1

Người nhà tôi phát hiện Mục Thanh Tiêu ngoại tình bắt đầu từ một bức ảnh. Mợ cả đăng tấm ảnh tự sướng của cô em họ Chu Nghi Nguyệt lên nhóm gia tộc, còn cố ý tag tôi vào, hỏi người đàn ông trong ảnh có phải là Mục Thanh Tiêu không.

Đêm hôm ấy, trên hồ hoa hồng sáng rực ánh đèn, Chu Nghi Nguyệt đứng trên bờ, giơ tay làm dấu chữ V, ngón tay chỉ về phía con thuyền giữa hồ. Ở đó, Mục Thanh Tiêu đang nâng cằm một cô gái, cúi xuống trao một nụ hôn vừa thành kính vừa lãng mạn dưới ánh trăng hòa cùng ánh đèn mờ ảo.

Bức ảnh đẹp đến mức từng chi tiết đều như được sắp đặt. Chu Nghi Nguyệt xinh đẹp nổi bật ở cận cảnh, còn Mục Thanh Tiêu và người con gái kia, dù chỉ lộ nửa góc nghiêng, vẫn dễ dàng nhận ra ngay lập tức.

Khi mợ cả đăng ảnh, nhóm gia tộc im lặng một lúc lâu. Sau đó, bà ta vội vàng giải thích rằng ảnh không xóa được, rằng bà ta thấy trên trang cá nhân của Chu Nghi Nguyệt, cảm thấy người đàn ông kia giống Mục Thanh Tiêu quá, sợ tôi bị cắm sừng mà không hay.

Chu Nghi Nguyệt im lặng. Mẹ cô ta, tức mợ hai, vội vàng thanh minh, nói con gái mình đã xóa ảnh rồi, bảo rằng khi đi chơi cùng bạn, cô ta đăng trọn bộ chín tấm, không cố ý lựa ảnh như vậy. Bà ta còn nói sẽ để cậu hai mắng cô ta một trận, rồi khuyên tôi đừng vội nóng, biết đâu chỉ là trò đùa.

Bên dưới, mợ cả cùng vài người bắt đầu bóng gió, khuyên tôi nên cảnh giác. Họ nói đừng tưởng thanh mai trúc mã thì sẽ không thay lòng, Mục Thanh Tiêu tài giỏi như thế, ong bướm bâu quanh là chuyện thường.

Cái nhóm tên ''Thương Yêu Lẫn Nhau'' nhưng bên trong toàn là những cuộc đấu đá, không ai muốn thấy người khác hơn mình.

Ba tôi, với tư cách chủ nhóm, giận dữ gọi điện thẳng cho Mục Thanh Tiêu để hỏi rõ. Hắn vừa nghe máy vừa nhắn tin cho tôi, thề thốt rằng không hề hôn, chỉ là góc chụp gây hiểu lầm.

Hắn nói cô gái kia là bác sĩ từ bệnh viện khác đến thực tập, cùng phòng trực với hắn, chuyện này ba tôi biết. Cô ta sắp kết thúc kỳ thực tập, hắn không tiện từ chối lời mời đi chơi hồ.

Tối hôm đó, mẹ Mục Thanh Tiêu dẫn hắn sang nhà tôi để giải thích, cùng lúc Chu Nghi Nguyệt cũng bị ba cô ta gọi đến.

Trước mặt mọi người, Mục Thanh Tiêu vừa cười lấy lòng tôi, vừa giải thích rằng bức ảnh chỉ là nhìn nhầm. Nhưng khi bàn tay hắn siết lấy tay tôi, ánh mắt lại lặng lẽ trượt sang phía Chu Nghi Nguyệt.

Cô ta cười hì hì, quay sang tôi: ''Chu Ngọc, cậu còn không tin Mục Thanh Tiêu sao? Từ nhỏ tới giờ, trong mắt hắn ngoài cậu ra còn ai nữa? Nếu lúc đó biết hắn đi với người khác, tớ đã nhảy xuống hồ giúp cậu bắt gian rồi.''

Cô ta hơn tôi một tuổi, hồi bé còn gọi tôi là "chị'', sau này mới gọi thẳng tên, giống như cách Mục Thanh Tiêu gọi.

Mẹ Mục cũng khăng khăng đó chỉ là hiểu lầm. Cậu hai và mợ hai liếc Chu Nghi Nguyệt một cái, mắng cô ta còn nhỏ mà đã biết bày trò.

Mục Thanh Tiêu thì hứa sẽ dẫn tôi đi chơi, nói đủ lời ngọt ngào để dỗ dành.

Nếu quả thật chỉ là hiểu lầm… nhìn Chu Nghi Nguyệt co ro ở góc sofa, tay cầm điện thoại nhưng ánh mắt không ngừng liếc về phía Mục Thanh Tiêu, tôi đành tha thứ cho hắn.

