---

Chương 6

Sáng sớm hôm sau, An Nguyễn tỉnh lại khi ánh nắng mới vừa rọi lên song cửa. Cảnh tượng xấu hổ mà cậu tưởng tượng tối qua không xảy ra, chỉ là bên cạnh đã trống không từ lâu, cậu đưa tay sờ sang, đệm chăn đã lạnh ngắt.

Cậu vô thức đưa mắt tìm bóng dáng Chu Ngôn trong phòng, không thấy, nhưng lại nhìn thấy trên kệ gỗ đặt một chậu nước rửa mặt. Đó chính là cái chậu hôm qua cậu không dám dùng, đành rửa tạm bằng nước lạnh ở bên cạnh.

Hiển nhiên, Chu Ngôn đã dậy từ sớm, còn giúp cậu chuẩn bị nước rửa mặt.

Trong lòng An Nguyễn dâng lên một cảm xúc khó tả, cậu vội xuống giường, mặc quần áo, rửa mặt, lần này không còn do dự nữa mà dùng ngay cái chậu nước Chu Ngôn chuẩn bị.

Sau khi sửa soạn xong thì cũng đã trôi qua chừng mười lăm phút, vừa mở cửa bước ra liền vô thức nhìn quanh một vòng. Trong sân chỉ thấy Chu Húc đang ghé vào lồng sắt trêu đùa mấy con thỏ, Chu Ngôn và cha hắn đều không thấy bóng dáng đâu.

Cậu còn để ý thấy chiếu trúc dùng tối qua đã được thu về, đặt ngay giữa sân, bên trên bày đều những lát măng. Dưới hiên nhà, cây trúc hôm qua cũng mất đi một phần.

Đến khi vào phòng bếp, An Nguyễn mới nghe Chu Liên Hoa nói rằng sáng sớm hai cha con đã mang trúc đi sửa ống dẫn nước.

An Nguyễn hơi bất ngờ. Cậu cứ tưởng mình sẽ phải đi giúp, nào ngờ người ta chẳng cần.

Ở nhà họ An, chuyện nặng nhọc dơ bẩn đều đẩy lên đầu cậu, từ việc nhà đến cày cấy gặt hái không gì thoát khỏi tay. Mà về Chu gia lại là hai ngày nhẹ nhõm nhất từ trước đến nay. Trong lòng cậu không khỏi thấp thỏm, sợ mình bị xem là kẻ ăn không ngồi rồi, bị ghét bỏ rồi đuổi đi.

“Để con ra đó giúp một tay.”

Cậu nói xong liền xoay người định đi, trông rất sốt ruột.

Chu Liên Hoa gọi lại:

“Những việc nặng nhọc đó đều là chuyện đàn ông, con đi làm gì?”

“Con đừng lo lắng, chi bằng ra núi đào ít rau xuân về, cùng nương làm ít bánh bắp cho bữa trưa.”

Lời bà nói nhẹ bẫng mà chắc nịch khiến An Nguyễn sững sờ tại chỗ.

Lần đầu tiên cậu biết thì ra việc nặng là do đàn ông gánh vác. Nhưng ở nhà trước, cha và em trai cậu cái gì cũng không phải làm.

Nỗi chua xót dâng lên trong lòng, cậu buồn bã gật đầu, rồi xách giỏ tre, mang theo liềm nhỏ ra khỏi cửa.

Chu Liên Hoa còn gọi với theo:

“Nguyễn ca nhi, nhớ đào nhiều một chút, nương còn muốn làm nhiều bánh nữa!”

“Biết rồi nương ơi.” – An Nguyễn đáp lại.

Chu Húc nghe tiếng liền chạy lại, thấy cậu sắp ra ngoài, liền tò mò hỏi:

“Tẩu tẩu muốn đi đâu đó?”

An Nguyễn đáp:

“Nương nói muốn làm bánh bắp, bảo ta đi đào rau xuân.”

