Mặt trời vừa nhô lên khỏi đỉnh Đông Ly, những tia nắng đầu tiên xuyên qua rừng đào rợp bóng, rơi xuống đất như từng mảnh kim quang, phủ lên cổ phong một vẻ đẹp vừa mộng mị vừa trang nghiêm. Linh khí lượn lờ như khói sương quẩn quanh đỉnh núi, mờ ảo đến mức khiến người ta lầm tưởng bước chân vào mộng cảnh.
Trong tiếng hô nghiêm trang của các đệ tử nội môn, hàng ngàn thiếu niên nam nữ xếp thành hàng dài dằng dặc, ánh mắt rực cháy khát vọng. Có người nắm chặt ngọc phù gia truyền như thể đang ôm lấy hy vọng cuối cùng, có người chỉ mặc áo vải đơn sơ, dáng vẻ tuy bình dị nhưng kiên định không kém. Trên cao, từng bóng người vận bào trắng cưỡi phi kiếm lướt qua, linh quang quấn quanh, thần thái như tiên nhân hạ thế.
Dưới tầng tầng người, hai bóng dáng nhỏ nhắn đang len lỏi trong đám đông, bước chân vừa rụt rè vừa háo hức. Một là thiếu nữ thanh tú, ánh mắt to tròn, lấp lánh như ánh sao—Phương Di. Kẻ còn lại gầy gò, thần thái lanh lợi, môi mỏng ánh lên nét cười tinh quái—Lâm Ý.
"Oa…" – Phương Di thì thầm, kéo nhẹ tay áo Lâm Ý khi cả hai chạm tới cổng đá cổ kính dẫn vào rừng đào.
“Oa…” – Lâm Ý đáp lại, giọng nhỏ như tiếng muỗi kêu.
Tiếng chuông đồng ngân vang, âm hưởng ngân dài vọng khắp tứ phương—Đại lễ chính thức bắt đầu.
Ngay lúc ấy, một đệ tử mặc áo lam thêu bạch hạc bước ra trước cổng, trầm giọng tuyên bố:
“Vòng đầu tiên—thể lực và ý chí—đã hoàn tất. Giờ là vòng kế tiếp.”
Đám thiếu niên thiếu nữ xôn xao, nhiều người ngơ ngác: “Vòng đầu… là khi nào?”
Vị đệ tử kia mỉm cười, như đã quen với phản ứng ấy:
“Từ khi các ngươi đặt chân xuống chân núi, xe ngựa chỉ đưa tới đó. Đoạn đường lên núi—chính là vòng đầu tiên. Ai đi được đến đây, nghĩa là đã vượt qua khảo nghiệm thể lực và ý chí.”
Tiếng bàn tán lại nổi lên, có người thầm mừng vì bản thân không bỏ cuộc giữa chừng. Có người ngẫm lại cảnh vài kẻ không chịu leo núi, đòi tùy tùng khiêng đi, rồi bị pháp ấn trên núi đánh bật trở xuống, lúc ấy ai cũng ngỡ là do “không hợp khí trường”. Bây giờ mới hiểu, họ đã bị loại từ trước.
Đệ tử nội môn đưa tay trấn áp âm thanh:
“Trật tự, khảo nghiệm tiếp theo bắt đầu—
Linh Căn Chiếu Kiểm!”
Từng nhóm thiếu niên lần lượt tiến lên, đưa tay chạm vào Linh Kính kiểm tra linh căn. Khi đến lượt Lâm Ý, ánh sáng đỏ bừng lên—Hỏa linh căn. Phương Di đặt tay, ánh sáng xanh mát tỏa ra—Mộc linh căn.
Một tiếng chuông vang nữa, giọng đệ tử nội vang lên rõ ràng: “Vòng Linh Căn Chiếu Kiểm kết thúc. Tiếp đến là Vấn Tâm Khảo—vòng khảo nghiệm cuối cùng.”
---
Vấn Tâm Kết Giới—chính là cửa ải then chốt nhất trong ba vòng. Dù linh căn tốt đến đâu, thiên tư trác tuyệt thế nào, nhưng nếu tâm địa bất chính, dã tâm thâm độc thì tuyệt đối không được bước chân vào Thái Huyền Môn.
Tại bục cao giữa rừng đào, các trưởng lão và tiên giả đạo hạnh cao thâm lần lượt xuất hiện. Một luồng khí tức nghiêm nghị tỏa ra, khiến cả rừng dường như lặng thinh.
Vị đứng đầu là một nam tử trung niên, khuôn mặt ôn hòa, khí độ như nước cổ—Từ Thiên Khải, trưởng môn Thái Huyền Môn, đệ tử thứ hai của Thái Huyền Tiên Tôn, tu vi Nguyên Anh viên mãn.
