2
Tôi và luật sư Cố nghỉ ngơi một lúc ở nhà, rồi cùng mẹ tìm hiểu tình hình từ phía bệnh viện.
Ba tôi cũng ở nhà, nhưng sự tủi thân khiến ông giam mình trong phòng, không muốn gặp ai.
Tôi hiểu tâm trạng ba tôi lúc này. Ông ấy cũng không phải là người cứng nhắc, vô cảm.
Năm xưa, tôi kiên quyết chọn ngành Quan hệ công chúng thay vì Y khoa, ông khuyên không được. Thế là ông chuyển hướng, nuôi ý định tìm một chàng rể học y để nối nghiệp.
Hoặc ông sẽ tìm một học trò khác để truyền nghề, chứ không vì một người như Mục Thanh Tiêu mà phải nhúng tay vào việc giết người.
Hiềm nghi của ông cũng không lớn. Đêm Tần Lý chết, ông có hai ca phẫu thuật liên tiếp nên đã ngủ luôn ở phòng nghỉ trong khu giảng đường.
Miễn là ba tôi không sao, tôi sẽ yên lòng.
Tôi và Cố Nhất Minh an ủi mẹ một lúc rồi cùng nhau đến đồn cảnh sát.
Vừa ra đến cửa, tôi khựng lại.
Ngay hành lang, Mục Thanh Tiêu đang ngồi trên chiếc sofa nhỏ, lưng dựa vào tường, đầu hơi nghiêng và ánh mắt không rời khỏi cánh cửa nhà tôi.
Nhìn thấy tôi, hắn kích động bật dậy: ''Chu Ngọc.''
Hắn đứng ngay bên ngoài cửa, dáng vẻ tiều tụy đến lạ. Mới mấy ngày không gặp mà cằm đã lởm chởm râu ria, quầng mắt thâm đen, đôi mắt vô hồn và làn da bóng nhẫy.
Hắn loạng choạng bước đến, tay vội vã đưa ra, cố gắng chạm vào tôi: ''Em về rồi à? Sao không gọi anh ra đón?''
Hắn gượng gạo nặn ra một nụ cười, người còn chưa tới đã cố vươn tay ra kéo tôi.
Trong gần hai năm qua, hắn thường xuyên phải trực đêm, có khi vài ngày liền tôi không được gặp. Mỗi lần xong ca, hắn không về nhà ngay mà lại đứng ở hành lang đợi tôi đi làm. Chỉ sau khi ôm tôi một cái, nắm tay vài phút như thế mới chịu về ngủ.
Tôi từng đưa chìa khóa nhà cho hắn. Dù sao hắn cũng rất quen thuộc với nhà tôi. Tôi bảo hắn cứ vào nhà, nằm chờ trên ghế sofa. Thế nhưng hắn lại nói sợ làm phiền giấc ngủ của tôi, và cũng ngại vì có ba mẹ tôi ở nhà.
Vì thế tôi mua một chiếc sofa nhỏ định để hắn nằm tạm. Chiếc ghế còn mới tinh, vậy mà giờ đây đã…
''Chu Ngọc.'' Mục Thanh Tiêu thấy tôi đứng yên, ngón tay miết nhẹ vào ống tay áo tôi, giọng nói trầm thấp, đầy ám muội : ''Không có em ở nhà, anh nhớ em đến điên rồi.''
Ngón tay còn chưa kịp chạm tới, Cố Nhất Minh đã tiến lên một bước, kéo tôi ra phía sau lưng. Anh đứng chắn trước mặt tôi, giọng nói lạnh lùng và dứt khoát: ''Thưa anh Mục, vì lợi ích của thân chủ tôi, trong thời gian này, tốt hơn hết chúng ta nên hạn chế gặp mặt.''
Đôi mắt Mục Thanh Tiêu nheo lại, một lúc lâu sau mới thốt lên: ''Cố Nhất Minh?''
Cố Nhất Minh không bận tâm đến hắn, chỉ quay sang nói với tôi: ''Đi thôi.''
''Chu Ngọc!'' Mục Thanh Tiêu vẫn muốn giữ tôi lại.
Lại bị Cố Nhất Minh ngăn lại, giọng anh càng thêm sắc lạnh: ''Bác sĩ Mục, thân chủ của tôi đã chia tay anh vì lối sống buông thả của anh. Cô ấy đang gặp nguy hiểm cũng chính vì những rắc rối tình cảm này. Mong anh đừng dây dưa thêm nữa. Nếu anh còn…''
''Cố Nhất Minh, anh đừng tưởng tôi không biết anh đang mưu đồ gì!'' Mục Thanh Tiêu bỗng nhiên nổi giận, túm chặt cổ áo Cố Nhất Minh định động thủ.
Tôi sững sờ, vội lên tiếng ngăn cản: ''Mục Thanh Tiêu!''