Chu Húc nghe đến chuyện đào rau dại liền hứng thú hẳn lên, xung phong:

“ Ta biết chỗ rau xuân tươi tốt nhất! Ta dẫn tẩu đi!”

An Nguyễn hơi do dự. Cậu sợ mình dắt Chu Húc ra ngoài mà chẳng may xảy ra chuyện, người Chu gia sẽ trách cậu, rồi ghét bỏ.

Nhưng nhìn vào ánh mắt háo hức mong chờ của Chu Húc, lời từ chối liền nghẹn nơi cổ họng. Huống chi cậu không quen thuộc địa hình Vân Thủy thôn, có người dẫn đường thì sẽ tốt hơn nhiều.

Vì vậy cậu gật đầu:

“Được.”

Chu Húc lập tức vui vẻ chạy trước dẫn đường:

“Tẩu mau đi theo ta!”

Chu gia nằm cuối thôn Vân Thủy, xung quanh rất ít hộ dân. Hai hộ gần nhất cũng đều có họ hàng chút ít với Chu gia. Hai người đi dọc theo bờ ruộng, khi ngang qua một trong những nhà đó, thấy một bà thím đang ngồi trên ghế đá trước cửa, bưng chén cháo đậu đỏ.

Bà ta thấy Chu Húc thì tươi cười hỏi:

“A Húc định đi đâu đó?”

Chu Húc lễ phép đáp:

“Tam bá nương chào thím! Con với tẩu đang ra núi đào rau xuân.”

Vì mưa xuân mới vừa qua nên rau dại mọc lên nhiều, người trong thôn đi đào rau cũng không ít, chuyện này vốn chẳng hiếm lạ.

Tam bá nương nghe xong thì ánh mắt chuyển về phía An Nguyễn, một khuôn mặt xa lạ, liền đoán ra: đây chính là cái phu lang mà Chu gia bỏ mười lượng bạc ra mua. Lúc trước chuyện này đồn ầm cả thôn.

Bà ta nheo mắt nhìn An Nguyễn gầy gò xanh xao, cười nhạt:

“Tiểu ca nhi này là ai thế? Trông lạ mặt quá.”

Lời nói thì dò hỏi, nhưng ánh mắt thì dò xét, khinh miệt. Ánh mắt bà ta còn liếc sang mái nhà ngói đen của Chu gia, khóe môi khẽ nhếch như đang vui sướng khi người khác gặp họa.

“Sinh được con trai thì đã sao? Cuối cùng vẫn không cưới được cô nương tốt, chỉ có thể bỏ tiền mua về một phu lang không thể sinh con.”

Chu Húc còn nhỏ, không nhìn ra mấy ý xấu trong lời người lớn, ngây ngốc giới thiệu:

“Đây là tẩu tẩu mới vào cửa của con đó.”

Tam bá nương cười nhạo:

“Bảo sao ta chưa thấy mặt bao giờ.”

“ Liên Hoa cũng thiệt là… Đại Lang cưới tức phụ sao chẳng làm tiệc rước dâu cho đàng hoàng? Không danh không phận, chẳng phải ủy khuất phu lang nhà người ta sao? Ngày mai ta phải qua nhà ngươi nói cho rõ ràng mới được.”

Nghe như vì An Nguyễn mà bênh vực, nhưng trong lời toàn là châm chọc.

Ai lại đem chuyện cưới gả nói thành xung hỉ chứ? Chẳng khác nào nhà có chuyện xui.

An Nguyễn đã quá quen với ánh mắt ác ý, nhưng vẫn không dám phản bác, chỉ biết cúi đầu siết chặt quai giỏ tre.

Chu Húc cũng mơ hồ nhận ra lời kia không đúng, nhưng vì chưa hiểu hết, nên chỉ lúng túng nói vài câu rồi nhanh chóng dẫn An Nguyễn rời đi.

