Mẹ Mục liếc sang mẹ tôi, giọng dịu xuống: ''Cũng là một mạng người, bỏ đi… tội lắm.''
Từ khi Tần Lý xuất hiện và gây ầm ĩ, bà ta vẫn luôn đứng về phía cô ta. Chắc hẳn trong lòng bà ta đã ngầm chắc chắn đứa bé kia là cháu trai ruột của mình.
Bà ta còn cười, nói với tôi như thể đang đề nghị: ''Chu Ngọc à, hay là thế này. Nhà ta sẽ bỏ tiền cho cô ta sinh con. Nếu cô ta muốn nuôi, mẹ sẽ lo tiền sinh hoạt, để cô ta tự nuôi, tuyệt đối không xuất hiện trước mặt con. Còn nếu không muốn nuôi, mẹ sẽ đưa về quê tìm một gia đình nhận nuôi. Con cứ coi như không biết, coi như làm phúc cho một mạng người, được không?''
Sợ tôi không đồng ý, bà ta lại thêm: ''Cô ta cũng thật thà, đã đến đây nói rõ với Tiểu Tiêu.. Nếu cô ta lén lút sinh con thì đứa trẻ ấy vẫn là con của Tiểu Tiêu, đúng không? Con cứ coi như không biết chuyện này, được chứ?''
Dứt lời, bà ta nhìn chằm chằm vào ba tôi như chờ ông lên tiếng.
''Mẹ!'' Mục Thanh Tiêu bất chợt cắt ngang, giọng gắt.
Tần Lý cũng khẽ run, mẹ Mục liếc cô ta một cái rồi không nói gì nữa.
Tôi nhìn Mục Thanh Tiêu, gương mặt hắn căng cứng. Cái gương mặt tròn trĩnh thời thơ ấu giờ đã trở nên góc cạnh sau tuổi dậy thì, khoác lên vẻ trí thức nho nhã. Nhưng lúc này nó lại tối sầm, nặng nề như tro tàn.
Xưởng chế biến thịt của mẹ Mục chỉ thuộc dạng làm ăn khấm khá, sao có thể được coi là gia đình quyền quý?
Hắn nghĩ mình có thể diện đến mức nào mà chưa cưới xin đã muốn tôi nhắm mắt làm ngơ cho đứa con hoang?
Thật không thể ngờ những lời lẽ như thế mà cũng có thể thốt ra từ miệng mẹ hắn!
Tờ xét nghiệm ghi rõ thai đã mười bốn tuần. Mục Thanh Tiêu và Tần Lý đều là bác sĩ, không thể nào không biết mình có thai.
Đứa bé đã thành hình rồi. Vậy mà phải đợi đến khi mọi chuyện vỡ lở, hắn mới vờ vịt tuyên bố 'muốn bỏ' ư?
Suốt mấy tháng qua, hắn thực sự không hề hay biết sao?
Lại còn nói đi chơi về mới phát hiện có thai?
Lừa ma lừa quỷ à!
Cơn mệt mỏi ập đến, tôi cười khổ một tiếng rồi nói với mẹ Mục: "Đây là chuyện gia đình bác, các bác muốn giải quyết thế nào thì tùy."
Nếu tôi không phải về muộn vì công việc, có lẽ Tần Lý đã không tìm đến.
Cô ta đến đây, rõ ràng là nhắm vào tôi!
Một sinh linh bé bỏng là một con người, cần được ra đời và có một người cha, một gia đình trọn vẹn.
Để đứa trẻ được phát triển tâm lý một cách khỏe mạnh, cha mẹ cần hòa thuận và ở bên nhau.
Ừm… một đứa bé, chính là tất cả!
Mẹ Mục đúng là cao tay. Bà ta vừa muốn giữ lại đứa cháu trai trong bụng Tần Lý, lại vừa muốn tôi nhắm mắt cho qua để tiếp tục cưới Mục Thanh Tiêu. Bằng cách đó, bà ta có thể đường đường chính chính trở thành thông gia với nhà tôi, trong khi hai nhà lại ở đối diện nhau. Không hổ danh là người là người một tay gây dựng cơ đồ, mọi nước đi đều được tính toán kỹ lưỡng.
