Linh Mộc Sâm Lâm – rừng sâu nghìn trượng, quanh năm sương mù giăng phủ, từ ngàn năm trước đã là chốn ẩn cư của hồ tộc. Bao đời hồ ly nơi đây đều sống lặng lẽ, không hỏi thế sự, không bước chân ra khỏi núi, cũng chẳng làm hại nhân gian. Đó là quy ước bất thành văn, khắc sâu vào huyết mạch của các thế hệ suốt ba trăm năm.
Thế nhưng, giữa muôn vàn bộ lông trắng muốt, lông bạc thuần khiết ấy, lại có một tiểu hồ ly mang sắc lông đỏ rực như hỏa diễm – rực rỡ đến chói mắt. Nàng tên là Phương Di.
Từ thuở nhỏ, nàng đã hiếu động, ưa leo cây, vượt suối, rình thú trong rừng để dọa các huynh tỷ. Tuy nghịch ngợm là thế, nhưng nàng vẫn được tộc nhân thương yêu. Khi còn là hồ ly con, nàng từng hỏi:
“Vì sao chúng ta không rời khỏi rừng? Bên ngoài rốt cuộc có thứ gì mà phụ mẫu luôn dè chừng?”
Mỗi lần như vậy, phụ thân và mẫu thân nàng chỉ thở dài, ánh mắt dõi về nơi xa xăm:
“Bên ngoài là nhân gian, là tiên giới. Yêu tộc như chúng ta, không thuộc về chốn ấy.”
Càng bị cấm đoán, lòng tò mò của nàng càng bừng cháy.
Năm nàng mọc đủ lông– cũng chính là lúc hình người của nàng lớn bằng mười sáu tuổi phàm nhân – Phương Di vô tình đọc được một quyển Tiên Phổ cổ xưa bị trưởng lão bỏ quên. Trong đó ghi chép những pháp môn thượng thừa, các đại môn phái, bí cảnh kỳ lạ, đan phương thần diệu... khiến nàng hừng hực ý chí.
“Bên ngoài rốt cuộc có gì? Cớ sao yêu lại chẳng thể cùng người đồng tồn?”
Một đêm trăng mờ, gió lạnh thổi qua tán lá, vạn vật lặng như tờ. Phương Di âm thầm rời khỏi thạch động, mang theo một túi vải nhỏ đựng những vật hộ thân do phụ mẫu và các trưởng lão ban tặng. Nàng lần theo bìa rừng, đến cạnh kết giới hồ tộc, dùng linh lực dò tìm điểm yếu rồi chọc thủng một lỗ hổng nhỏ.
Ánh trăng đan qua vòm lá tạo thành những dải sáng bạc, gió bên ngoài mang theo hương hoa lạ thường. Trần Phương Di bước ra khỏi Linh Mộc Sâm Lâm, dán lên người một lá bùa ẩn khí, lòng tràn ngập kỳ vọng hướng về cõi nhân gian.
---
Lần đầu xuống núi, nhân giới với nàng thật quá đỗi xa lạ. Con người... hóa ra dáng vẻ như thế? Cũng chẳng khác mấy so với lúc các yêu hồ trong tộc hóa hình. Thành trì cao ngất, y phục rực rỡ, hương mỹ thực lan tỏa khắp nơi. Nhưng... "tiền" là gì?
Nàng đứng trước một sạp bán bánh bao, mùi thơm khiến bụng nàng cồn cào, nhưng chủ quán lại kiên quyết không đưa nếu nàng không có “bạc vụn”.
Đói đến hoa mắt, nàng ngồi bệt nơi góc tường. Chợt thấy vài hài tử mặt mày lem luốc, tóc tai rối bời đang cầm bát gỗ, ngồi tựa vách. Mỗi khi có người đi ngang, sẽ bỏ vào bát mấy đồng xu nhỏ. Nàng lặng lẽ quan sát – thì ra đó là cách người ta xin tiền!
Đôi mắt nàng sáng rỡ.