Ba mẹ tôi mời mọi người ở lại ăn cơm, không khí tạm thời dịu lại.

Có lẽ bị cậu hai mắng nên Chu Nghi Nguyệt không vui, mặt mày lạnh tanh. Cậu mợ hai thấy ngại, mắng thêm vài câu rồi sai cô ta ra phụ giúp. Lúc này, cô ta lại nhanh nhẹn khác thường. Mục Thanh Tiêu làm gì, cô ta lập tức xông vào làm nấy. 

Thấy tôi nhìn, cô ta ngượng ngùng nói: ''Chu Ngọc, tại tớ chụp ảnh lung tung, hại cậu hiểu lầm Mục Thanh Tiêu.'' Rồi như để lấy lòng, cô ta nhận cái ly từ tay hắn, cố tình để tay mình khẽ chạm vào tay hắn.

Mợ hai ở bên cạnh nói bóng gió: ''Cũng tại mợ cả quá hấp tấp. Cái thằng rể của bà ta vừa không tiền vừa không quyền, còn lén lút ăn vụng bên ngoài. Thấy Châu Ngọc nhà mình tốt đẹp thì bà ta khó chịu. Vừa nhìn thấy Nguyệt Nguyệt đăng ảnh, liền lập tức ném vào nhóm muốn cho cả nhà biết, mong cho con bé chia tay, vì kiếm đâu được người tốt như Mục Thanh Tiêu nữa.''

Rồi bà ta bỗng đổi giọng, hỏi mẹ tôi mợ cả có vay tiền không, kể rằng bà ta muốn mua nhà khu tốt cho cháu ngoại nhưng không có đồng nào, đi khắp nơi vay. Bà ta còn bảo mẹ tôi đừng cho mượn, rằng thằng rể ấy ăn chơi trác táng, không lo nổi nhà cửa thì cứ bám lấy chị mà vay.

Cậu hai khẽ ho một tiếng, cắt ngang, mời mọi người vào bàn.

Bữa cơm đầy ắp những lời khen tôi và Mục Thanh Tiêu là đôi thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã gắn bó, tình cảm bền chặt như được định sẵn. Tôi chỉ mỉm cười đáp, còn Chu Nghi Nguyệt thì cúi đầu ăn, đến khi rút giấy lại dùng lực mạnh đến nỗi kéo cả cuộn khăn lên.

Hai ngày sau, Mục Thanh Tiêu trở lại dáng vẻ cuồng nhiệt như thuở mới yêu. Mỗi ngày, tối nào cũng chúc ngủ ngon, sáng nào cũng gửi hoa đến cơ quan tôi.

Nhưng sang ngày thứ ba, do công ty có thông báo gấp, tôi về muộn. Khi cửa thang máy vừa mở, tôi thấy Mục Thanh Tiêu đang kéo một cô gái về phía mình. Cô ta cầm vài tờ giấy, miệng lo lắng nói gì đó.

Dù nét mặt hoảng hốt, tôi vẫn nhận ra đó chính là cô gái đi thuyền ở hồ với hắn.

Mẹ Mục đứng bên, bảo hắn nhẹ tay, còn đưa người che chở cô gái ấy. Ba mẹ tôi đứng cách đó không xa, mặt mày tái mét.

Tôi bước ra khỏi thang máy, va vào Mục Thanh Tiêu và cô gái kia đang lôi kéo nhau. Hắn lập tức đẩy cô ta ra, ôm lấy tôi: ''Chu Ngọc, chúng ta đi.''

Tôi còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì cô gái ấy lao thẳng vào, giọng run rẩy mà quyết liệt: ''Tôi có thai con của bác sĩ Mục!''

Cú xông tới quá mạnh khiến tôi suýt ngã. Mục Thanh Tiêu và mẹ hắn vội vàng đỡ cô ta. Cô ta cũng rất biết chớp thời cơ, lập tức lao vào lòng Mục Thanh Tiêu, ôm chặt lấy hắn.

Lúc đó, cảnh tượng thật khó xử. Mục Thanh Tiêu thoáng thấy ánh mắt mọi người, vội đẩy cô ta ra.

Cô ta lại giơ tờ kết quả xét nghiệm, dúi vào tay tôi: ''Tôi thật sự có thai con của bác sĩ Mục.''

Lời này vừa thốt ra, cả người Mục Thanh Tiêu cứng đờ.

Mới hai ngày trước, hắn còn thề rằng ngay cả nụ hôn cũng chỉ là do góc chụp đánh lừa.

Bây giờ thì có thai?

''Vào nhà rồi nói chuyện.'' Tôi cầm lấy tờ xét nghiệm, cố nuốt xuống cơn ghê tởm, nói với Mục Thanh Tiêu, ''Làm ơn, tránh ra!''