Tôi vội vã kéo mẹ đi, Mục Thanh Tiêu đuổi theo định giải thích. Nhưng ba tôi đã đứng chắn lại, liếc nhìn mẹ của Mục Thanh Tiêu và nói với giọng kiên quyết: "Các người hãy tự suy nghĩ cho kỹ đi."
Tôi vừa mở cửa thì thấy Chu Nghi Nguyệt đang đứng ngoài hành lang, vẻ mặt hoảng hốt như đã nghe được chuyện động trời gì đó.
Cùng lúc đó, Mục Thanh Tiêu cũng vội vã chạy tới. Vừa nhìn thấy Chu Nghi Nguyệt, sắc mặt hắn liền sa sầm lại. Cánh tay đang định nắm lấy tôi bỗng khựng lại giữa không trung rồi từ từ rụt về.
Ánh mắt tôi đảo qua đảo lại giữa họ, sau đó thản nhiên kéo mẹ đi thẳng vào nhà, bước qua Chu Nghi Nguyệt.
Cô ta cũng chẳng dám đứng trước cửa nhà họ Mục quá lâu, chỉ chần chừ vài giây rồi quay bước theo về phía nhà tôi: "Bác cả, có chuyện gì thế ạ?"
Ba tôi từ trước đến nay tin vào câu "xấu chàng hổ ai", nên chuyện trong nhà không thể để lộ ra ngoài. Cháu ruột cũng không ngoại lệ. Ông chỉ lạnh lùng nói: ''Con đến có việc gì không?''
Những năm gần đây, Chu Nghi Nguyệt thường lấy cớ ôn thi để đến gần Mục Thanh Tiêu, chứ không phải ba tôi. Rõ ràng ba tôi là giáo sư y học, nhưng cô ta lại không tìm đến, cứ nhất quyết tìm Mục Thanh Tiêu để trao đổi học tập. Ý đồ thật sự của cô ta, ai cũng nhìn ra.
Sự trùng hợp này thật đáng ngờ. Tại sao khi đi chơi, cô ta lại vô tình chụp được cảnh Mục Thanh Tiêu và Tần Lý thân mật? Trong khi các ứng dụng chụp ảnh hiện nay có thể làm mờ hậu cảnh, bức ảnh của cô ta lại sắc nét đến từng chi tiết.
Vừa hay, bức ảnh này lại lọt vào mắt của mợ cả, một người nổi tiếng nhiều chuyện, và ngay lập tức được bay thẳng vào nhóm chat của gia tộc.
Ba tôi không trả lời, nhưng lúc tôi khép cửa, vẫn thấy Chu Nghi Nguyệt quay đầu nhìn chằm chằm về phía nhà họ Mục.
Một luồng lạnh lẽo dâng lên trong lòng, tôi nói thẳng với cô ta: ''Đừng nhìn nữa. Tần Lý đã có thai với Mục Thanh Tiêu và định sinh đứa bé ra. Sau này chúng ta e là sẽ trở thành kẻ thù. Cậu đừng bận tâm thêm làm gì, kẻo người ta lại khó chịu.''
''Cô ta có thai? Muốn dùng bụng để ép cưới ư?'' Chu Nghi Nguyệt gần như bật khỏi mặt đất, mắt mở to đầy bàng hoàng. Cô ta quay phắt sang căn hộ đối diện. Những đường gân xanh trên cổ nổi lên giật giật đầy tức giận.
Tôi đã hỏi cô ta có muốn vào nhà không, nhưng cô ta lại lấy cớ quên mang sách, rồi quay người bỏ chạy.