Tam bá nương còn cố ngẩng cổ nhìn theo bóng họ xa dần, sau đó bưng chén chạy sang gõ cửa nhà bên. Bà ta nghĩ: Liên Hoa dám bỏ cả đống bạc mua cái phu lang không thể sinh con, phải qua nói cho rõ ràng mới được!

 

------

Bên kia, An Nguyễn tâm trạng không tốt, nhưng đang đứng trên sườn núi, ngửi thấy mùi đất trộn lẫn bùn non nồng tanh, lại có cả hương thơm thoang thoảng của rau dại báo xuân, bao nhiêu bực dọc trong lòng cũng vơi đi quá nửa.

Rau dại trên sườn núi đúng thật giống như lời Chu Húc nói – xanh non tươi tốt, từng bụi căng mọng trông rất bắt mắt, chen chúc mọc sát vào nhau, nhìn qua đã thấy đáng mừng.

Cậu nhanh chóng gác chuyện ban nãy ra sau đầu, cúi lưng bắt đầu cắt rau.

Chẳng mấy chốc, giỏ tre đã đầy ắp những nhánh rau mơn mởn, hai người theo đường cũ quay về.

Lượt đi lượt về chưa tới nửa canh giờ, khi họ về đến nhà thì vừa vặn lúc Chu Liên Hoa đem cháo mạch thô đổ ra thau gỗ để nguội.

An Nguyễn không chủ động nhắc lại chuyện vừa rồi, nhưng Chu Húc thì lại tiện miệng nhắc qua một câu.

Chu Liên Hoa vừa nghe liền sa sầm mặt, đưa tay điểm trán Chu Húc, giận dữ như thể hận rèn sắt không thành thép: “Ta làm sao lại sinh ra cái đứa ngốc như ngươi chứ!”

Chu Húc còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, ôm trán kêu to: “Con ngốc chỗ nào?!”

Chu Liên Hoa càng tức, vẫy tay xua đuổi: “Đi đi đi, tránh xa ta ra một chút, đừng đến làm ta nghẹn thêm. Nhìn thấy ngươi là ta lại phát cáu!”

Chu Húc bị mắng ấm ức vô cùng, bị đuổi ra khỏi bếp không chút nể mặt, dứt khoát mắt không thấy thì tâm không phiền.

Đuổi xong Chu Húc, Chu Liên Hoa quay sang nhìn An Nguyễn.

An Nguyễn lập tức giật nảy mình, căng thẳng đến độ tim muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

Cậu đã chuẩn bị sẵn sàng tinh thần bị mắng, ai ngờ chỉ nghe thấy một tiếng thở dài bất đắc dĩ.

Chu Liên Hoa dịu giọng bảo cậu: “Sau này nếu gặp lại hạng lưu manh ăn nói bậy bạ, nên mắng thì cứ mắng, đáng đánh thì đánh trả, đừng có cái gì cũng nhịn trong lòng.”

An Nguyễn mím môi, kinh ngạc tột độ. Từ nhỏ đến giờ cậu đã quen bị mắng bị đánh, lần đầu tiên có người bảo cậu phải biết phản kháng.

Cậu do dự hồi lâu, giọng khô khốc: “Nhưng mà... bà ta là Tam bá nương của Chu Húc, cũng là trưởng bối, nếu con mắng lại thì có phải là không tốt không?”

Dù sao cũng có quan hệ họ hàng với nhà họ Chu, cậu sợ gây rắc rối cho Chu gia.

Chu Liên Hoa hừ lạnh một tiếng: “Không thể trông thấy người ta hiền lành rồi nhảy ra mắng chửi cho đã miệng được. Đừng nhịn như vậy, gặp hạng người không biết xấu hổ thì phải mắng lại thật ác vào!”

An Nguyễn không dám lên tiếng, chỉ gật đầu coi như đã nghe lời.

Bữa sáng nhà họ Chu tuy đơn sơ nhưng cũng đủ đầy: bánh ngô hấp với rau dại, cháo mạch thô để nguội, thêm cả ít thức ăn còn dư từ đêm qua được hâm nóng lại, tính ra vẫn khá phong phú.

Chu Liên Hoa bảo An Nguyễn: “Con ra ruộng phía đông gọi cha với Chu Ngôn về ăn sáng xong rồi hẵng làm tiếp.”

“Dạ.”

An Nguyễn đáp lời, xoay người chạy ra khỏi nhà, theo phương hướng bà chỉ để tìm người.

Nhà họ Chu nằm trên đất cao, ruộng nước ở phía đông hạ thấp xuống. Chỉ cần đứng bên mép là có thể nhìn thấy bóng Chu Ngôn cao lớn đang cùng cha Chu vùi cọc ba chân vào đất, dùng bùn lấp chặt lại cho chắc.

Nghe thấy giọng gọi của An Nguyễn, Chu Ngôn theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên, bất ngờ chạm phải ánh mắt cậu.

Hắn lạnh giọng hỏi: “Chuyện gì?”

Chu Ngôn vốn ít lời, như Chu Liên Hoa nói thì là nửa ngày cũng không nặn ra nổi một câu, lời ít lại thêm ánh mắt dữ dằn, nên trong thôn ai cũng đồn rằng hắn đánh vợ mắng con.

Tin đồn dối trá mà nói ra quá nhiều thì cũng thành thật.

An Nguyễn dù đã ở với hắn hai ngày, biết hắn thật ra không phải như lời đồn, nhưng khi ánh mắt họ chạm nhau vẫn theo bản năng run lên, lùi một bước, ấp úng nói: “Nương bảo ta gọi huynh với cha về ăn sáng.”

Chu Ngôn thoáng xao động, nhưng nhanh chóng che giấu, gật đầu “Ừ” rồi tiếp tục công việc.

Cha con họ nhanh chóng chôn xong cái cọc cuối cùng, rửa tay ở rãnh nước rồi mới đi lên.

An Nguyễn vốn chỉ định truyền lời rồi về trước, nhưng thấy họ đi về thì cũng không tiện đi trước một mình, đành đứng chờ rồi cùng về chung.

Cậu có hơi sợ Chu Ngôn, không dám đi sóng vai nên chỉ lẽo đẽo đi sau, cúi gằm mặt không dám ngẩng lên.

Cậu đâu biết rằng, Chu Ngôn cố tình đi chậm lại để chờ cậu, khóe mắt vẫn luôn liếc về phía sau.

Ba người vừa về đến nhà thì Chu Liên Hoa cũng vừa bày biện xong bữa sáng, cháo cũng nguội vừa tới, có thể ăn ngay.

Sau khi ăn xong, Chu Ngôn và cha lại ra ruộng làm tiếp. Trong nhà cũng không còn việc gì, nên cả nhà cùng ra đồng, vừa có thể giúp một tay, vừa đỡ vất vả cho hai người kia.

Việc chôn cọc ba chân là tốn công nhất, nhưng thêm ba người giúp thì tiến độ nhanh hơn nhiều. Vốn định làm hai canh giờ, giờ chưa đầy một canh giờ đã xong.

An Nguyễn tuy người nhỏ, trông gầy yếu, nhưng làm việc lại nhanh nhẹn, không những không gây phiền, mà còn tranh việc làm, rất siêng năng.

Sau khi cố định xong cọc thì công việc nhẹ nhàng hơn, chỉ cần gác các thanh tre lên, rồi dùng sọt trát bùn là xong.

Lúc này trời đã nắng gắt, An Nguyễn làm đến đẫm mồ hôi, tóc ướt dính bết vào má. Bàn tay vì làm việc liên tục mà phồng rộp, vừa nóng vừa đau, run rẩy không ngừng.

