Sáng hôm sau, khi Phương Di vừa dùng xong bữa sáng, Tiêu Tử Mặc thản nhiên nói sẽ cho nàng rời Linh Vân Phủ, xuống nội môn học thêm thuật trận và tâm pháp thâm sâu cùng các đệ tử trong môn.

“Người nói… con thật có thể rời khỏi Linh Vân Phủ sao?” – đôi mắt nàng sáng như lưu ly, mừng rỡ mà vẫn ngỡ ngàng. Đây là lần đầu tiên nàng được một mình rời núi, trong lòng vừa háo hức vừa khấp khởi.

Hắn không đáp, chỉ khẽ gật đầu, ánh nhìn nhàn nhạt như mây sớm.

“Đi đi.” – giọng nói nhẹ đến mức như tan vào gió.

Phương Di lập tức thu xếp hành trang, ôm theo một tập sách cũ hắn từng tự tay chép, rời khỏi tĩnh điện như cơn gió mang theo nụ cười thuần tịnh. Đến khi bóng dáng bé nhỏ ấy khuất hẳn sau rặng liễu, sân trước lại lặng như xưa… Tiêu Tử Mặc mới nhận ra — nàng đi, cũng thật mau, chẳng để lại chút lưu luyến nào.


---

Vài ngày sau

Tin tức đệ tử thân truyền của Tiểu Sư Thúc được đặc cách đến học đường nhanh chóng dậy sóng. Nhiều người bàn tán, kể từ lúc nàng nhập môn, Tiêu Tử Mặc chưa từng dẫn nàng ra ngoài. Có kẻ đồn nàng tính tình quái gở như sư phụ, có kẻ bảo nàng phạm lỗi nên bị cấm túc, giờ mới được thả xuống học.

Phương Di thì vẫn vậy — vô ưu tự tại, thoăn thoắt bước về phía lớp. Nàng mặc xiêm xanh nhạt, khác hẳn đồng phục trắng tinh lạnh lẽo của môn phái. Mái tóc đen óng như mực thả sau lưng, theo gió lay động. Giữa trời đất linh khí bàng bạc, nàng như tiên tử lạc xuống trần, ngơ ngác giữa cảnh giới vừa mộng vừa thực.

Buổi học đầu tiên là “Ngự Linh Cơ Bản”, do một chấp sự trung niên giảng dạy. Ông mang theo linh cầm của mình đến lớp. Nắng sớm rải vàng trên sân đá, đệ tử tụ thành từng hàng, khí tức trầm ổn.

Duy chỉ có Phương Di.

Nàng đến đúng giờ vào học, vừa bước vào đã bị một con linh điểu lam vỗ cánh vòng quanh, rồi đậu hẳn lên vai. Đôi mắt nàng tròn xoe, tay khẽ nâng con chim:

“Chao ôi! Chim ở đây to vậy? Có ăn được không nhỉ?”

Giọng khá nhỏ, nhưng ở sân tu luyện lại vang vọng tiếng nói của nàng, lập tức lặng như tờ.

Một nam tử trẻ suýt phun ngụm linh tuyền, vị chấp sự thì sầm mặt, gằn giọng: “Im lặng!”

Ông nhìn nàng từ đầu đến chân, nhận ra nàng chẳng mặc y phục đệ tử, liền quát:
“Vì sao không mặc đồng phục môn phái, lại ăn mặc thế này?”

Phương Di chớp mắt, hành lễ cung kính:
“Đây là sư phụ chuẩn bị, người không nói gì. Nên con không biết cần phải mặc đồng phục ạ.”

Nghe tới tên Tiêu Tử Mặc, chấp sự không tiện bắt bẻ, chỉ phất tay áo bỏ qua. Kỳ thực, môn phái cũng chẳng ép đệ tử mặc đồng phục thường xuyên, chỉ cần chỉnh tề, kín đáo là được.

Phương Di le lưỡi, rồi quay sang trò chuyện với người bên cạnh, như thể chẳng hề để tâm tới những ánh nhìn kỳ dị quanh mình. Nhưng cũng chẳng ai dám trêu chọc.

Trong vô số ánh mắt ấy, có một đôi dừng lại thật lâu, tĩnh như hồ thu. Chủ nhân là Lục Uyên — đệ tử đích truyền của đại sư huynh Tiêu Tử Huyền, môn hạ Thái Huyền Tiên Tôn. Hắn có vẻ ngoài gần ba mươi, khí chất chính chắn, đỉnh đạt, tu vi kết đan sơ kỳ, nhưng tính tình lãnh đạm, hiếm khi tham dự tụ hội hay chuyện trò.

