Chuyển ngữ: ruby
Cánh cổng giam cầm con thú dữ bỗng dưng mở toang, những lời định nói rồi lại nuốt vào bỗng chốc vỡ đê.
"Sở Giang Lai." Anh đột nhiên gọi tên hắn, giọng gấp gáp.
Người trong lòng dụi má vào hõm vai anh, ngoan ngoãn "dạ" một tiếng.
Tại sao lại làm như vậy? Sở Thu Bạch gào thét trong lòng.
Việc kìm nén cảm xúc tiêu hao tinh thần một cách đáng kinh ngạc, chỉ mười mấy giây im lặng nặng nề đã khiến anh kiệt sức.
"Sao thế ạ?" Người trong lòng anh hỏi, giọng rầu rĩ.
Im lặng một lúc, Sở Thu Bạch vẫn không hé răng nửa lời về lý do thực sự, anh nghiến chặt hàm, cố duy trì giọng điệu bình thản để hỏi: "Ai nói với cậu là mẹ không thích cậu?"
Sở Giang Lai hơi sững người, rồi đáp bằng một giọng còn não nề hơn: "Đây không phải là chuyện ai cũng biết sao? Em có phải con ruột của mẹ đâu."
Hắn vùi mặt vào hõm vai Sở Thu Bạch, tay từ từ đặt lên tấm lưng đang căng cứng của anh: "Em chỉ có mình anh thôi, anh Thu Bạch. Dù em làm sai điều gì em đều nguyện ý xin lỗi, thật đấy. Tha thứ cho em đi, em xin anh."
Lời khẩn cầu chân thành khiến tim Sở Thu Bạch như bị dội dầu sôi, lồng ngực tức thì thắt lại, bỏng rát và tê dại. Anh buộc phải nhắc lại: "Tôi đã kết hôn rồi."
Một khoảng lặng kéo dài như cả thiên niên kỷ.
Sở Giang Lai nghiến răng: "Em biết. Cứ như một giấc mơ vậy." Chóp mũi hắn chạm vào cổ Sở Thu Bạch, môi kề sát hõm vai anh như thể sẵn sàng cắn một miếng bất cứ lúc nào: "Em chân trước vừa đi, anh chân sau đã bỏ nhà ra đi. Điện thoại không nghe, tin nhắn không trả lời, em viết cho anh mấy cái mail cũng không liên lạc được." Nói rồi, Sở Giang Lai bật cười trầm thấp như thể tự giễu sự ngây thơ ngu ngốc của chính mình: "Thật ra trước khi em đi anh đã rất lạ rồi, lẽ ra em nên nhận ra sớm hơn. Em đúng là quá ngu ngốc."
Nếu cậu mà ngu ngốc thì trên đời này chẳng còn ai thông minh nữa.
Sở Thu Bạch phủ nhận trong lòng. Anh lùi ra một chút, cố thoát khỏi cái đầu đang dụi dụi trong hõm vai mình.
"Tôi không bỏ nhà ra đi, chỉ là chuyển công tác thôi."
Bả vai vừa dịch đi vài centimet, cằm của Sở Giang Lai đã lập tức đuổi theo thúc vào người khiến Sở Thu Bạch đau điếng.
"Vậy là anh đã có mưu tính từ trước? Anh muốn rời xa em từ lâu rồi phải không? Em vừa sang Mỹ anh đã không thể chờ đợi mà chuyển đến thành phố Kinh, em đã trở nên đáng ghét đến thế trong mắt anh rồi sao?"
Ghét bỏ gì chứ, gọi là sợ hãi thì đúng hơn.
Chỉ cần nghĩ đến chiếc đĩa CD đó, Sở Thu Bạch lại bất giác dựng tóc gáy, da đầu tê dại. Anh tự nhận mình là một người cảm xúc ổn định, tình cảm phẳng lặng đến mức gần như lãnh đạm. Nếu không có Sở Giang Lai, có lẽ cả đời này anh cũng khó mà có được những cảm xúc mãnh liệt, dâng trào. Anh thậm chí từng nghĩ rằng cả đời này mình sẽ không thể yêu ai.
