Hôm qua vì bị Chưởng môn gọi đi gấp, Tiêu Tử Mặc chưa kịp nhìn rõ mặt tiểu cô nương ấy. Giờ phút này, dưới ánh nắng ban mai, hắn mới thấy được rõ ràng: làn da trắng như tuyết, ánh mắt trong trẻo, dáng vẻ linh động, hoạt bát.
Đôi chân trần trắng nõn giẫm lên đá xanh, điểm vài vết trầy mờ như cánh ve.
Hắn khẽ chau mày, giọng trầm thấp cất lên:
“Phương Di.”
Từ hôm qua hắn đã gọi nàng như vậy. Giọng nói dịu dàng như nước suối chảy qua khe núi, thoảng chút lạnh lẽo như gió đêm đầu đông.
“Dạaaa?” – nàng quay đầu, con bướm trong tay giật mình vỗ cánh bay mất. Nhìn thấy sư phụ ngồi trong đình bên suối, nàng giật mình vỗ trán—quên thỉnh an rồi!
Vội vàng bước đến, nàng định quỳ xuống hành lễ thì bị một luồng linh lực êm dịu nâng dậy.
“Sau này không cần câu nệ lễ nghi.” – giọng nói ôn hòa như gió xuân – “Ở đây, chỉ có ta và nàng.”
“Dạ… con nhớ rồi ạ.”
Nàng rụt rè ngồi xuống bên cạnh, nhận lấy chén trà hắn rót. Hương trà lan nhẹ như cỏ hoa đầu xuân, uống vào ngọt dịu, lưu hương nơi cổ họng.
Một đĩa bánh ngọt cũng được đẩy về phía nàng.
“Không biết con thích gì, hôm nay ăn tạm thứ này vậy.” – ánh mắt hắn hiền hòa, trong trẻo như mây sớm.
Phương Di cười híp mắt, vui vẻ đón nhận: “Ngon lắm ạ! Con không kén ăn đâu!”
Thấy nàng vừa ăn vừa cười, thần thái tươi sáng như ánh dương, Tiêu Tử Mặc bất giác khẽ động lòng.
“Vì sao không mang giày?” – hắn chợt hỏi, giọng hơi trầm xuống.
Hôm qua, hắn đã thấy nàng chân trần trong tàng thư lâu, đôi chân nhỏ nhắn, mềm mại, có vài vết xước nhưng không dính một hạt bụi.
Phương Di vừa cắn bánh vừa giơ chân lên khoe: “Đi chân đất thoải mái lắm! Với lại đất ở đây mịn mát, con quen rồi!”
Nói xong nàng còn xoay một vòng như thể đang biểu diễn, dáng vẻ rất đỗi tự hào.
Tiêu Tử Mặc im lặng một thoáng, rồi hỏi:
“Sao lại quen đi chân trần? Lúc còn ở nhà, chẳng phải cũng học lễ nghi rồi sao?”
Phương Di khoanh tay, mặt rạng rỡ như đang kể chiến tích: “Nhà con ở trong núi sâu, ai nấy đều sống thoải mái. Từ nhỏ con đã leo trèo khắp nơi, giày mau hỏng lắm, nên con không thích mang!”
Câu trả lời hồn nhiên khiến Tiêu Tử Mặc như bị điểm huyệt. Hắn khựng tay, vẻ mặt có phần vi diệu.
“Không... mặc?” – hắn lặp lại, giọng tuy ôn hòa nhưng ngừng lại một nhịp.
Phương Di tưởng hắn không tin, liền vỗ ngực quả quyết: “Thật mà! Con hay nghịch ngợm làm quần áo bị móc rách hoài nên khỏi mặc luôn! Trong núi ai cũng vậy, chẳng ai để ý!”
Hắn rủ mắt, tay siết nhẹ lấy tay áo.
Tiêu Tử Mặc… thật sự không nên tưởng tượng. Nhưng đầu óc hắn đã phản bội hắn, vẽ ra hình ảnh một tiểu cô nương tóc rối bù, chân trần tung tăng chạy giữa rừng…
Hắn vội ho nhẹ, quay mặt đi.
“…Nơi này không phải sơn lâm. Từ nay, ăn mặc cho chỉnh tề.” – hắn nói, giọng bình thản, như đang cố trấn áp điều gì đó.
“Dạaaa, con biết rồi!” – nàng toe toét đáp – “Sư phụ yên tâm, con thích nghi nhanh lắm!”
Nàng ngồi trên ghế chân đung đưa theo từng nhịp. Nhưng ánh mắt Tiêu Tử Mặc dừng lại nơi bàn chân nhỏ kia, những vết trầy tuy mờ nhạt nhưng hắn nhìn thấy rõ ràng.
