---
Chương 5
Cả nhà trở về thì đã quá trưa. Chu Húc tuổi còn nhỏ, sáng sớm lại dậy từ tinh mơ, giờ thì mệt lả, vừa vào đến nhà chính đã bò lên bàn ngủ gục.
Chu Liên Hoa và An Nguyễn cùng nhau vào bếp nấu cơm trưa.
Chu Ngôn và cha thì đem hai sọt măng mùa đông để vào chỗ râm dưới mái hiên. Đám trúc mới chặt thì tạm thời chất đống giữa sân, đợi ăn xong rồi mới chỉnh lại sau.
Ống khói trong bếp bốc lên làn khói mỏng, Chu Ngôn như nghĩ đến gì đó, quay người lấy con gà rừng đã chuẩn bị sẵn từ tối hôm qua treo dưới mái hiên, mang vào bếp nói với Chu Liên Hoa:
“Nương, hầm con gà rừng này đi. Mấy người trong nhà ai cũng nên bồi bổ thân thể một chút.”
Nói đến đây, ánh mắt hắn vô thức liếc qua An Nguyễn đang cúi đầu thêm củi vào bếp lửa.
Chu Liên Hoa lập tức hiểu ý, khóe môi cong lên đầy ẩn ý:
“Được, chút nữa nương sẽ hầm.”
An Nguyễn nghe đoạn đối thoại của hai người, lại nhớ tới mớ nấm mình nhặt được, liền chủ động nói:
“Vậy để con đi lấy mớ nấm rửa sạch, ninh cùng gà sẽ thêm phần thơm ngon.”
Chu Liên Hoa tự nhiên gật đầu đồng ý.
An Nguyễn vừa định đứng dậy đi lấy, Chu Ngôn đã ngăn lại:
“Để ta đi. Có vài bước thôi, ngươi coi lửa đi.”
Nói xong hắn xoay người bước ra khỏi bếp. An Nguyễn đành ngồi xuống trông bếp lửa.
Chu Liên Hoa liếc qua liếc lại giữa hai người, càng nhìn càng thấy hài lòng.
Nguyễn ca nhi tính tình hiền lành, đúng là hợp với đứa con trai vốn dĩ cộc cằn như khúc gỗ nhà mình.
Bữa trưa cả nhà ăn đơn giản, chỉ cần bảy phần no là đủ.
Riêng món gà rừng thì vì cần hầm kỹ để ra hết vị và dưỡng chất, nên đợi đến tối mới ăn được. Lúc này phải ninh trên bếp bằng lửa nhỏ cho mềm thịt, thấm vị.
Buổi sáng đã làm việc, ăn no lại càng buồn ngủ. An Nguyễn có hơi mệt, nhưng cậu không dám nghỉ, cố gắng gượng tinh thần giúp Chu Liên Hoa lột măng.
Măng mùa đông đào về tận hai sọt, ăn trong vài ngày cũng không hết. Chu Liên Hoa quyết định để lại một ít dùng trong hai hôm tới, phần còn lại đem làm măng khô để dành.
Hai người nhóm lửa trong bếp nấu măng.
Măng tươi muốn làm măng khô ngon thì phải nấu chín mềm, đến khi có thể dùng đũa xiên xuyên là được.
Nấu măng không tốn nhiều sức, chỉ cần giữ lửa đều là được. Cạnh đó, nồi canh gà hầm cùng nấm cũng được đặt trên bếp nhỏ hầm liu riu.
An Nguyễn mệt đến mức hai mắt sắp díp lại. Chu Liên Hoa thấy thế liền nói:
“Trong bếp cũng không còn việc gì, con về phòng chợp mắt một lát đi. Nấu măng xong ta sẽ gọi.”
An Nguyễn như được ban ơn, nhưng cậu đâu dám yên tâm đi nghỉ?
Cậu nhớ rõ hồi ở An gia, đừng nói là trốn việc, chỉ cần làm chậm một chút hoặc chưa tốt đã bị Dư thị mắng cho một trận, nhẹ thì chửi bới, nặng thì ăn đòn.
Vừa nghĩ tới đó, cậu lập tức tỉnh táo lại, hốt hoảng nói:
“Không sao đâu nương, con không mệt. Con trông bếp được mà.”
Giọng cậu giống như sợ Chu Liên Hoa không cho mình làm việc nữa. Tay còn ôm chặt lấy khúc củi, người ngồi thẳng lưng, ánh mắt kiên quyết.
Chu Liên Hoa cũng bất ngờ với sự cứng đầu của cậu, đành không ép nữa.
Măng nấu mất một canh giờ. Chu Liên Hoa dùng đũa thử xiên, măng đã mềm tới mức xiên thấu, liền bảo An Nguyễn tắt lửa.
Bà gọi:
“Nguyễn ca nhi, ra ngoài lấy cái thùng gỗ lớn vào. Đặt trong phòng chất củi, ngay sau cửa ấy.”
“Vâng, nương.”
An Nguyễn phủi tay, nhanh nhẹn đứng dậy chạy ra ngoài.
Trong sân, Chu Ngôn và cha vẫn đang dùng dao nhỏ đẽo tre, cắt thành từng đoạn đều nhau, tách đôi làm máng nước. Có cái để tưới cây, có cái để dựng giàn ba chân.
Giàn ba chân phải dựa theo độ cao thấp của đất mà điều chỉnh, nên việc cắt tre cũng khá phiền phức.
Khi An Nguyễn đi ngang qua, Chu Ngôn liền ngẩng đầu nhìn cậu.
An Nguyễn chỉ lo tìm thùng, không hề hay biết đang bị hắn nhìn chăm chú.