Mẹ tôi đau lòng kéo tôi vào nhà. Mục Thanh Tiêu vội vàng bám theo, không ngừng giải thích, còn mẹ hắn thì đỡ cô gái kia định bước vào. Mẹ tôi lập tức chặn lại: ''Về nhà cô mà nói. Loại người như thế này, không cần bước vào cửa nhà tôi.''

Một câu, hai nghĩa. Mặt Mục Thanh Tiêu tái đi.

Nhà tôi và nhà Mục Thanh Tiêu ở đối diện nhau. Hai thang máy, hai căn hộ. Đây là chỗ ba mẹ tôi mua khi tôi vào cấp ba, sợ tôi tan học muộn nên ở gần trường.

Mẹ Mục và mẹ tôi vốn là bạn học cũ, nên cũng mua đối diện, nói là tiện cho tôi và Mục Thanh Tiêu học chung, bồi đắp tình cảm.

Hồi đó, ba Mục đã mất tích hơn một năm. Mẹ hắn bận rộn, lại phải thường xuyên đến đồn cảnh sát, nhiều khi mấy ngày liền không về nhà.

Suốt những năm cấp ba, Mục Thanh Tiêu gần như ăn cơm ở nhà tôi, chỉ về nhà để ngủ. Quần áo của hắn cũng do mẹ tôi giặt giũ.

Có phần của tôi, thì có phần của hắn. Ba mẹ tôi thật sự coi hắn như con ruột.

Hắn muốn học y, ba tôi đã dốc hết mối quan hệ giúp đỡ, từ chọn bệnh viện, tìm thầy hướng dẫn, đến khi học thạc sĩ, lâm sàng… tất cả đều nhờ ba tôi lo liệu, mới có được một Mục Thanh Tiêu tài giỏi như bây giờ.

Sau này, khi chúng tôi chính thức ở bên nhau, mọi người hay đùa với mẹ tôi rằng đây là ''rể nuôi'', từ nhỏ đã thấy, từ chân tơ kẽ tóc đều hiểu rõ. Mẹ chồng tương lai là bạn thân của mẹ tôi, nhà ở đối diện, còn gì tốt hơn?

Nhưng giờ thì sao?

Ngay trong bệnh viện, ngay dưới mí mắt của ba tôi, hắn lại tằng tịu với nữ bác sĩ cùng phòng, làm cô ta có thai… rồi ngang nhiên dắt về tận nhà.

Tôi cũng không biết mình đã ngồi ở phòng khách nhà Mục Thanh Tiêu từ khi nào. Nữ bác sĩ kia nước mắt nước mũi giàn giụa, giọng nghẹn ngào kể mình từ bệnh viện khác sang học, thật sự yêu bác sĩ Mục, là lỗi của cô ta, trong một lần trực đêm, cô ta đã chủ động dụ dỗ hắn.

Cô ta bảo, vốn dĩ sau chuyến đi chơi hồ lần trước là sẽ quay về bệnh viện cũ. Chuyến đó cũng là bác sĩ Mục đưa tiễn. Nhưng không ngờ, trở về lại mang thai…

Nói tới đây, cô ta cúi đầu, mắt đỏ hoe như đang cố nén nước mắt. Dáng vẻ thì kiên cường, nhưng từng câu chữ đều chỉ ra một điều: cô ta không định bỏ con, muốn cho đứa bé một gia đình trọn vẹn.

Mẹ tôi ngồi cạnh, ôm chặt lấy tôi, toàn thân run bần bật vì tức giận.

Mục Thanh Tiêu thì lặng im như câm, không nói một lời thanh minh nào.

Cuối cùng, ba tôi cất giọng trầm nặng: ''Con tính làm thế nào?''

Mẹ tôi lập tức bật dậy, gần như quát: ''Làm thế nào là làm thế nào? Chưa kết hôn thì chia tay, thế thôi. Dù có kết hôn, gặp chuyện này còn ly dị được cơ mà.''

Mục Thanh Tiêu lập tức quay sang ba tôi, trầm giọng và chắc nịch: ''Bác yên tâm, con sẽ xử lý ổn thỏa. Con và Chu Ngọc không thể chia tay được, con và cô ấy…''

Tôi khẽ bật cười lạnh, ánh mắt lướt sang người phụ nữ đứng cạnh. Tên trên tờ xét nghiệm kia hình như là ''Tần Lý''.

Nghe thấy hắn có ý phủi sạch quan hệ, Tần Lý lập tức biến sắc. Cô ta nôn nóng kéo tay Mục Thanh Tiêu, định mở miệng muốn nói gì đó.

Mục Thanh Tiêu cắt ngang, thẳng thừng nói: ''Ngày mai anh đưa em đến bệnh viện tư bỏ đứa bé, anh sẽ cho em một khoản tiền, rồi em đi đi.''

Tần Lý chết lặng, những ngón tay siết chặt cánh tay hắn. Cô ta gần như bật hét: ''Em sẽ không bỏ con! Một mình em… cũng sẽ sinh nó ra!''

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play