Khi cánh cửa vừa khép lại, ba tôi bảo: ''Con cũng đừng đau buồn. Nếu con còn muốn ở bên nó, ba sẽ bắt nó đoạn tuyệt với bác sĩ Tần. Cái đứa con hoang đó thì đừng hòng bước chân vào nhà này. Còn nếu con không muốn, từ nay về sau nó sẽ không còn liên quan gì đến gia đình mình nữa. Chúng ta sẽ tìm một người tốt hơn cho con.''
Mẹ tôi siết chặt tôi vào lòng, nhẹ nhàng an ủi, dặn dò tôi đừng quá đau buồn.
Cánh cửa hai nhà đóng im lìm, tựa như hai thế giới hoàn toàn tách biệt. Dù đối diện ngay trước mắt nhưng mọi âm thanh, mọi chuyển động từ phía bên kia đều hoàn toàn biến mất trong khoảng không vô vọng này.
Tối hôm đó, mẹ lại ngồi bên giường, thủ thỉ khuyên tôi đừng nghĩ ngợi nhiều. Người nên dứt thì phải dứt.
Đêm xuống, Mục Thanh Tiêu lại nhắn tin cho tôi. Hắn nói sẽ giải quyết chuyện của Tần Lý và cầu xin tôi cho hắn thêm một cơ hội. Hắn thú nhận tất cả chỉ là sự bồng bột nhất thời và gửi đến tôi vô vàn lời xin lỗi, lời hứa hẹn.
Tôi nhìn những tin nhắn dài dằng dặc của hắn, rồi lại nhìn hai chiếc ghế đối diện nhau trên bàn học, như một hình ảnh phản chiếu của mối quan hệ đã rạn vỡ. Lòng tôi lại dâng lên nỗi chua xót khôn nguôi.
Xưa kia, tôi và Mục Thanh Tiêu thường ngồi bên nhau làm bài tập ở đây để cùng tiến bộ.
Ngày đó, mẹ tôi đã thuê thợ phá bỏ cửa sổ lồi để kê một chiếc bàn dài sát khung kính, cho ánh sáng tràn vào. Ba năm cấp ba rồi cả những kỳ nghỉ đại học, chúng tôi cứ thế ngồi bên nhau học bài.
Cũng chính tại chiếc bàn này, Mục Thanh Tiêu đã trao tôi nụ hôn đầu đời.
Vậy mà cuối cùng, hắn lại ở cái phòng trực ban chật hẹp của bệnh viện, làm ra một đứa con với Tần Lý.
ôi cuộn mình trong chăn, gõ vỏn vẹn bốn chữ 'Chúng ta chia tay', rồi tắt điện thoại.
Tình yêu giờ đây chỉ còn là thứ xa xỉ, tôi đã qua cái tuổi khóc lóc vì nó. Bây giờ chỉ còn lại sự bẩn thỉu, kinh tởm đến mức tôi chỉ muốn nôn ra tất cả.
Sáng hôm sau, Mục Thanh Tiêu mang hoành thánh nóng hổi đến gõ cửa. Ba mẹ tôi mặc kệ, không mở. Mẹ tôi thậm chí còn sắp sẵn vé tàu, bảo tôi về nhà cậu ở một thời gian cho khuây khỏa, bớt phiền lòng.
Ngôi nhà đối diện giờ đây như một ngục tù. Mục Thanh Tiêu gõ cửa liên tục suốt nửa tiếng đồng hồ, đến khi bát hoành thánh nguội lạnh, hắn mới chịu quay về.
Ngay lập tức, mẹ giục tôi nhân cơ hội này rời đi và xin nghỉ vài hôm. Đã dứt tình thì đừng để người đó còn cơ hội dây dưa.
Tôi đã lánh ở nhà cậu suốt mấy ngày qua. Ban đầu, Mục Thanh Tiêu vẫn miệt mài gọi điện, nhắn tin. Tôi đều chặn hết.
Hắn đổi số khác gọi cho tôi, tôi chỉ vừa nghe giọng đã lạnh lùng ngắt lời: “Chia tay rồi,”rồi cúp máy không chút do dự.
Thật ra chẳng có gì để luyến tiếc cả. Chỉ là tuổi thanh xuân đẹp đẽ đã bị ném cho chó gặm.
