Ba ngày sau, biển đổi màu. Không còn xanh hay xám, mà là một lớp trắng đục loang loáng như sữa bị pha muối. Sương bám sát mặt nước, quấn quanh mạn tàu, len vào cả khe hở trên boong.
Marina đưa tay ra, mấy hạt sương đọng lại trên đầu ngón như giọt dầu mỏng. Cô khẽ chạm lưỡi nếm thử, lập tức nhăn mặt:
“Chua. Và… hơi đắng.”
“Giống tôi,” Shanks đáp từ đâu đó phía sau, giọng bình thản như thể đang đọc thực đơn.
Cô quay lại lườm: “Anh chỉ thiếu vị ngọt.”
“Có rồi.” Anh chỉ vào nụ cười của mình. “Ngọt trong liều lượng nguy hiểm.”
Marina thở dài, bước tới lan can nhìn ra phía trước: “Đảo đâu rồi?”
Benn ở bánh lái đáp: “Đang ở trong sương, cách khoảng hai hải lý. Nhưng la bàn bắt đầu quay như chong chóng rồi.”
Shanks đứng cạnh Marina, mắt dõi theo lớp trắng đặc quánh trước mũi tàu: “Sương ở đây không phải chỉ là nước. Nó có ‘muối sống’ — thứ sẽ ăn mòn bất cứ kim loại nào chạm vào, kể cả mũi kiếm của tôi.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT