Theo phân tích của Cố Nhất Minh, khả năng Tần Lý bị giết vì tình là rất lớn.

Nghi phạm đã ra tay mổ bụng lấy đứa bé, móc mắt nạn nhân. Đây là một hành vi tàn độc, cho thấy sự căm hận đến cực điểm, không chỉ trút giận lên người mẹ mà còn tàn nhẫn với cả đứa con chưa chào đời.

Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng. Tôi nghĩ đến đôi mắt bị khoét sâu của Tần Lý. Phải chăng đó là lời ám chỉ cô ta ''nhìn người không rõ'' hay ''có mắt như mù''?

''Cảnh sát chắc chắn sẽ bắt đầu từ những người thân cận nhất với Mục Thanh Tiêu, đặc biệt là những người từng có tình cảm sâu đậm với hắn. Em chính là điểm khởi đầu cho họ. Nếu đây thật sự là giết người vì tình, em cũng có thể là mục tiêu. Nên cẩn thận một chút'' Cố Nhất Minh nói, liếc sang tôi. ''Em có biết còn ai khác, đối với Mục Thanh Tiêu… Ừm, yêu đến mức có thể giết người không?''

''Chu Nghi Nguyệt thì sao?'' Tôi cười khổ với Cố Nhất Minh. ''Em họ của tôi, con gái của cậu hai.''

Gia đình tôi không hẳn là một gia đình y học truyền thống, nhưng có thể nói nghề y đã chảy trong huyết quản của nhiều thế hệ. Ông nội tôi là một bác sĩ. Ba anh em của ba tôi, ngoài ba tôi ra, những người khác cũng đều học y. Đến thế hệ chúng tôi, chỉ có tôi là ngoại lệ.

Chu Nghi Nguyệt hơn tôi một tuổi. Hồi mới vào trường y, vì việc học quá nặng nên cô ta đã tìm ba tôi để học hỏi thêm. Có lẽ ba tôi quá nghiêm khắc, chỉ cần ông nói một câu là cô ta đã sợ đến run rẩy, chẳng thể nghe lọt tai được gì.

Có một lần, ba tôi giảng một bài, nhưng Chu Nghi Nguyệt mãi không hiểu. Ba tôi lớn tiếng trách mắng khiến cô ta ứa nước mắt. Vừa lúc đó, Mục Thanh Tiêu có mặt ở đó và đề nghị giúp đỡ cô ta.

Từ đó về sau, Chu Nghi Nguyệt luôn tìm đến Mục Thanh Tiêu mỗi khi gặp khó khăn.

Một đàn anh điềm đạm, đẹp trai, kiên nhẫn, học giỏi lại kèm cặp suốt mấy năm. Điều đó đủ để Chu Nghi Nguyệt đem lòng yêu Mục Thanh Tiêu.

Nếu Mục Thanh Tiêu không có quan hệ gì với tôi, có lẽ cô ta sẽ chỉ âm thầm ngưỡng mộ đàn anh này thật đẹp trai và dịu dàng.

Nhưng cô ta và tôi gần tuổi nhau. Từ nhỏ, người trong nhà đã luôn đặt chúng tôi lên bàn cân so sánh. Ba mẹ cô ta nghiêm khắc, luôn ép buộc cô ta, trái ngược hẳn với ba mẹ tôi.

Cũng giống như việc tôi không muốn học y, ba tôi có thể chấp nhận, nhưng ba cô ta thì nhất quyết ép cô ta học đến mức khóc lóc, cũng không được buông.

Tôi biết sự tồn tại của tôi đã khiến cô ta phải chịu nhiều tủi thân. Vì thế, ít nhiều trong lòng cô ta vẫn có sự ghen tị với tôi.

Sau khi tôi và Mục Thanh Tiêu yêu nhau, cô ta vẫn còn độc thân. Mợ cả lại thường xuyên mang Mục Thanh Tiêu ra chọc ghẹo cô ta, nói nếu cậu hai cũng có một chàng rể tương lai vừa học y vừa giỏi như Mục Thanh Tiêu, thì đã không cần ép Chu Nghi Nguyệt học y.

Những câu nói đó như từng nhát dao nhỏ, dồn dập khắc vào lòng tự ái của cô ta, khiến cô ta càng thêm ghen tị. Suốt hai năm đầu đại học, cô ta luôn cố tình tỏ ra thân mật với tôi và Mục Thanh Tiêu.

Ba mẹ Chu Nghi Nguyệt cũng sớm nhận ra sự bất thường, đã nghiêm khắc răn đe. Cô ta vì thế một thời gian dài không dám bén mảng tới nhà tôi.

Cô ta bắt đầu ngấm ngầm tìm cách chia rẽ tôi và Mục Thanh Tiêu, chẳng hạn như vô tình chụp được ảnh Mục Thanh Tiêu và Tần Lý hôn nhau.

''Cô ta cũng học y, hoàn toàn có khả năng mổ tử * nạn nhân lấy thai nhi. Động cơ gây án cũng rõ ràng. Dạo này em phải cẩn thận hơn. Một khi người ta đã vượt qua ranh giới, sau đó sẽ không còn kiềm chế được bản năng giết chóc.'' Cố Nhất Minh nghe tôi kể xong, nghiêm túc phân tích khả năng.

Có lẽ nhận ra không khí quá căng, anh khẽ cười nói: ''Học y cũng giống như học luật, đều rất vất vả. Nhưng Mục Thanh Tiêu thì không mệt chút nào. Hắn ta vừa giỏi chuyên môn, lại luôn có thể sưởi ấm cho tất cả… những người phụ nữ xung quanh!''

Tôi chỉ biết cười trừ. Cố Nhất Minh và Mục Thanh Tiêu gần như là hai thái cực đối lập. Một người thì điềm tĩnh, tự chủ, thậm chí lạnh lùng như băng. Một người thì lúc nào cũng tỏa ra thứ nhiệt độ khiến người khác muốn dựa gần như lửa.

Cố Nhất Minh biết tôi không muốn bàn thêm nên đã đổi chủ đề.

Vừa về đến nhà, tôi thấy cửa căn hộ của Mục Thanh Tiêu mở toang. Chu Nghi Nguyệt đã đứng chờ sẵn ở cửa thang máy. Vừa thấy tôi về, cô ta lập tức kéo tôi: 'Vừa thấy tôi, cô ta vội vàng kéo tay, giọng đầy vẻ lo lắng: "Chị ơi, chị mau vào xem bác sĩ Mục đi, anh ấy đang đau khổ lắm rồi!'

''Tần Lý đã chết, tôi cũng đau khổ.'' Tôi lạnh lùng rút tay ra, không buồn để ý đến cô ta.

Đến giờ mới gọi tôi là ''chị'' ?

Khi nghe tôi nhắc đến Tần Lý, Chu Nghi Nguyệt rụt tay lại, có chút gượng gạo.

Tôi nhìn cô ta từ đầu đến chân, không biết đó là sợ hãi… hay chột dạ.

Cố Nhất Minh lập tức kéo tôi ra, nhắc nhở tôi nên đứng xa Chu Nghi Nguyệt. Sau đó, anh kéo tôi đi một mạch về thẳng nhà, chẳng thèm ngoái đầu nhìn lại.

Chưa đi được hai bước, tiếng mẹ Mục vang lên phía sau: ''Chu Ngọc, Chu Ngọc!''

Bà bưng nồi lẩu nóng hổi, mời mọc: ''Đây là lòng heo của trang trại nhà ta nuôi, nấu canh. Ta rửa sạch lắm, vừa ngon vừa bổ, đẹp da. Hai mẹ con uống một chút đi.''

Nồi lẩu sôi sùng sục, bốc lên mùi hương quái dị, không giống mùi canh lòng heo chút nào.

Đúng lúc đó, Mục Thanh Tiêu xuất hiện ở cửa, khuôn mặt tiều tụy nhưng ánh mắt lại chứa chan thâm tình nhìn tôi. Hắn chỉ đứng đó, dùng ánh mắt lạnh lùng như dao cạo nhìn chằm chằm Cố Nhất Minh.

Tôi liếc nhìn mẹ Mục, lạnh lùng nói: ''Không cần.''

Mặc cho thái độ cự tuyệt của tôi, mẹ Mục vẫn cố chấp đưa nồi lẩu về phía tôi. Cố Nhất Minh bỗng sải bước dài, chặn đứng bà ta, sau đó nắm lấy tay tôi, kéo đi không một chút do dự.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play