Mãi đến khi Chu Nghi Nguyệt gọi điện, tin tức về cái chết của Tần Lý mới đến tai tôi. Thi thể của ả được tìm thấy ở khu xử lý chất thải y tế của bệnh viện. Chu Nghi Nguyệt kể lại với vẻ kinh hãi, bụng bị mổ toang, thi thể bị nhét vội vã trong chiếc túi bọc xác. Khi cảnh sát kéo khóa, máu loãng trào ra, đôi mắt cũng đã bị móc rỗng.
Tình hình rất tệ. Cảnh sát và bệnh viện đã phong tỏa mọi thông tin, và Mục Thanh Tiêu ngay lập tức trở thành nghi phạm chính.
Chu Nghi Nguyệt giọng đầy hoảng loạn, van nài tôi trở về, khẳng định Mục Thanh Tiêu không thể nào là kẻ đã ra tay sát hại Tần Lý.
Cầm điện thoại trên tay, tôi buông một câu lạnh lùng: ''Làm sao cậu biết, hắn sẽ không giết Tần Lý?''
Chu Nghi Nguyệt thoáng khựng lại, im lặng một lát, rồi chỉ buông một câu cụt lủn: ''Dù sao thì cậu vẫn nên về.'' Giọng nói vừa dứt, đầu dây bên kia đã ngắt kết nối.
Tôi vốn không định quay về. Thế nhưng, cuộc gọi yêu cầu hợp tác điều tra từ cảnh sát, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc mua vé, trở lại nơi tôi muốn rời đi.
Cậu tôi nghe tin, lo rằng tôi sẽ lúng túng không biết giải quyết. Cậu bèn lấy cớ văn phòng luật sư có việc ký hợp đồng ở gần đó, tiện thể nhờ đối tác mới đi cùng để hỗ trợ tôi xử lý giấy tờ.
Không ngờ đối tác đó lại là Cố Nhất Minh, một người quen cũ của tôi. Vì mấy hôm nay không thấy anh ấy đâu nên tôi cứ nghĩ anh ấy đã không còn làm việc ở văn phòng cậu tôi nữa.
Trên đường, tôi kể sơ qua sự việc cho anh ấy nghe, vẫn thấy cảm thấy có chút xấu hổ.
Chuyện này đúng là chẳng hay ho gì. Bạn trai thanh mai trúc mã của mình lén lút ngoại tình, nhân tình còn mang bụng bầu tìm đến tận cửa. Bây giờ thì đối phương lại chết thảm và trở thành một vụ án mạng, còn tôi thì mang động cơ rõ ràng nhất.
Luật sư Cố rất chuyên nghiệp. Suốt buổi anh chỉ lặng lẽ lắng nghe, rồi dặn tôi gặp cảnh sát thì cứ im lặng, mọi chuyện cứ để anh đứng ra thay tôi nói.
Về đến nhà, tôi mới biết thi thể Tần Lý không được tìm thấy ở khu xử lý chất thải như Chu Nghi Nguyệt đã nói, mà là ở khu giảng đường của bệnh viện. Đáng nói, đêm xảy ra vụ án, ba tôi lại ngủ một mình ở đó, vì thế ông cũng trở thành một nghi phạm.
Mục Thanh Tiêu lúc đó say rượu, thần trí mơ hồ nên không thể nhớ rõ và cũng không thể đưa ra bằng chứng ngoại phạm.
Hơn nữa, gần đây Tần Lý gây sức ép dữ dội, thậm chí lấy cớ dưỡng thai để đòi dọn vào nhà họ Mục.
Cũng vì chuyện này, ba tôi và hắn đã nảy sinh mâu thuẫn. Vốn dĩ bệnh viện định đề bạt hắn, ba tôi lại trực tiếp lấy lý do đạo đức cá nhân không tốt để gạt bỏ.
Tóm lại, cả ba tôi lẫn Mục Thanh Tiêu đều có thời gian và động cơ để ra tay sát hại Tần Lý.