Ba mẹ anh đều xuất thân danh giá, cũng là kiểu người được nuông chiều từ bé trong gia đình giàu có nên chỉ biết sống cho riêng mình. Từ nhỏ Sở Thu Bạch đã không gần gũi với người thân, cũng chẳng có người bạn nào đặc biệt thân thiết. Trước khi có Sở Giang Lai, trải nghiệm tình cảm của anh có thể nói là một trang giấy trắng.
Sở Giang Lai đã cho anh vô số trải nghiệm sống động.
Tình yêu, sự trân trọng, sự giãy giụa, và cả nỗi sợ hãi.
Giờ phút này, anh cảm thấy vô cùng may mắn vì mình là người không giỏi biểu lộ cảm xúc. Vì vậy, dù trong lòng đã đau đớn và sợ hãi đến tột cùng nhưng anh vẫn có thể tỏ ra như không có chuyện gì xảy ra.
"Anh Thu Bạch, anh sao thế? Sao anh lại run?"
"Hơi lạnh."
"Tay anh lạnh quá."
Vẫn giữ tư thế ôm ấp, nhưng những ngón tay cứng đờ và lạnh buốt của anh thì đang được bao bọc trong lòng bàn tay mềm mại, ấm áp.
"Anh không ở bên cạnh, ngày nào em cũng ngủ không ngon. Những ngày qua chẳng lẽ anh không hề nhớ em sao?"
"Không."
Vì lời phủ nhận không chút do dự của anh, cái tựa vai ấm áp ban đầu đã biến thành một cái ôm mạnh bạo, siết đến nghẹt thở. Sở Thu Bạch bị ghì đến thiếu dưỡng khí, không khỏi giãy giụa: "Cậu buông tôi ra trước đã."
"Em không buông." Vòng tay chẳng những không nới lỏng mà còn siết chặt hơn, Sở Giang Lai ghì lấy anh, giọng nói độc đoán: "Trừ khi anh rút lại lời vừa rồi, đồng ý với em hủy bỏ hôn ước. Đi nói với người phụ nữ kia là anh hối hận rồi, ngoài em ra anh sẽ không ở bên bất kỳ ai khác!"
"Sở Giang Lai, cậu buông tay ra trước đi!"
"Vậy anh hủy hôn ước trước đi!"
"Cậu quậy đủ chưa!" Sở Thu Bạch, người không thở nổi vì sợ hãi và bị giam cầm đã đẩy mạnh hắn ra: "Cậu không hiểu tiếng người à!"
Người thanh niên bị đẩy ra cúi gằm đầu, trông như một con chó hoang mất chủ không chốn nương thân, đôi mắt hạnh cụp xuống trào dâng nỗi đau đớn tột cùng. Biểu cảm sống động như vậy khiến trái tim Sở Thu Bạch lại một lần nữa co thắt.
"Anh thật sự không cần em nữa sao?"
Sở Thu Bạch chống tay vào bàn đứng dậy, tránh bàn tay của người thanh niên đang thận trọng đưa ra muốn chạm vào má mình, anh mệt mỏi quay mặt đi.
"Đủ rồi."
Người đối diện vì sự dứt khoát của anh mà lại lộ ra vẻ mặt như bị bỏ rơi. Vạn lời chất vấn nghẹn ứ trong lòng, nhưng không một câu nào có thể thốt ra. Sở Thu Bạch cảm thấy bất lực trước sự chùn bước của chính mình.
Là một bác sĩ ngoại khoa ngày ngày giành giật sự sống với tử thần, anh đã chinh phục vô số thử thách kỹ thuật, tính cách cũng tuyệt đối không phải kiểu mềm yếu. Nhưng đối mặt với một Sở Giang Lai mang vẻ mặt bị tổn thương, anh thực sự không có dũng khí để "đập nồi dìm thuyền"*, đành phải nói lảng sang chuyện khác: "Ăn cơm chưa?"
*Đập nồi dìm thuyền: quyết đánh đến cùng, sẵn sàng làm mọi thứ để đat được mục tiêu.