Sau vài tức trầm ngâm, hắn trở vào phòng, lát sau quay lại với một đôi giày thêu vân trắng.
“Đến đây.” – giọng trầm, nhẹ như bản nhạc cổ.
“Dạ…?”
“Ngồi xuống.”
Phương Di ngoan ngoãn ngồi lên ghế đá, hắn dùng linh lực đưa đôi giày đến bên chân nàng.
“Sư phụ, con không sao mà, chỉ trầy tí xíu thôi…”
“Dù quen đi chân trần trong rừng, nhưng nơi này có linh khí lẫn sát khí tàn ẩn, dễ tổn hại cơ thể. Là sư phụ, ta phải bảo vệ con chu toàn. Vậy nên mang vào đi”
Hắn nhẹ giọng: “Ta sẽ sai người chuẩn bị y phục mới.”
Khi vừa nàng mang giày xong, hắn định rời đi thì bị nàng kéo áo lại.
“Sư phụ! Con có thể chọn màu y phục không? Ở đây ai cũng mặc trắng, lạnh lẽo quá. Con không thích…”
Tiêu Tử Mặc quay đầu nhìn nàng. Tiểu cô nương mặc áo vá chằng chịt, chân mang giày trắng tinh, thật sự... quá đối lệch.
Hắn khẽ thở dài: “Muốn màu gì?”
Phương Di tươi rói như ánh nắng: “Màu hồng nhạt ạ! Thêm xanh lá, đỏ, tím, vàng nữa!”
Tiêu Tử Mặc hơi mím môi, rồi gật đầu: “Ừm, sẽ chuẩn bị cho con.”
Đến trưa hôm đó, các bộ y phục đủ sắc màu được mang đến xếp thành từng chồng trong phòng nàng, mềm mại, tươi tắn như vải trời.
---
Cuộc sống ở Linh Vân Phủ yên ả mà chẳng hề nhàm chán — vì mỗi ngày, Phương Di đều gây chuyện.
Nàng trèo cây, nghịch thú, khám phá mọi ngóc ngách. Chơi đến lấm lem, nàng liền ra suối tắm rửa. Nhưng chưa kịp ngâm mình bao lâu, nước suối lạnh đến thấu xương khiến thân thể nàng cứng đờ, không thốt được thành tiếng, cũng chẳng thể cử động.
Nơi đây chỉ có nàng và sư phụ, nếu không ai phát hiện…
Nàng sắp khóc đến nơi rồi.
Ngay lúc ấy, một thân ảnh quen thuộc vụt tới, kéo nàng khỏi mặt nước, áo ngoài khẽ phủ lên người nàng, rồi nhẹ nhàng bế lên.
Trước đó, Tiêu Tử Mặc đang ngồi đọc sách trong đình. Hắn còn nghe tiếng nàng cười vang, nhưng chợt phát hiện khí tức ấy biến mất.
Linh Vân Phủ không rộng, nàng không thể rời khỏi phạm vi cảm ứng của hắn, vậy thì... chỉ có thể là xảy ra chuyện.
Tiêu Tử Mặc lập tức rời khỏi đình, tìm đến suối.
Thấy Phương Di đang chìm trong làn nước lạnh, sắc mặt trắng bệch, hắn bước tới, đôi mắt nhìn về hướng khác, tay nhẹ kéo nàng lên bờ, cởi áo ngoài bọc nàng lại, rồi bế về phòng.
Phương Di nằm trong lòng hắn lạnh đến mức muốn đông cứng, vừa sợ vừa nhẹ nhõm, thầm mai sư phụ đến kịp. Hắn trấn an:
“Không sao. Ta đưa con về.”
Về đến phòng, hắn đặt nàng lên giường, đắp chăn cẩn thận. Sau đó ngồi bên mép giường, nắm cổ tay nàng, truyền linh lực ấm áp vào cơ thể, xua đi khí lạnh. Cổ tay tiểu cô nương mềm nhỏ, trắng trẻo lạnh lẽo rồi dần có chút độ ấp, gương mặt bắt đầu có chút huyết sắc.
Nét mặt Tiêu Tử Mặc vẫn bình thản, nhưng giọng nói lại nhẹ đến dịu dàng:
“Không lâu nữa sẽ ổn thôi. Đừng sợ.”
Hắn cúi đầu, vén tóc nàng sang một bên, để lộ gương mặt nhỏ nhắn ướt đẫm.
“Là lỗi của ta. Quên dặn con… suối này dẫn nước từ Linh Sơn rất lạnh, người chưa tới Kết Đan chạm vào sẽ bị phong bế kinh mạch.”
Phương Di khẽ “ưm” một tiếng, mắt chớp chớp, muốn nói "con không sao, không lạnh nữa, sư phụ đừng lo."