Hắn cười khổ, đẩy Cố Nhất Minh ra rồi buông tay, ánh mắt đầy đau khổ nhìn tôi: ''Chu Ngọc, anh thật sự không biết mọi chuyện lại thành ra thế này, anh...''
Tôi không bận tâm đến lời hắn nói, chỉ dõi theo số tầng của thang máy đang dần dần tăng lên. Thang máy vừa mở, tôi và Cố Nhất Minh cùng bước vào.
Cửa thang máy khép lại, Mục Thanh Tiêu vẫn nhìn chằm chằm tôi và Cố Nhất Minh. Hắn dựa lưng vào tường, rồi từ từ ngồi bệt xuống sàn.
''Hắn vẫn còn nhớ tôi à.'' Cố Nhất Minh đưa cặp tài liệu cho tôi, tay vươn lên chỉnh lại cổ áo bị kéo nhăn nheo trong gương thang máy.
Làm sao mà không nhớ.
Sau kì thi đại học, chúng tôi có gần ba tháng nghỉ hè. Để cảm ơn bố mẹ tôi đã chăm sóc Mục Thanh Tiêu, mẹ Mục đề nghị tài trợ toàn bộ chi phí cho tôi và Mục Thanh Tiêu đi du lịch.
Bố mẹ tôi lúc đó lo lắng vô cùng, sợ rằng chúng tôi sau khi thoát khỏi áp lực học hành sẽ không kìm nén được sự nông nổi của tuổi trẻ. Nhưng nếu không cho chúng tôi đi du lịch, việc hai đứa ở nhà mỗi ngày, lại còn ở đối diện nhau, cũng không phải là một phương án an toàn.
Cuối cùng, cậu tôi đề nghị chúng tôi làm thêm tại văn phòng luật sư của cậu. Nói là để chúng tôi làm quen với môi trường công sở, nhưng thực chất là để tiện thể giám sát và có thêm hai nhân viên miễn phí.
Vào thời điểm đó, Cố Nhất Minh chỉ là sinh viên năm hai nhưng đã được nhận vào thực tập tại văn phòng luật sư của cậu tôi. Trong khi đó, tôi và Mục Thanh Tiêu thì hoàn toàn không có kiến thức về luật pháp.
Suốt ba tháng, chúng tôi chỉ làm những công việc vặt vãnh như chép tài liệu, đóng hồ sơ, pha trà rót nước, động viên khách hàng và dọn dẹp văn phòng.
Cố Nhất Minh đã luôn là một người chững chạc. Ngày ấy, tôi thậm chí còn lóng ngóng không biết đóng hồ sơ, anh ấy phải cầm tay chỉ cho từng chút một.
Dù Cố Nhất Minh không có tình ý gì với tôi thì Mục Thanh Tiêu chắc chắn vẫn luôn nhớ về anh. Hơn nữa, trước lúc chúng tôi rời đi, Cố Nhất Minh đã nói với tôi rằng Mục Thanh Tiêu không hợp với tôi.
Anh ấy nhận xét Mục Thanh Tiêu quá "bác ái". Suốt ba tháng ở văn phòng luật sư, ai cũng nghĩ Mục Thanh Tiêu là "anh chàng ấm áp", từ nữ luật sư lớn tuổi đến cô lễ tân.
Anh thẳng thắn chỉ ra rằng kiểu "điều hòa trung tâm" này rất nguy hiểm cho tình yêu và hôn nhân.
Tôi cũng biết Mục Thanh Tiêu là người đào hoa, xung quanh chưa bao giờ thiếu những cô gái vây quanh.
Nhưng tôi lại chủ quan chỉ nghĩ rằng với tình nghĩa thanh mai trúc mã mười mấy năm ấy, ai cũng biết chúng tôi là một đôi. Mục Thanh Tiêu dù là đi học hay đi làm đều dưới sự quản lý của ba tôi, nhà thì ở ngay đối diện, thì làm sao có thể xảy ra chuyện gì được chứ?
Chẳng ai ngờ Tần Lý lại mang thai một đứa bé, chỉ trong một phòng trực ban nhỏ xíu ở bệnh viện…
Sự ngoại tình và phản bội, hóa ra lại bắt đầu đơn giản đến vậy.
Nghĩ đến Tần Lý, tôi bất giác thở dài, hình ảnh vũng máu đỏ thẫm lại hiện lên trước mắt.
Cố Nhất Minh không nhắc lại chuyện cũ, chỉ dặn dò tôi trên xe về những câu hỏi mà cảnh sát có thể sẽ hỏi. Anh trấn an tôi rằng cái chết của Tần Lý không liên quan nhiều đến tôi, bằng chứng ngoại phạm cũng đầy đủ, đây chỉ là một buổi lấy lời khai qua loa cho có lệ.
Chính xác như lời anh nói. Cảnh sát chỉ hỏi tôi về địa điểm của mình trong khung giờ xảy ra vụ án, sau đó từ thông tin của tôi để điều tra thêm về các mối quan hệ của Mục Thanh Tiêu.