Không chút chần chừ, nàng bôi đất lên mặt, xé rách y phục, tìm được cái bát cũ kỹ rồi ngồi cạnh một hài tử bắt đầu "sự nghiệp kiếm tiền". Quả nhiên, chẳng bao lâu, trong bát nàng đã có bạc vụn, còn có cả bánh màn thầu nóng hổi.
Hài tử ngồi bên nhìn sang, thấy trong bát nàng đầy ắp thì trừng mắt, còn bát của mình chẳng có gì. Chúng “hừ” lạnh một tiếng rồi đứng dậy bỏ đi. Nàng không hiểu vì sao.
Vừa ăn vừa ngẫm nghĩ, nàng quay sang nhìn thấy một hài tử khác, vóc người gầy còm, đôi mắt nhìn chiếc bánh trong tay nàng mà nuốt nước bọt. Phương Di rất hào phóng, nàng bẻ đôi chiếc bánh, chia cho nó một nửa. Hài tử nọ ngẩn người, rồi đôi mắt long lanh sáng rỡ, lập tức ăn ngấu nghiến.
Người qua đường nhìn thấy cảnh ấy – một tiểu hành khất mặt mày lấm lem, cùng một tiểu nữ hài ngũ quan thanh tú, da trắng, mắt sáng – cùng ngồi nơi góc tường, cắn từng miếng bánh màn thầu, chẳng khác chi huynh muội lưu lạc.
Ăn xong, nàng mới chợt nghĩ: Tối nay ngủ ở đâu? Ở đây chẳng có hang đá, cũng không có cây cổ thụ để ẩn mình như trong rừng.
Bỗng cảm thấy vạt áo bị kéo nhẹ. Là tiểu hài tử vừa chia bánh. Nó chỉ về một hướng, giọng nói khàn khàn vang lên:
“Ngươi cho bổn gia gia ăn, thì tối nay bổn gia gia cho ngươi chỗ ngủ. Thế nào? Có nghĩa khí không!” vừa nói cằm hắn vừa hất lên.
Phương Di không biết hắn trẻ như vậy tại sao lại xưng "gia gia", nhưng thấy thú vị liền gật đầu.
Nàng đi theo hài tử ấy đến một ngôi nhà hoang. Cả hai trải rơm một góc không dột mưa, xem như nơi cư trú tạm. Nằm xuống chuyện trò, hài tử giới thiệu mình tên Lâm Ý, nàng cũng nói tên mình, giọng ríu rít cả buổi mới dần thiếp đi.
---
Từ hôm đó, mỗi sáng cả hai cùng ra góc tường thành xin ăn. Nhờ gương mặt khả ái và ngây thơ của Phương Di, không ít quý nhân đi ngang đều lưu tâm. Hai đứa ăn no, tối lại về nhà hoang ngủ, ban ngày tung tăng khắp trấn nhỏ, đuổi chó chọc mèo, trèo cây bắt bướm, thả diều, xem quan nhân đánh mã cầu, dõi theo tiểu thư ném tú cầu chọn phu quân...
Một hôm, khi hai người đang ngồi nơi góc quen thuộc, thì một đám hành khất năm sáu tên kéo đến, hung hăng chỉ trích nàng cướp địa bàn. Chúng xông vào hành hung, Lâm Ý xông lên che chở cho nàng, bị đánh thảm thương.
Từ đó, mỗi nơi cả hai đặt chân đến, đều bị đám kia đuổi đánh. Nhưng Phương Di chẳng nản. Nếu không xin được thì nàng dẫn Lâm Ý lên núi hái quả, bắt cá, thậm chí bắt được cả gà rừng mang về nướng ăn.
Nàng vốn quen rừng núi, săn bắt là sở trường. Mỗi lần trở về đều có "chiến lợi phẩm" khiến đám hành khất đỏ mắt ganh tỵ. Chúng xin cả ngày chỉ được màn thầu, còn thịt? Lâu lắm rồi chưa từng thấy.