Người với vẻ mặt chán nản nghe vậy thì sững người, sau đó ngẩng đầu lên trả lời một cách nghiêm túc: "Chưa ạ."
"Đi ăn chút gì đi, rồi ngủ một giấc."
"Anh Thu Bạch..."
"Đừng nói nữa!" Sở Thu Bạch nhíu mày, cố dùng thái độ lạnh lùng để che giấu sự sợ hãi: "Ngậm miệng lại, đi ăn cơm. Đợi ngủ đủ tám tiếng rồi hẵng đến nói chuyện với tôi. Cậu trông như sắp chết vì mệt đến nơi rồi, khó coi chết đi được."
Người thanh niên ngượng ngùng ngậm miệng lại, ấm ức gật đầu.
Yên lặng một lúc, hắn lại do dự gọi anh: "Anh Thu Bạch."
"Lại làm sao nữa?"
"Em ngủ ở chỗ của anh được không ạ?"
"Tất cả khách sạn ở thành phố Kinh đều đóng cửa hết rồi à?"
"Nhưng mà...."
"Không nhưng nhị gì cả."
Sở Giang Lai cúi đầu để lộ mái tóc mềm mại, im lặng một lúc rồi hỏi với vẻ không chắc chắn: "Anh Thu Bạch, anh không phải là bị đoạt xá rồi chứ?"
"Cái gì?"
"Là chiếm đoạt thân xác đó ạ." Sở Giang Lai ngẩng gương mặt tuấn tú mê hoặc của mình lên, khẽ tiến lại gần: "Chẳng phải trong tiểu thuyết hay phim ảnh hay có kiểu đó sao? Nam chính bị ma nhập rồi tính tình thay đổi hẳn..."
"Thực tế làm gì có chuyện như vậy!"
Dù tin vào tâm linh, Sở Thu Bạch cũng khó mà tin vào chuyện này. Nhưng giọng điệu thoải mái của Sở Giang Lai đã khiến dây thần kinh căng thẳng của anh hơi giãn ra, làm anh bất giác né tránh vấn đề đáng sợ kia để tranh luận một chuyện vớ vẩn.
"Đừng nói mấy chuyện không đâu này nữa, mau đi tìm chỗ ngủ bù đi."
"Vậy em ngủ bù xong anh sẽ chịu nói chuyện tử tế với em chứ?"
"Đợi cậu ngủ bù xong rồi nói."
Chẳng biết từ lúc nào, Sở Giang Lai vốn bị đẩy ra xa lại một lần nữa áp sát lại.
Sở Thu Bạch thậm chí có thể ngửi thấy mùi nước hoa thanh mát quen thuộc trên người hắn. Rất nhạt, nhưng hương thơm mang theo hơi ấm cơ thể rất dễ khiến người ta buông lỏng phòng bị, trở nên yếu lòng.
Và Sở Thu Bạch chính vì sợ hãi sự xâm chiếm thầm lặng như mưa dầm thấm lâu này của đối phương, nên mới chọn cách ra đi không một lời từ biệt.
Có quá nhiều thứ cần anh phải một mình đi tìm câu trả lời. Sự tiếp cận của Sở Giang Lai sẽ chỉ làm xói mòn ý chí, ảnh hưởng đến phán đoán của anh.
Trong số những đứa trẻ nhà họ Sở, nếu xếp hạng về tâm kế và sự sâu sắc, Sở Thu Bạch phải đếm ngược từ dưới lên. Nhưng đó cũng là vì nhà họ Sở toàn nhân tài kiệt xuất, ai nấy đều tinh ranh như quỷ.
Anh chỉ đơn giản, chứ không ngốc. Trong các bài kiểm tra trí thông minh, chỉ số IQ của anh thậm chí còn cùng một bậc với người em họ Sở Hoài Nam vốn được mệnh danh là thiên tài từ nhỏ. Vì vậy, khi đối mặt với những bằng chứng chắc nịch, anh càng không thể tự lừa dối mình như một kẻ ngốc thực thụ.
