Trời sẩm tối, ánh chiều nhuộm vàng những mái ngói cong cong của Linh Vân Phủ. Trong sân đá trắng, Trần Phương Di ngồi xếp bằng, vừa lẩm nhẩm khẩu quyết vừa gấp một con hạc giấy bằng bùa vàng. Mỗi lần gấp sai, hạc lại giãy giụa bay loạn, khiến nàng phải nhào theo chụp lại.
“Phương Di.”
Giọng Tiêu Tử Mặc vang lên từ bên hiên, trầm mà êm như gió cuối ngày.
Nàng giật mình, quay lại, vui vẻ giơ con hạc giấy:
“Sư phụ xem nè! Con gấp được rồi… chỉ hơi xấu một chút.”
Tiêu Tử Mặc chậm rãi bước lại gần, ngồi xuống bên cạnh. Hắn cầm con hạc lên, mắt khẽ liếc qua, rồi đưa tay chỉnh từng nếp gấp. Đầu ngón tay thoáng chạm mu bàn tay nàng.
Chỉ một chạm nhẹ. Ngay lập tức rụt về.
Phương Di không để ý, vẫn vui vẻ nói:
“Con thử mấy lần mới làm được đó! Lúc đầu mấy con hạc cứ bay loang—”
Tiêu Tử Mặc vẫn cúi mắt, môi khẽ cong, nhưng trong lòng khẽ dừng lại một nhịp. Một tia nóng bỏng len vào giữa sự bình thản vốn có, rồi bị hắn ép xuống thật sâu.
Nàng cúi người nhặt mấy mảnh bùa rơi. Sợi tóc dài mềm như mây vô tình vướng vào vạt áo hắn.
Chỉ một sợi tóc, đủ khiến ánh mắt hắn dừng lại.
“Sư phụ?” – nàng ngẩng lên, phát hiện tóc mình mắc vào áo hắn – “A, con gỡ ngay!”
Nàng cúi sát, ngón tay khẽ chạm lên vạt áo hắn. Khoảng cách gần đến mức hơi thở nàng phả nhẹ bên cổ áo. Mùi hương thanh mộc hòa cùng hơi ấm cơ thể khiến hắn thoáng siết tay áo trong lòng bàn tay.
“Xong rồi!” – Phương Di cười, rút tay về – “May là chưa rách áo sư phụ!”
Tiêu Tử Mặc ngẩng mắt, mỉm cười thản nhiên:
“Không sao, chỉ là vô ý thôi.”
Giọng hắn như thể chuyện vừa rồi chẳng hề để lại một gợn sóng.
---
Ánh chiều tắt hẳn, gió xuân lùa qua hiên. Hai thầy trò thu dọn sách bùa, cùng về phòng đọc. Trong ánh sáng mờ của pháp đăng, những chồng sách cao ngất bao quanh, tiếng giảng của Tiêu Tử Mặc đều đặn như nước chảy.
Phương Di chống cằm, chăm chú nghe:
“Sư phụ, nếu điều hòa khí mạch không đều thì sao? Có bị tẩu hỏa nhập ma ạ?”
“Không nghiêm trọng như vậy.” – hắn đáp, giọng nhàn nhạt – “Chỉ là chân khí đảo loạn, khó vận pháp. Nặng thì… vỡ tâm mạch.”
Nàng giật mình:
“Nghe đáng sợ quá!”
Khóe môi hắn khẽ cong, đôi mắt ôn nhu:
“Cho nên mới phải chuyên tâm học.”
Nàng vô thức dịch lại gần hơn. Hắn không né, chỉ nghiêng đầu nhìn nàng một thoáng, rồi tiếp tục giảng, giọng không đổi.
---
Một cơn gió thổi tung chồng bùa trên bàn. Phương Di vội vã chụp lại, tay chân lóng ngóng làm nghiêng hũ mực.
“Hự!”
Nàng trượt ngã về phía trước.
Tiêu Tử Mặc đưa tay đón, động tác chuẩn xác, không hề vội vàng. Vạt áo trắng dính một vệt mực lớn, nhưng hắn chỉ cúi mắt nhìn nàng vẫn đang nằm trong vòng tay mình.
Nhưng cảm nhận được vòng tay to lớn của sư phụ Phương Di có chút không phản ứng kịp, vị trí chóp mũi của nàng quá gần Tiêu Tử Mặc, một lọn tóc dài đen như suối rơi xuống trước mặt nàng, mùi hương nhẹ nhẹ sọc tới mũi nàng.
“Sư phụ thơm quá.” – nàng ngẩng lên, cười ngây ngô – “Tóc người cũng thơm nữa.”
Hắn khẽ nhướng mày, ánh nhìn bình thản như gió lướt qua mặt hồ.
“Đừng nghịch. Đứng dậy đi.”
Hắn đỡ nàng ngồi lại ghế, ánh mắt vẫn ôn hòa. Khi đã ngồi đàng hoàng, mùi hương ấy vẫn còn lưu luyến khiến Phương Di khó quên rồi nàng chợt thấy nơi tay áo Tiêu Tử Mặc nhiễm một vết mực đen thật lớn trên nền áo trắng thật chối mắt.