---
Một ngày nọ, tại trấn Thanh Sơn, dân chúng chen chúc khắp quảng trường. Phương Di và Lâm Ý, vốn thích náo nhiệt, cũng hòa vào đám đông, nghe người ta bàn tán về Thái Huyền Môn — tiên môn thần bí ngự giữa dãy Tuyết Nguyệt. Tương truyền nơi ấy cất giữ vô số bí pháp thất truyền, là thánh địa trừ yêu diệt ma, đang mở cửa thu nhận đệ tử.
Một thanh niên hô to:
“Chỉ cần được bước chân vào Thái Huyền Môn, dù là phàm nhân cũng có cơ hội nghịch thiên cải mệnh!”
Cả đám người rộ lên bàn tán, nhiều kẻ hào hứng khăn gói thử vận. Các nhà quyền quý cũng vội chuẩn bị xe ngựa, tiền tài, đưa con mình tới nhập môn.
Phương Di chau mày:
“Tại sao lại diệt yêu? Yêu tộc cũng có người tốt mà…”
Ánh mắt nàng vô thức hướng về phương Bắc — nơi ngọn núi mây mù vờn quanh. Nàng siết tay, kéo Lâm Ý bước đi. Nàng muốn một lần bước qua cánh cổng kia, muốn tìm con đường cho tộc hồ, để họ không còn phải ẩn mình nơi rừng sâu nữa.
Trong lúc khí thế đang hừng hực, Lâm Ý kéo tay nàng lại, nhìn như thể nàng phát điên:
“Ngươi tính đi bộ lên đó à? Cũng được thôi, nhưng khi đến nơi thì người ta nhận xong đệ tử từ đời nào rồi, chỉ có mà lên hít bụi. Mà ngươi nghĩ gì vậy, đường xa ngàn dặm, không lương thực, không chỗ ngủ, định vừa đi vừa xin ăn chắc? Ngủ giữa rừng rồi bị thú hoang xé xác thì sao?”
Phương Di bị hắn dội một gáo nước lạnh, mặt hơi tái. Nhưng ngay sau đó lại cứng cỏi kéo tay hắn:
“Không sao, chúng ta đi nhanh một chút, tranh thủ tới thành trấn nghỉ ngơi, sẽ không ngủ ngoài rừng đâu. Còn nữa, ta có đem theo đồ ăn. Nếu hết thì ta biết săn, tới đâu ta săn tới đó cho ngươi ăn.”
Nói xong, nàng mở chiếc túi nhỏ đeo bên người cho hắn xem. Lập tức, hơn mười miếng vàng lá rơi xuống khiến Lâm Ý trợn mắt:
“Ngươi… ngươi… Di à, ngươi giàu thế sao còn đi theo ta làm hành khất?”
Phương Di ngơ ngác. Lúc rời khỏi Linh Mộc Sâm Lâm, nàng thấy những chiếc lá ánh kim kia đẹp nên nhặt làm kỷ niệm. Sau một hồi nghe Lâm Ý giải thích, nàng mới biết đó là vàng, quý hơn cả ngân lượng.
Thế là Lâm Ý không nói nhiều, lập tức đưa nàng đi thuê xe ngựa, mua thêm lương thực và hai bộ y phục mới. Sáng hôm sau, cả hai thẳng đường lên Thái Huyền Môn.
Mười ngày sau, họ đến chân núi, xe ngựa không thể tiếp tục, đành phải đi bộ. Đường núi ngoằn ngoèo, cỏ cây rậm rạp khiến y phục mới cũng bị cào rách. Sau cùng, họ cũng đến nơi.
Thái Huyền Môn hiện ra hùng vĩ như tiên cảnh. Cổng môn bằng ngọc trắng, mây trắng tầng tầng lượn lờ, tiên hạc kêu vang giữa không trung, linh tuyền róc rách giữa rừng trúc. Nhưng lúc hai người đến, cánh cửa đã khép chặt — họ đến muộn.
Không cam lòng, Phương Di len lén dùng bùa chú của hồ tộc để ẩn khí tức yêu, phá vỡ một góc kết giới, kéo Lâm Ý lẻn vào trong. Họ đi mãi, không rõ bản thân đã lạc vào đâu, càng không biết mình đã bước sâu tới tận chốn nào trong tông môn.