Và trước khi nhìn thấy chiếc đĩa CD đó, dù đã biết Sở Giang Lai sau lưng mình qua lại thân thiết với nhiều cô gái có điều kiện khác, Sở Thu Bạch vẫn dễ dàng thuyết phục bản thân rằng Sở Giang Lai chắc chắn có kế hoạch và mưu tính của riêng mình.
Trong nhận thức của anh, Sở Giang Lai đã bám dính lấy anh mười mấy năm trời tuyệt đối không thể nào lén lút thay lòng đổi dạ, bởi vì Sở Giang Lai mà anh biết không phải là loại người đó.
Đó là một đứa trẻ quang minh lỗi lạc hơn bất kỳ ai.
Mặc dù hắn đúng là có một mặt lạnh lùng mà người ngoài không biết, nhưng Sở Thu Bạch chưa từng một giây nào yêu cầu hắn phải hoàn toàn lương thiện.
Hắn có thể có góc cạnh, có thể có thủ đoạn, thậm chí được phép có chút tâm địa xấu xa không thể mang ra ánh sáng.
Sở Thu Bạch yêu hắn một cách phi thường, gần như dung túng, có thể chấp nhận mọi khuyết điểm của hắn. Nhưng có một điều chắc chắn, Sở Giang Lai tuyệt đối không phải loại người sẽ giả vờ yên bình, nhưng sau lưng lại lén lút qua lại với người khác.
Dù cho có một ngày thật sự phải kết thúc, giữa họ cũng nhất định sẽ có một sự cắt đứt đàng hoàng. Thế nhưng, chiếc đĩa được ghi từ nhiều năm trước đó lại đập tan tành những suy nghĩ đã ăn sâu vào tâm trí của Sở Thu Bạch bao năm qua.
Anh thậm chí bắt đầu hoài nghi bản thân, có lẽ mình chưa bao giờ thực sự hiểu được Sở Giang Lai.
Sở Giang Lai đang cúi đầu ra vẻ nghe lời dường như còn muốn nói gì đó, nhưng đã bị tiếng gõ cửa cắt ngang.
"Chủ nhiệm Sở, người nhà của bệnh nhân nội trú muốn nói chuyện với anh một chút."
Sở Thu Bạch chắc chắn rằng mình đã nhìn thấy một tia u ám lóe lên trên gương mặt Sở Giang Lai, giống như một cơn bão tuyết giữa trời nắng gắt, chỉ quét qua một giây rồi lập tức tan biến. Nó đến thì dữ dội nhưng lại ngắn ngủi một cách kỳ quái khiến người ta rợn tóc gáy.
Cảm giác xa lạ hư ảo đó lại ập đến, hai bàn tay tưởng như đang đút tùy ý trong túi áo blouse trắng bất giác siết chặt lại. Thái dương của Sở Thu Bạch giật thình thịch hai cái, anh cố gắng giữ vẻ mặt bình thường đi vòng qua người thanh niên đang đứng nghiêm như học sinh tiểu học bị phạt trước bàn, đưa tay mở cửa.
Cô y tá nhỏ đeo kính gọng đen với mấy nốt tàn nhang đáng yêu cẩn thận nhìn vào trong: "Anh đang ngủ trưa ạ?"
"Không."
"Ồ!" Xác nhận mình không làm phiền chủ nhiệm nghỉ ngơi, cô y tá nhỏ thở phào nhẹ nhõm, lập tức nói: "Là người nhà của bệnh nhân bị u tuyến ức ạ."
Sở Thu Bạch có ấn tượng rất sâu sắc với bệnh nhân họ Trương này, đây là bệnh nhân mà anh đã đích thân tiếp nhận ở phòng khám chuyên gia.
Ông cụ vừa tròn bảy mươi, khối u không lớn nhưng vị trí không được tốt cho lắm.
Phương án phẫu thuật đã được bàn bạc xong xuôi, Sở Thu Bạch sẽ đích thân cầm dao, phối hợp với đội ngũ phẫu thuật lồng ngực của bệnh viện Hựu Dân để tiến hành phẫu thuật cắt bỏ u tuyến ức qua đường rạch dưới mũi ức bằng phương pháp nội soi lồng ngực một cổng.