“Con… không cố ý đâu… con giúp người lau sạch nha…” nàng vươn tay đến có ý định chạm vào. Tiêu Tử Mặc ngăn động tác của nàng lại.
Tiêu Tử Mặc khẽ cười, lắc đầu rồi vun tay vết mực biếng mất:
“Không sao.”
"Như vậy là sạch rồi, con chạm vào tay lại bẩn."
Giọng nói ấy không một gợn sóng, như thể chuyện vừa rồi chẳng hề quan trọng. Nhưng sau tay áo rộng, bàn tay hắn vẫn đặt nhẹ lên đầu gối, giữ nguyên một lực vừa đủ để tự nhắc mình — không được buông thả.
Đêm khuya, sương phủ mờ lối đá dẫn lên Linh Vân Phủ. Ánh trăng treo cao, rót xuống thứ quang lạnh mỏng như tơ, khiến cảnh vật phủ một tầng sắc bạc tĩnh lặng.
Trong gian phòng nhỏ, ngọn pháp đăng lay nhẹ theo hơi gió, hắt xuống gương mặt đang say giấc của thiếu nữ. Phương Di nằm nghiêng, mái tóc dài đen óng tràn xuống gối, vài lọn lòa xòa trên trán, khẽ rung theo từng nhịp thở đều đặn. Làn da nàng trắng ngần, tựa sương mai chưa tan, môi hồng thoáng hé, hệt như đang mơ điều gì yên lành.
Bóng áo trắng dừng lại nơi ngưỡng cửa — Tiêu Tử Mặc. Hắn bước vào không một tiếng động, tựa hồ bóng nguyệt vừa trượt qua song cửa. Tầm mắt chậm rãi lướt khắp gian phòng, cuối cùng dừng lại trên dung nhan đang yên tĩnh kia, sâu như vực, khó dò.
Hình ảnh ban chiều thoáng hiện trong tâm trí: thân thể mềm mại ngã vào lồng ngực, mùi hương nhàn nhạt len qua vạt áo, lưu lại cảm giác khác lạ không thể xua, hai lần, nàng đã nằm trong lòng hắn hai lần. Lúc mới thu nhận nàng, hắn chỉ giữ khoảng cách cần có, cảm giác nàng mang đến nhẹ như gió thoảng, đủ để chế ngự. Thế nhưng, thời gian kéo dài, những lần vô tình chạm phải, thứ cảm giác ấy lại tăng dần, tựa tơ mỏng quấn quanh, càng gỡ càng rối, khiến hắn chán ghét sự mất khống chế nơi bản thân.
Hắn ngồi xuống mép giường, ánh mắt trầm lắng, giọng nói khẽ như gió xuân lướt qua lá:
“Hay là… giết nàng?”
Chỉ một nhịp thở, hắn đã khẽ lắc đầu, khóe môi cong lên như cười mà chẳng phải cười:
“Không được… kẻ kia sẽ sinh nghi, phiền phức.”
Hắn ngồi đó nhìn nàng ngủ thật lâu, như đang suy tư, lúc sau ngón tay thong thả nâng lên, cổ tay khẽ động, một lớp kết giới vô hình lập tức lan ra, bao phủ toàn bộ gian phòng. Hắn nhắm mắt tĩnh tâm chốc lát, khi mở ra, ánh nhìn đã lạnh lẽo như băng hồ.
Pháp ấn ngưng tụ, đầu ngón tay điểm xuống trán thiếu nữ. Một luồng linh lực mảnh như tơ len lỏi vào thần thức, dò từng dòng khí huyết, từng nhịp linh mạch. Hắn lặng lẽ tiến sâu, cho đến khi chạm phải một màn phong ấn ẩn sâu tận cùng, hệt như vực thẳm không đáy.
Bên trong, một nguồn khí tức cổ xưa trào dâng — vừa thuần khiết như sương tinh, vừa rực nóng như hỏa diễm, hòa quyện thành mạch lực hiếm thấy.
Một khắc sau, hắn thu tay về. Khóe môi điểm một nụ cười nhạt, dần dần đậm lên, ánh mắt sáng lên tia hứng thú khó che giấu.
“Hồ yêu lông đỏ… năm đó, chỉ có một Diễm Quân của hồ tộc. Trong huyết mạch, nửa yêu tộc, nửa tiên khí…"
Tiếng cười trầm thấp vang lên:"Dòng tiên khí này, ta quá quen thuộc. Rõ rồi."
"Một bán yêu mang thân phận đặc biệt. Ha”
Hắn khẽ cười, giọng nói như thông suốt vì đã đưa ra lựa chọn:“Vậy thì, khỏi phải giết nữa.”
Căn phòng nhỏ, trên vách in một bóng nam nhân to lớn cúi xuống, hơi thở sát bên gò má nàng, câu nói như rót thẳng vào tai:
“Nhưng… ta không thích bị ngươi ảnh hưởng. Bị người khác điều khiển mệt mỏi lắm nha."
Và… cần biết một điều — kẻ kia, liệu có hay thân phận thật của ngươi?
Bên ngoài, gió đêm khẽ động cành tùng, nhưng trong phòng, mọi thứ vẫn chìm trong tĩnh mịch, chỉ còn bóng người và tiếng thì thầm tựa nguyệt sắc rơi vào đáy hồ sâu.