Bên trái ông là Tiêu Tử Huyền—đại đệ tử của Thái Huyền Tiên Tôn, áo trắng phiêu dật, dung mạo tuấn lãng như ánh trăng, khí chất thư nhã. Tu vi Hóa Thần trung kỳ, tinh thông kiếm đạo lẫn y đạo, quanh người phảng phất mùi thuốc đông y nhàn nhạt.
Xa hơn chút, tựa như không muốn đứng cùng ai, là một thân ảnh áo lam.
Tiêu Tử Mặc.
Tiểu sư thúc của Thái Huyền Môn.
Dung nhan thanh tú, mắt phượng hơi híp, vẻ lạnh nhạt như sương sớm. Trên lưng đeo một thanh kiếm bạc mảnh, ánh lên dưới nắng mai. Không ai dám khinh y là thư sinh yếu ớt—bởi người này, chưa đến hai mươi đã kết đan, chưa trăm đã Nguyên Anh viên mãn. Thiên tài một đời, lại là kẻ cổ quái, tính tình bất định, cười ít mà lòng càng khó đoán.
Từ trước đến nay, y chưa từng nhận đệ tử.
Nhưng hôm nay… lại đứng yên thật lâu ở vị trí ấy, ánh mắt như có như không nhìn về phía đám thiếu niên phía dưới.
Phương Di bất chợt ngẩng lên, tim đập loạn—nàng nhận ra y.
Chính là thiếu niên từng thấy trong Tàng Thư Lâu hôm ấy.
Ngay lúc ấy, ba hồi chuông cổ đồng vang lên. Vấn Tâm Kết Giới bắt đầu vận hành.
---
Từng người bước vào kết giới ánh sáng. Có kẻ tư chất kinh người, nhưng kết giới vừa khởi động đã soi thấu tâm can, phơi bày lòng tham, đố kỵ, dã tâm—lập tức bị trưởng lão phất tay loại bỏ, không thương tiếc.
Ngược lại, có những người tư chất bình thường, nhưng tâm hồn thuần hậu, thiện lương—lại được gật đầu cho phép thông qua.
Lâm Ý liếc nhìn Phương Di bên cạnh, nhận ra nàng đang run nhẹ.
“Lo gì chứ,” – hắn thì thào – “ngươi thiện lương như thế, còn sợ gì nữa.”
“Ta, ta đâu có sợ… chỉ là hơi hồi hộp chút thôi.”
Hắn vỗ nhẹ tay nàng trấn an.
Rồi bước vào.
Kết giới vàng phủ lấy thân thể gầy gò. Phương Di nín thở.
Thời gian như kéo dài vô tận… cho đến khi ánh sáng nhạt dần, kết giới tiêu tán.
Lâm Ý được thông qua.
Hắn quay lại, nhe răng cười, giọng đắc ý: “Ta nói rồi, tâm ta sạch sẽ như gương!”
Phương Di nuốt nước bọt, xoa tay liên tục. Lo lắng, dù chẳng hiểu vì sao.
Nàng hít sâu, bước lên.
Ngay khi chân vừa chạm kết giới, một luồng khí lạnh như xuyên thẳng vào tim. Cảm giác như có ánh mắt vô hình đang lột trần từng tấc da thịt, từng mạch máu, từng ý niệm của nàng.
“Không được hoảng… ta có bùa che khí.”
Tay nàng siết chặt vạt áo. Trong lòng lặng lẽ tụ chú, một đạo chú ngữ trấn áp yêu khí.
Yên tĩnh tuyệt đối.
Không ai nói gì.
Một lúc sau—ánh sáng mờ dần.
Kết giới… tan.
Phương Di vẫn đứng đó, mặt trắng bệch, mắt mở lớn.
Nàng—đã vượt qua.
Trên bục cao, ánh mắt Tiêu Tử Mặc khẽ híp lại. Y chăm chú nhìn bóng dáng nhỏ nhắn kia, đáy lòng xẹt qua một tia bất ngờ khó thấy… rồi lặng lẽ tan đi như sương sớm đầu thu.
---
Sau vòng Vấn Tâm, từ gần trăm thiếu niên, chỉ còn năm mươi người trụ lại. Dưới hiệu lệnh, từng người xếp thành mười hàng ngang, im lặng chờ đợi cơ duyên của mình.
Phương Di và Lâm Ý đứng ở hàng thứ sáu.
“Tiếp theo, hàng thứ sáu — tiến lên!”
Phương Di ngẩng đầu, bất chợt bắt gặp ánh nhìn của Tiêu Tử Mặc. Hắn không đứng cạnh các trưởng lão, mà khoanh tay tựa mình dưới một gốc trúc bên rìa, y phục đơn giản, phong thái nhàn tản. Trong mắt nàng, hắn vẫn như hôm trước—chỉ là một đệ tử bình thường.
Vậy mà lúc này, ánh mắt hắn… rõ ràng đang dừng nơi nàng.