Loại phẫu thuật này dễ gây tổn thương do chèn ép lên dây thần kinh liên sườn của bệnh nhân, chỉ một chút sơ suất, khả năng bệnh nhân xảy ra các biến chứng sau mổ như đau dây thần kinh liên sườn là rất lớn, độ khó không hề nhỏ. Nhưng nếu ca phẫu thuật này có thể thực hiện thành công tại Hựu Dân, điều đó có nghĩa là kỹ thuật phẫu thuật xâm lấn tối thiểu qua nội soi lồng ngực của Hựu Dân, dưới sự dẫn dắt của Sở Thu Bạch sẽ nhảy lên một tầm cao mới.
Toàn thể bệnh viện Hựu Dân từ trên xuống dưới đều rất coi trọng ca phẫu thuật này.
Dưới ánh mắt tò mò của cô y tá nhỏ, Sở Giang Lai rất biết điều mà lùi sang một bên, còn ân cần đẩy chiếc ghế của Sở Thu Bạch về vị trí cũ.
Sở Thu Bạch là kiểu người rất chú trọng sự riêng tư, và tuyệt đối tuân thủ nguyên tắc "chuyện xấu trong nhà không thể đồn ra ngoài". Vài năm đầu mới vào nghề, thậm chí có rất nhiều đồng nghiệp làm việc trực tiếp với anh cũng chỉ biết được họ "Sở" của anh chính là "nhà họ Sở" hiển hách, gia tộc mà chỉ cần dậm chân một cái là cả giới kinh doanh Giang Hỗ phải rung chuyển.
Nếu phải dùng động vật để ví von, anh giống như loài sò hến có lớp vỏ ngoài cứng nhưng bên trong lại mềm. Bề ngoài thì cứng rắn lãnh đạm nhưng thực chất chỉ là muốn dùng lớp vỏ cứng cáp để tạo vỏ bọc cho nội tâm dịu dàng và yếu đuối của mình mà thôi.
Loại người này nếu thực sự bị ai đó lừa gạt, mở lòng với ai đó thì sẽ lập tức từ một con trai đóng chặt vỏ biến thành một kho báu mặc người ta tùy ý lấy đi, giống như một miếng thịt mỡ không chủ mặc cho người ta xâu xé.
Những con trai tốt nhất chỉ chịu mềm, không chịu cứng. Và bí quyết để cạy mở vỏ trai cũng giống như cách mở cánh cổng của lâu đài ác long, đều không thể dùng sức mạnh.
Muốn tiến vào lâu đài của rồng, trang bị đầy đủ và khí thế hừng hực sẽ chỉ gặp phải sự kháng cự ngoan cường đến chết không chịu khuất phục. Vị hoàng tử khao khát chinh phục rồng thực ra ngay từ đầu đã dùng sai phương pháp, để tiến vào phá hủy thế giới của rồng, hắn vốn chỉ cần cầm một đóa hoa tươi, gõ nhẹ lên cánh cổng là đủ.
Hoàng tử căn bản không cần phải quyết chiến với rồng. Chỉ cần bịa ra một ảo ảnh rằng "ngươi sẽ được thấu hiểu và yêu thương vô điều kiện" là được.
Con rồng sở hữu vô số châu báu nhưng lại chưa từng được yêu thương trọn vẹn, nhất định sẽ khóc nức nở mà tự tay dâng lên tất cả.
Đạo lý trên đời vốn đơn giản như vậy, muốn cướp đoạt cũng không nhất thiết phải mang tư thế của kẻ xâm lược, trước hết phải cho đi, có như vậy mới có thể cướp được nhiều hơn.
"Nếu anh bận, vậy em đi trước đây."
Trước khi hoàn toàn rời khỏi văn phòng, người thanh niên có gương mặt tuấn tú khiến cô y tá trực ban phải nhìn không chớp mắt đã quay người lại, nhấn mạnh lần nữa: "Đừng quên chuyện anh đã hứa với em! Cũng đừng tưởng có thể dễ dàng trốn tránh, em sẽ đến đón anh tan làm! Làm việc cho tốt nhé, anh Thu Bạch."