Hôm nay hắn xuất hiện vì sư phụ giao nhiệm vụ quan sát vài tiểu đệ tử mới. Ánh mắt vốn lạnh nhạt ấy, khi lướt qua bóng dáng cô nương áo xanh, bỗng khựng lại.

Nàng quá khác biệt — như làn hương dại giữa rừng già quy củ, lay động từng tầng luật lệ nghiêm cẩn nơi học đường. Nụ cười nàng sáng như hoa, ánh mắt hồn nhiên, dáng người thanh linh — tất cả như tia nắng sưởi vào một thế giới vốn tĩnh lặng.


---

Giờ cơm trưa

Phương Di vừa ngồi xuống đã có hai người đến bên. Một là nam tử ban sáng — Lục Uyên. Người còn lại là một thiếu nữ cao gầy, gương mặt thanh tú, làn da trắng sáng, đôi mắt linh động giảo hoạt… nhưng nàng lại chẳng nhớ nổi tên.

Thiếu nữ mỉm cười, giọng thân thiết:
“Di à, lâu rồi không gặp, cho chúng ta ngồi cùng nhé.”

Phương Di gật đầu, quay sang hỏi Lục Uyên:
“Lục sư huynh… vị cô nương này là ai?”

Thiếu nữ tròn mắt:
“Phương Di! Là ta đây — Lâm Ý! Sao, mới bao lâu mà quên rồi? À, giờ ngươi là đệ tử Tiểu Sư Thúc cao cao tại thượng, quên kẻ hèn này cũng phải thôi!”

Phương Di: “…”
Lục Uyên: “…”

Nàng nghiêng đầu:
“Không phải… Lâm Ý là nam mà. Ngươi rõ ràng là nữ… giọng nói cũng khác, nước da lại trắng…”

Lâm Ý: “…”

Cuối cùng, nàng ấy đập bàn:
“Là tại trước kia ta gầy trơ xương, da đen như than, giọng khàn như vịt! Sư phụ ta nuôi tốt mấy tháng nay, mới ra dáng nữ nhân thế này.”

Phương Di lúng túng: “Xin lỗi, là ta sơ suất.”

Lâm Ý khoác vai nàng cười:
“Tha cho cô đấy. Nhưng bây giờ phải gọi ta là sư tỷ.”

“Sư tỷ.” — Phương Di nghiêm trang đáp.

“Ha ha, sư muội ngoan quá.”

Hai người ríu rít trò chuyện, thỉnh thoảng liếc sang Lục Uyên vẫn im lặng. Hắn đến đây chẳng qua vì sư phụ dặn phải trông chừng Lâm Ý, nay lại thấy nàng tìm được đồng bọn mới.

Giữa bữa, Phương Di lấy ra ít bánh hạt sen:
“Đây là bánh sư phụ chuẩn bị cho ta, mọi người nếm thử.”

Lâm Ý vừa ăn vừa reo:
“Ngon quá! Tiểu sư thúc đúng là thương ngươi, sư phụ ta toàn cho ăn dược hoàn hôi chết khiếp.”

Lục Uyên khẽ cau mày:
“Đừng nói bừa.”

“Biết rồi mà~” – Lâm Ý lè lưỡi.

Phương Di mỉm cười:
“Không sao, ăn thêm đi, ta mang nhiều lắm.”


---

Sau giờ học, đệ tử dần tản ra. Lâm Ý đi trước vì còn bài tập chưa làm, Phương Di vẫy tay tiễn nàng. Lớp đã vắng, nàng vẫn chống cằm ngắm sân đá nhuộm màu nắng tà.

Vì đến muộn và “xúc phạm” linh cầm, nàng bị phạt chép kinh — ai cũng biết đó chỉ là cái cớ để chấp sự trút giận.

Nàng thở dài:
“Chép vài trăm dòng cũng được… miễn kịp về ăn cơm… nhưng mà… đói quá… nhớ sư phụ quá…”

Bỗng, một bóng người lặng lẽ xuất hiện, đặt trước mặt nàng một cuộn giấy và gói lương khô bọc lá sen. Mùi hương thanh nhã len vào mũi.

Nàng ngẩng đầu, thấy một nam tử áo xám, tóc đen buộc cao, dáng người thẳng tắp, ánh mắt sâu như đáy hồ.

“Cho… cho ta sao?” – nàng ngạc nhiên.

Hắn gật nhẹ:
“Đa tạ điểm tâm ngọt của muội.”

Nói xong liền xoay người rời đi.

“Ơ… đợi đã! Đa tạ, Lục sư huynh!” – nàng gọi với.

Hắn khựng một khắc, quay đầu nhìn nàng, ánh chiều phủ lên gương mặt tĩnh lặng ấy, rồi không nói gì thêm, tiếp tục bước đi.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play