Nàng không hiểu, nhưng vẫn mỉm cười lễ phép, khẽ gật đầu như lời cảm tạ vì đã chỉ đường khi xưa.
Sắc mặt hắn không thay đổi, chỉ yên lặng nhìn.
Một động tác nhỏ ấy thôi, lại khiến bao ánh mắt chấn động.
“Tiểu sư thúc... có quen biết thiếu nữ kia?”
“Không lẽ định thu đồ đệ?”
Tiếng xì xào lan ra khắp nơi.
Một vị trưởng lão cười khẽ, cố ý trêu ghẹo: “Đã lâu không thấy Tiểu sư thúc có hứng thú với hậu bối. Hôm nay tâm tình tốt như vậy, sao không nhân tiện thu một người đi?”
Tiêu Tử Mặc chống cằm, chẳng buồn quay đầu, chỉ nhàn nhạt đáp:
“Vậy thì... chọn người đó.”
Ngón tay hắn… chỉ thẳng vào Phương Di.
Cả quảng trường phút chốc im phăng phắc.
Phương Di chết sững. Chỉ vì nàng cười với hắn một cái… mà đã được thu làm đệ tử rồi sao?
Lâm Ý hích nhẹ khuỷu tay nàng, thì thầm:
“Ngươi còn ngẩn ra đó làm gì? Mau quỳ xuống nhận sư phụ đi!”
Phương Di như sực tỉnh, vội quỳ xuống hành lễ:
“Đồ nhi Trần Phương Di, bái kiến sư phụ.”
Tiêu Tử Mặc chỉ “Ừ” một tiếng, đoạn quay người rời đi. Phương Di cuống quýt lon ton chạy theo sau.
---
Trong ánh mắt ghen tị gần như muốn đốt cháy cả rừng đào của đám thiếu niên còn lại, Phương Di theo chân Tiêu Tử Mặc rời khỏi quảng trường.
Có kẻ than thở:
“Nếu biết chỉ cần cười một cái là được chọn, ta đã cười tới rách miệng rồi…”
Ngay sau đó, một giọng nói ôn hòa vang lên:
“Ngươi kia, tư chất không tệ. Rất hợp luyện đan. Ta cũng có hứng thú về phương diện này. Vậy thì, theo ta đi.”
Người lên tiếng chính là Tiêu Tử Huyền — đại đệ tử của Thái Huyền Tiên Tôn.
Lâm Ý sửng sốt một lát, rồi khẽ cúi người:
“Đa tạ tiền bối thu nhận.”
---
Từ khi theo Tiêu Tử Mặc về Linh Vân Phủ, Phương Di mới hay thân phận thật sự của hắn—hoàn toàn không đơn giản như nàng tưởng.
Tiêu Tử Mặc, đệ tử thân truyền thứ ba của Thái Huyền Tiên Tôn, người được xem là thiên kiêu chi tử, tu vi Nguyên Anh kỳ viên mãn, từng một mình chấn nhiếp dị vực ma tu.
Nàng từng nghĩ nơi ở của bậc tiên giả phải là cung điện tráng lệ, tường ngọc mái vàng, tiên đồng thị nữ lui tới không dứt. Thế nhưng Linh Vân Phủ lại khiến nàng kinh ngạc.
Không lâu đài nguy nga, không tỳ nữ hầu hạ. Chỉ có một mảnh rừng nhỏ rợp hoa cỏ dại, suối chảy róc rách quanh năm, rừng trúc xanh um, và một tiểu viện đơn sơ — có nhà bếp, thư phòng, hai gian nghỉ ngơi cùng vài phòng để pháp bảo. Tất cả vận hành bằng pháp trận, tinh khiết, yên tĩnh… và lạnh lẽo.
Cho đến khi nàng xuất hiện.
Lúc mới đến, cả người nàng dính đầy bùn đất, xiêm y rách rưới, tóc tai bù xù. Tiêu Tử Mặc liếc nhìn một cái, phất tay thi triển pháp thuật—trong chớp mắt, người nàng đã sạch sẽ như mới, áo quần chỉnh tề.
Chưa nói nửa lời, hắn chỉ tay về phía căn phòng nhỏ gần con suối sau rừng trúc, nhàn nhạt nói: “Ở đó.”
---
Sáng hôm sau.
Phương Di chân trần bước ra vườn, giẫm lên lớp cỏ xanh mướt êm như nhung, tóc xõa tung, miệng khe khẽ huýt sáo, đuổi theo một con bướm vàng.
Tiêu Tử Mặc đang ngồi trong đình giữa rừng trúc, thong thả pha trà.
Giữa làn khói mỏng, ánh mắt hắn khẽ lướt qua — đã thấy bóng dáng nhỏ nhắn kia như cánh chim vụt qua sân viện.
Hắn không nói gì.
Chỉ là, từ khoảnh khắc đó, Linh Vân Phủ dường như... bớt lạnh đi một phần.