Sở Thu Bạch rất muốn nói "tôi tự về được", nhưng trước khi anh kịp mở miệng thì cánh cửa đã đóng lại.
Người nhà bệnh nhân là một người đàn ông trung niên có vẻ ngoài hung dữ, người không cao nhưng thể trạng khỏe mạnh, trên cổ còn xăm hình một con kỳ lân bắt mắt. Cô y tá nhỏ rõ ràng có chút e dè ông ta, không nhịn được mà liếc mắt nhìn.
Sở Thu Bạch đang chuyên tâm xem bệnh án nên không để ý nhiều, kiên nhẫn giải thích phương án phẫu thuật cho người nhà, còn có trách nhiệm nhắc nhở một vài nguy cơ biến chứng sau mổ.
“Ý cậu là mổ xong rồi mà ông già nhà tôi vẫn có thể bị đau dai dẳng à?”
Vị bác sĩ chủ nhiệm quá trẻ tuổi trước mắt này, trông rất giống một "con ông cháu cha" được thả dù xuống. Tuổi còn trẻ đã ngồi trong văn phòng chuyên gia, thái độ tuy cũng coi là khách sáo nhưng lại có chút lạnh nhạt, ra cái vẻ ta đây tài giỏi khiến người ta nhìn đã thấy khó chịu.
"Tôi đang nói về trường hợp không lý tưởng." Sở Thu Bạch kiên nhẫn giải thích: "Phẫu thuật luôn có rủi ro, biến chứng hoặc di chứng nhiều khi không thể tránh khỏi. Khối u này của ba anh tuy kích thước không lớn, thuộc loại phát hiện rất sớm khi khám sức khỏe, nhưng vì vị trí mọc không được tốt nên khả năng đau dây thần kinh liên sườn sau phẫu thuật vẫn tương đối cao."
"Cái gì? Ý là sẽ không khỏi hẳn được à?"
"Cũng không thể nói như vậy. Dù sao cũng là giai đoạn sớm, nguy cơ ác tính không cao."
"Vậy là cái này một trăm phần trăm không phải ác tính đúng không? Có thể không mổ không? Tuổi cao như vậy rồi, lỡ mổ có mệnh hệ gì thì phiền phức lắm! Ông ấy còn chưa kịp viết di chúc nữa!"
Sở Thu Bạch khẽ thở ra một hơi, cố gắng đẩy sự căng thẳng và sợ hãi mà Sở Giang Lai mang đến ra ngoài theo hơi thở sâu.
Nhưng người đàn ông mặt mày hung ác đối diện dường như đã hiểu lầm điều gì đó, sắc mặt lập tức trở nên u ám: "Cậu có ý gì đây?"
"Hửm?"
Người đàn ông đứng phắt dậy, mặt đỏ bừng gào lên với anh: "Từ lúc tôi vào cửa đến giờ thái độ của cậu đã rất tệ rồi! Sao hả? Coi thường bệnh nhân phải không? Thấy tôi phiền phải không? Trả lời thêm vài câu thì chết à?"
"Ấy, anh đừng kích động vội!" Cô y tá nhỏ là người đã đưa ông ta đến văn phòng chủ nhiệm, thấy ông ta thái độ hung hăng chỉ trích Sở Thu Bạch liền hối hận vì đã rước lấy phiền phức này.
"Chủ nhiệm Sở không có ý đó, anh ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng đi!"
Cô bước tới, cố gắng xoa dịu bầu không khí căng thẳng nhưng lại bị người đàn ông đó đẩy mạnh một cái, suýt nữa thì đập vào cửa tủ tài liệu bên cạnh, không khỏi hét lên một tiếng ngắn ngủi và hoảng hốt: "A..."
Thấy có người gây rối, cơn giận mà Sở Thu Bạch đã kìm nén bấy lâu nay lập tức bùng lên đến đỉnh điểm.
Anh lạnh mặt đứng dậy: "Đàn ông to xác mà lại ra tay với phụ nữ, thật hèn hạ!"