Tiêu Tử Mặc ở lại bên nàng, chốc chốc lại kiểm tra thân nhiệt cho nàng. Thấy tiểu cổ nương tóc vẫn còn ướt, hắn đứng dậy tìm khăn giấy nàng lau khô tóc. Phương Di nằm đó cảm giác tóc mình được sư phụ lau nhẹ nhàng, từng ngón tay thon dài, trắng trẻo vuốt nhẹ từng sợi tóc, Phương Di nhìn theo không rời mắt.
Một lúc sau, nàng đã thấy thân thể ấm lại, tay chân cử động được. Mấp máy môi nói:
“Sư phụ! Con nói chuyện được rồi! Tay con cũng cử động lại rồi nè!”
Tiêu Tử Mặc nhẹ nhàng hỏi:
“Còn lạnh không?”
“Vẫn hơi lạnh chút thôi, nhưng không giống lúc nãy nữa!”
Hắn gật đầu, tóc nàng cũng được hắn lau khô, để khăn sang một bên, tiếp tục truyền thêm linh lực vào cơ thể nàng.
“Ngày mai,” – hắn nhẹ giọng – “ta sẽ bắt đầu dạy con tu hành, rèn luyện thân thể.”
Nghe đến “học tập”, ánh mắt nàng bừng sáng. Phương Di đã mong đợi giây phút này từ lâu rồi…
Ngày hôm sau, Phương Di dậy thật sớm, lon ton đến chỗ Tiêu Tử Mặc dùng bữa sáng, rồi bắt đầu học tập cùng hắn.
Tiêu Tử Mặc rất kiên nhẫn. Hắn dạy nàng đọc kinh văn, luyện khí, cùng ngồi dưới đình nhỏ bên rừng trúc, chậm rãi truyền từng pháp quyết, dạy nàng cả kiếm thuật nhập môn.
Hắn khoác y bào trắng, tiên khí mờ vương quanh thân, dung mạo như ngọc, thần sắc tựa ánh trăng mờ—khiến người ta ngưỡng vọng mà chẳng dám mạo phạm. Mỗi đường kiếm tung lên, gió rít theo thân kiếm, động tác uyển chuyển mà mạnh mẽ, đẹp đến ngây người.
Phương Di nhìn đến ngẩn ngơ.
Không phải vì rung động.
Mà vì... thật sự quá đẹp.
Nàng rất chăm chỉ, rất chuyên tâm.
Kinh văn? Ổn.
Luyện khí? Tạm được.
Ngồi thiền? Không vấn đề gì.
Chỉ là… kiếm pháp thì hoàn toàn không được.
Có lẽ nàng không có thiên phú về kiếm, nhưng sư phụ lại là kiếm tu, còn nàng—đệ tử đầu tiên sau mấy chục năm—lại múa kiếm như gà mắc tóc. Quá mất mặt!
Tiêu Tử Mặc thấy nàng ỉu xìu, ánh mắt đáng thương như cún nhỏ bị bỏ rơi, liền bảo nàng tạm nghỉ luyện kiếm vài ngày, chuyển sang học phù chú.
Bùa đầu tiên, nàng vẽ bùa dẫn sáng.
Tưởng là sẽ phát ra ánh sáng vừa đủ để chiếu sáng phòng.
Kết quả, cả Linh Vân Phủ phát sáng... rực rỡ suốt đêm.
Từ dưới Thái Huyền Sơn nhìn lên, người ta tưởng có kẻ xâm nhập, suýt nữa báo động toàn môn phái.
Bùa thứ hai, là bùa dịch chuyển.
Đang luyện thử với chén trà thì bỗng—vèo—cả chén trà đổ ập vào chồng sách cổ quý giá của Tiêu Tử Mặc, ướt sạch hơn phân nửa.
Hắn chỉ khẽ nhướng mày.
Phương Di cúi gằm mặt, không dám nhìn hắn, chỉ rụt rè kéo nhẹ vạt áo sư phụ, cười lấy lòng.
Lần kế, nàng thử vẽ bùa triệu sấm.
Kết quả, gọi được mưa... nhưng không gọi được sấm.
Mà trận mưa đó, lại chỉ rơi ngay đúng chỗ Tiêu Tử Mặc đang đứng. Ướt đến tận áo lót.
“…Lần sau,” – hắn lau mặt, giọng đều đều – “nhớ niệm thêm câu ‘mưa ở nơi khác’.”
“Dạ… con đang định niệm mà quên mất ạ…”
---
Vài ngày sau, khi nàng đã miễn cưỡng quen với việc mang giày, Tiêu Tử Mặc bỗng nói:
“Hôm nay, ta dẫn nàng bái kiến Thái Huyền Tiên Tôn – sư phụ ta.”
Phương Di đang gặm dở quả đào, suýt nghẹn:
“Dạ… Sư Tổ ạ?”