Cậu vẫn cố giấu đau đớn, cúi đầu tiếp tục làm, đến khi cây tre cuối cùng cũng được cố định xong, mới thở phào nhẹ nhõm, xoa xoa tay rồi giấu ra sau, không muốn để ai phát hiện ra vết thương.

Khi thu dọn đồ đạc chuẩn bị về, An Nguyễn cố tình tụt lại sau, tay vẫn giấu kỹ, chỉ lặng lẽ nghe người nhà họ Chu trò chuyện vui vẻ phía trước. Có ai nhắc đến cậu thì cậu chỉ cười ngượng ngùng đáp vài câu.

Cậu cứ tưởng mình giấu kỹ lắm, nào ngờ Chu Ngôn đã sớm phát hiện.

Vừa về đến sân, Chu Ngôn liền ném đồ trên tay cho Chu Húc, không nói một lời đã quay lại nắm lấy tay An Nguyễn kéo vào phòng.

An Nguyễn hoảng sợ, định rút tay lại, nhưng sợ kéo mạnh sẽ lộ ra vết thương, đành để mặc Chu Ngôn kéo đi.

“Làm sao vậy?” – Chu Liên Hoa thắc mắc, nghĩ vừa nãy còn vui vẻ, giờ đã xụ mặt.

Chu cha nói: “Con lớn rồi, chuyện của chúng nó ta đừng xen vào. Chu Ngôn nó biết chừng mực.”

Chu Liên Hoa cũng đồng tình, Chu Ngôn tuy ngoài lạnh trong nóng, nhưng làm việc luôn cẩn thận, chắc chắn sẽ không ức hiếp phu lang.

Trong phòng, Chu Ngôn cau mày, mạnh tay gỡ từng ngón tay cậu ra.

Khi nhìn thấy lòng bàn tay An Nguyễn đỏ sưng, da bị trầy rớm máu, hắn nghiêm mặt hỏi: “Bị thương sao không nói? Sao cứ phải cố chịu đựng?”

An Nguyễn hoảng hốt đến cực độ, cứ tưởng hắn trách mình làm ảnh hưởng công việc, liền đỏ mắt run rẩy nói: “Không sao đâu, vết thương này nhìn vậy chứ không ảnh hưởng gì tới việc làm cả.”

“Huynh… huynh đừng đuổi ta đi. Ta làm được việc, không ăn bám đâu.”

Cậu gần như hèn mọn đến tột cùng, vừa run vừa khẩn cầu.

Chu Ngôn nghe mà đau lòng. Trước kia chỉ nghe Chu Liên Hoa kể qua về cảnh ngộ của An Nguyễn, thấy tội nghiệp là một chuyện, giờ tận mắt chứng kiến mới thật sự xót xa.

Hắn thở dài, buông tay cậu ra, đưa tay xoa nhẹ tóc đỉnh đầu, dịu dàng nói: “Ta sẽ không đuổi ngươi đi, đừng lo.”

“Thật… thật chứ?”

“Ừ, thật.”

An Nguyễn vẫn chưa tin hẳn, mãi đến khi Chu Ngôn gật đầu chắc chắn thì cậu mới an tâm.

“Ngồi yên trên giường, đừng động.”

Chu Ngôn ấn cậu ngồi mép giường rồi xoay người mở tủ, lấy ra một hộp gỗ, lục lọi rồi chọn một hộp thuốc mỡ mang lại.

Cậu vẫn căng thẳng không biết hắn định làm gì, mãi đến khi nghe Chu Ngôn nói: “Đưa tay đây, ta bôi thuốc cho.”

Lúc này An Nguyễn mới hiểu hóa ra hắn kéo mình vào đây để bôi thuốc.

Cậu ngoan ngoãn đưa tay ra đặt lên đầu gối, mở lòng bàn tay lên.

Chu Ngôn ngồi xổm xuống, chuyên chú bôi thuốc lên tay cậu.