Cuối cùng, hai người dừng lại trước một tòa lầu có biển đề ba chữ: Tàng Thư Các.
Lâm Ý chỉ nhận ra chữ "Các", còn Phương Di thì mắt sáng lên, háo hức kéo hắn đi vào. Lâm Ý hoảng sợ, ra sức kéo nàng rời khỏi nơi nguy hiểm, nhưng Phương Di như bị mê hoặc. Nàng bước nhẹ như mèo, đẩy cánh cửa đá nặng nề bước vào, còn hắn đành đứng ngoài canh chừng.
Bên trong, ánh sáng dịu mờ từ dạ minh châu tỏa ra, chiếu lên hàng trăm cuộn trục, kinh văn xếp gọn trên giá cao sát trần. Nàng thích thú lật từng quyển, mắt long lanh như trẻ nhỏ:
“Cửu Chuyển Hư Linh? Lôi Diệm Đan Tâm? Cái tên này nghe hay nè — Cửu Mạch Hồn Phách Ấn? Nghe ngầu ghê!”
Đúng lúc nàng cúi xuống lật sách, một giọng nam trong trẻo vang lên phía sau:
“Ngươi là trộm à?”
Phương Di giật mình làm rơi cả chồng sách xuống đất. Trước mắt nàng là một nam tử vận y bào trắng như ánh trăng, tóc dài buộc gọn bằng ngân tuyến, lưng mang kiếm ngọc, vai có ấn ký ba đạo kim văn nhàn nhạt. Gương mặt hắn dịu dàng, nụ cười nhạt, nhưng ánh mắt lại lạnh như nước hồ cổ, khí chất thanh khiết đến mức khiến người ta không dám thở mạnh.
Phương Di lắp bắp:
“Tiên nhân… Ta chỉ xem thử… không lấy gì cả.”
Nam nhân nghiêng đầu, giọng nhẹ như gió sớm:
“Thật sao?”
Nàng gật đầu như gà mổ thóc.
“Ta tới xin bái sư, nhưng không biết đường, chẳng may lạc vào đây… ta không có ác ý, cũng không phải trộm… càng không phải yêu quái…”
Nói đến đó nàng khựng lại, bởi chính mình hiểu rõ — mình đúng là yêu.
Nam nhân không nói gì thêm, chỉ cúi xuống nhặt giúp nàng quyển sách. Đầu ngón tay vô tình chạm vào tay nàng — một luồng cảm giác lành lạnh tê dại lan ra, kỳ lạ đến khó tả.
Khi đứng dậy, ánh mắt hắn lướt qua sau gáy nàng — nơi dấu ấn hồ tộc mờ nhạt dưới lớp bùa chú.
“Ngươi tên gì?”
Nàng do dự, rồi khẽ đáp:
“… Phương… Di.”
Tiêu Tử Mặc hơi cong môi, nụ cười nhàn nhạt:
“Phương Di. Tên hay.”
Hắn chỉ tay về phía xa:
“Đại hội tuyển đệ tử đang tổ chức tại rừng đào phía nam. Giờ đi vẫn còn kịp.”
Phương Di sững người, ánh mắt rạng rỡ hẳn:
“Thật sao? Vậy… ta đi trước! Đa tạ tiên nhân sư huynh!”
Nói xong nàng đặt lại sách, chạy như gió ra ngoài, gọi Lâm Ý rồi cả hai men theo hướng nam mà đi. Dáng tiểu cô nương nhếch nhác nhưng lại đáng yêu vô cùng.
Tiêu Tử Mặc cúi nhìn đầu ngón tay mình. Cảm giác kỳ lạ kia vẫn còn vương vấn.
Hắn không biết nàng là ai, đến từ đâu… nhưng lại muốn gặp nàng lần nữa.
Khóe môi khẽ nhếch, đôi mắt sâu như đáy hồ gợn sóng nhẹ.
“Yêu à? Thú vị đấy…”