“Ừm. Ăn xong rồi đi.”
Tiêu Tử Mặc nhìn nàng, ánh mắt chứa ý cười nhàn nhạt. Nàng đã ở Linh Vân Phủ được ba tháng, suốt ba tháng gây đủ loại náo loạn, khiến hắn mệt tâm không ít. Nhưng chẳng hiểu sao, hắn không cảm thấy phiền—chỉ thấy nàng… rất đáng yêu.
Lúc đầu chạm vào nàng, hắn từng thấy tê dại khó chịu. Nhưng dần dần, lại có cảm giác quen thuộc khó diễn tả, cứ khiến hắn muốn... chạm thêm lần nữa.
Hắn vô thức đưa tay, xoa nhẹ đầu nàng.
Phương Di bất ngờ được xoa đầu, chỉ thấy bàn tay hắn vừa ấm vừa mềm, khiến nàng rất thích. Theo bản năng, nàng nhẹ dụi đầu vào lòng bàn tay ấy.
Tiêu Tử Mặc sững lại một khắc, rồi như không có gì, rút tay về.
Sau khi ăn xong, cả hai ngự kiếm thẳng hướng Vân Tê Điện.
---
Thái Huyền Tiên Tôn – đạo hạnh thâm sâu, uy thế trầm tĩnh như sông dài núi rộng. Năm xưa, ông một mình đánh lui Diễm Quân, đưa Thái Huyền Môn lên đỉnh thịnh thế, được tôn là “Thái Huyền Tiên Tôn”. Sau khi truyền ngôi Chưởng môn, ông lui về ẩn tu trong Vân Tê Điện.
Bước vào điện, không khí thanh tĩnh nghiêm cẩn. Áp lực vô hình khiến Phương Di rụt cổ, theo sát bước chân sư phụ, tay vô thức nắm lấy vạt áo hắn.
Bỗng một giọng nói trầm tĩnh vang lên giữa không gian tĩnh lặng:
“Ối!”
Phương Di giật nảy mình.
Tiêu Tử Mặc làm như không nghe thấy gì, chỉ vỗ tay nàng trấn an, rồi cúi đầu thi lễ:
“Sư phụ, đây là Trần Phương Di. Có duyên với tiên pháp nên con mang về dạy dỗ.”
Phương Di vội cúi người, lắp bắp:
“Chào… sư tổ… à không, tiên tôn ạ!”
Tiên Tôn nhíu mày, ánh mắt sâu như đáy hồ, nhìn nàng thật lâu rồi mới cất tiếng:
“Ngươi từ núi sâu mà đến, chưa từng gặp yêu ma quấy nhiễu sao?”
“Dạ không ạ!” – nàng đáp nhanh – “Con sống trong rừng, nhưng chưa từng thấy yêu quái!”
Một giọt mồ hôi lạnh lăn xuống, tim nàng đập như trống trận.
Tiêu Tử Mặc khẽ liếc nàng, ánh mắt nhàn nhạt như mây trôi.
Tiên Tôn không hỏi thêm, chỉ gật đầu:
“Nàng vụng về, ngươi tự chịu trách nhiệm.”
Tiêu Tử Mặc hơi mỉm cười, chắp tay thi lễ.
---
Từ đó, cái tên Trần Phương Di bắt đầu vang dội trong nội môn.
Một lần luyện độn vân, nàng lao thẳng vào rừng trúc, làm chim chóc hoảng loạn bay tán loạn.
Hôm sau, cháy rừng lan ba dặm.
Hôm khác, mây đen kéo đến xối mưa... nhưng chỉ ngay trên mái Linh Vân Phủ.
Có hôm còn nghe "đùng đoàng" như pháo nổ—đệ tử nội môn đi ngang chỉ biết âm thầm niệm Phật thay cho Tiểu Sư Thúc, vì trong phủ lại có chuyện nữa rồi.
Nhưng Tiêu Tử Mặc chưa từng trách phạt nàng.
Hắn chỉ lặng lẽ thu dọn pháp khí, sửa lại pháp trận, chỉnh lại từng chiêu pháp, từng bút phù chú cho nàng. Chưa từng nổi giận, chưa từng cau mày.
“Đồ đệ của ta,” – hắn từng nói – “có phong cách học pháp… độc đáo nhất.”
Khi nàng vô tình đốt luôn cả giàn phơi áo bằng Tinh Hỏa thuật, nàng lí nhí:
“Con đang cố gắng mà…”
Hắn khẽ cười, lại đưa tay xoa đầu:
“Ta biết.”
Rồi nghiêng người, giọng trầm thấp nhưng rõ ràng từng chữ:
“Nhưng nếu lần sau nàng đốt luôn áo của ta… nhớ nhắc ta trước một tiếng.”