Thuốc lạnh mát dễ chịu, làm dịu cơn sưng và rát. Cậu ngẩng đầu nhìn gương mặt nghiêng của hắn, lần đầu tiên từ trên cao nhìn xuống người ấy – tim khẽ lệch nhịp.

Bôi thuốc xong, Chu Ngôn dặn: “Trước khi tay lành hẳn, không được dính nước, càng không được làm việc nặng. Rõ chưa?”

An Nguyễn gật đầu ngoan ngoãn: “Dạ rồi.”

Chu Ngôn lúc này mới hài lòng.

Vết thương tuy đã bôi thuốc, nhưng khi ăn cơm, Chu Liên Hoa vẫn phát hiện ra tay cậu có vấn đề.

Bà lo lắng hỏi sao tay thành ra thế, An Nguyễn nhìn sang Chu Ngôn, thấy hắn gật đầu mới dám kể thật.

“Đứa nhỏ này, tay bị thương sao không nói?” – Chu Liên Hoa trách, tự giận bản thân đã không phát hiện sớm.

“Chắc đau lắm đúng không?”

An Nguyễn mũi cay cay, lắc đầu: “Không sao đâu nương, nhìn vậy thôi chứ vài ngày là lành.”

Chu Liên Hoa biết cậu không muốn mình lo, nên cũng không nói gì thêm. Đến chiều thì nhất quyết không cho An Nguyễn làm việc, ép cậu về phòng nghỉ ngơi.

An Nguyễn thấy mình vẫn làm được, nhưng không chống lại được thái độ kiên quyết của bà. Cả Chu Ngôn và cha Chu cũng khuyên nên dưỡng thương, cậu mới chịu nghe.

Trong nhà chính, cả nhà bắt đầu bàn chuyện cưới hỏi.

Chu Liên Hoa nhắc đến Dư thị là lại tức: “Đối xử với con nuôi như thế thì chỉ đáng xuống mười tám tầng địa ngục cho quỷ sai hành cho đã giận!”

Ba cha con không nói gì, nhưng vẻ mặt đều tỏ rõ đồng tình.

Nói đến giấy bán thân, Chu Liên Hoa thấy may mắn vì mình đã có dự tính từ trước. Có tờ giấy ấy, An Nguyễn không còn liên quan gì đến nhà cũ. Sau này nếu họ dám bắt nạt, thì cứ chờ mà xem!

Nhưng cũng vì nghĩ đến giấy bán thân mà Chu Liên Hoa lại nhớ – đến giờ cậu với Chu Ngôn vẫn chưa tổ chức hôn lễ đàng hoàng.

An Nguyễn hiện tại là người nhà họ Chu, Tam bá nương có nói khó nghe, nhưng lời lại chẳng sai.

Không làm cưới hỏi, để cậu sống chung vô danh như vậy đúng là không công bằng, người ngoài nghe được cũng chẳng hay.

Bà quay sang Chu Ngôn nói: “Đi tìm thầy đoán mệnh, chọn ngày lành tháng tốt, sớm làm lễ cưới, đừng để Nguyễn ca nhi thiệt thòi.”

Chu Ngôn im lặng hồi lâu, Chu Liên Hoa còn tưởng hắn không muốn cưới, vừa định nổi giận thì thấy hắn gật đầu, “Được.”

Chu Liên Hoa lúc này mới hài lòng, tiếp lời: “Nguyễn ca nhi không có lấy một bộ đồ tử tế, ngày mốt lên huyện thì dẫn Nguyễn ca nhi đi theo, mua vài xấp vải về may đồ.”

“Định ngày xong thì báo cho thân thích bạn bè, mời họ đến ăn một bữa, lấy không khí vui vẻ.”

Chu Ngôn cũng đồng ý.

Ngoài chuyện cưới hỏi, hắn còn nhớ giường nhỏ trong phòng không tiện, nên khi An Nguyễn đang ngủ trưa, cả nhà đã âm thầm sắp xếp mọi việc cho hôn sự của hai người.

 

---

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play