Phòng chất củi nằm ở gian nhà nhỏ phía sau mái ngói đen. Cậu nhanh chóng tìm được cái thùng gỗ, nhưng nhìn kích thước to đùng thì hơi khựng lại.
Cậu thử ôm vài lần, nhưng vừa nhấc lên tay đã mềm rũ, không sao bưng nổi.
Cắn môi suy nghĩ một lúc, cuối cùng cậu nảy ra một cách: đẩy thùng lăn như cái vòng. Chỉ hơi tốn sức một chút lúc vượt ngưỡng cửa, sau đó thì nhẹ nhàng hơn nhiều.
Thùng gỗ lộc cộc lăn từ dưới mái hiên ra, tiếng động khiến cả Chu Ngôn và cha hắn quay lại nhìn.
Cha hắn bật cười, khen:
“Nguyễn ca nhi thông minh thật. Biết mình khiêng không nổi liền nghĩ ra cách khác.”
Chu Ngôn cũng gật đầu:
“Lăn như vậy cũng tiết kiệm sức hơn nhiều.”
An Nguyễn nghe khen mà đỏ cả tai. Cậu cười ngượng:
“Chỉ là mẹo vặt thôi, không đáng gì…”
Chu cha cười ha hả:
“Ta sống đến từng này tuổi mà cũng chưa từng nghĩ ra cách đó đấy!”
An Nguyễn càng thẹn, chỉ biết lắp bắp:
“Nương đang chờ dùng thùng, con vào trong trước.”
Nói xong vội vàng đẩy thùng gỗ vào bếp như trốn chạy.
Chu Liên Hoa thấy cậu đẩy vào cũng khen thông minh. An Nguyễn cúi đầu cười, trong lòng khẽ vui.
Thì ra được khen là cảm giác như thế này… Thật sự rất tốt.
Thùng gỗ để lâu nên dính bụi và bẩn, lại lăn qua đất nên dính thêm bùn. Hai người cọ rửa sạch sẽ, rồi mới vớt măng chín bỏ vào, cùng nhau khiêng ra sân để trên bệ đá.
Măng chín cần được ngâm nước lạnh để khử mùi và mềm. Đổ nước xong thì mặc kệ đó.
Chu Liên Hoa kéo An Nguyễn tới chỗ cha con Chu Ngôn:
“Có cần chúng ta giúp gì không?”
Bên cạnh là đống tre đã đẽo xong, còn bên kia thì vẫn đang làm dở. Mặt đất xung quanh toàn là mảnh vụn gỗ và mắt tre bị gọt xuống.
Chu Ngôn vừa thấy An Nguyễn dụi mắt liền cau mày, quay đầu nói với mẹ:
“Chỗ này để cha và con làm là được. Hai người nghỉ ngơi một chút đi, cả ngày cũng mệt rồi.”
Dù công việc cũng không nặng nhọc gì, nhưng tay An Nguyễn vốn đã nứt nẻ, nếu gọt tre e là càng đau thêm.
Nghĩ đến đôi tay thô ráp hơn cả tay mình của An Nguyễn, Chu Ngôn liền thấy trong lòng khó chịu.
Chu Liên Hoa hiểu ý, cười gật đầu:
“Được được, nghe theo ngươi.”
Rồi kéo An Nguyễn:
“Đi, chúng ta chợp mắt một chút. Lát nữa còn phải thái măng.”
An Nguyễn còn đang ngơ ngác, chỉ biết gật đầu theo bản năng.
---
Cuối cùng An Nguyễn cũng được ngủ trưa.
Một giấc ngủ rất sâu, trong mơ không đói không rét, không đòn roi, chỉ có một cánh đồng hoa rộng lớn bao la, khiến cậu thả lỏng, bình yên đến lạ.
Vì nhớ việc thái măng nên cậu không dám ngủ quá sâu. Vừa nghe tiếng nói chuyện bên ngoài là lập tức tỉnh dậy.
Là Chu Liên Hoa đang trò chuyện với Chu cha và Chu Ngôn về chuyện vài ngày nữa phải đi chợ phiên.
An Nguyễn vội vã bước ra, Chu Liên Hoa quay đầu cười:
“Dậy rồi à? Muốn ngủ thêm lát nữa không?”
An Nguyễn dáng người nhỏ thó, mặt mũi hốc hác, gầy đến mức nhìn như chưa đầy tuổi. Ngay cả Chu Húc mới mười hai còn cao lớn hơn cậu.
Có lẽ vì dáng vẻ yếu ớt khiến người ta thương xót, Chu Liên Hoa mỗi lần nhìn thấy lại muốn cưng chiều thêm chút nữa.
Thêm vào đó, bà còn có mục đích riêng: muốn cậu sớm khỏe lại, rồi sớm sinh cho bà một đứa cháu mập mạp, để đám người suốt ngày bàn ra tán vào rằng Chu Ngôn "khắc vợ" phải câm miệng.
Con trai bà đẹp trai lại có bản lĩnh, giờ đã có vợ, cuộc sống về sau tất sẽ thuận lợi.
An Nguyễn nào hay biết lòng vòng trong đầu bà. Cậu ngượng ngùng lắc đầu:
“Con ngủ ngon rồi, cảm ơn nương.”
Chu Liên Hoa thấy cậu tỉnh táo thì không ép nữa, quay lại nói thêm vài câu với Chu Ngôn rồi dẫn An Nguyễn đi lấy thớt với dao phay bắt đầu thái măng.
Măng sau khi ngâm nửa canh giờ đã mềm, vừa giòn lại vừa ngọt. Hai người múc sạch nước, để lại một phần măng nhỏ trong bếp để dùng, phần còn lại thì đem thái lát đều nhau.
Không bao lâu, măng tươi đã được cắt thành từng lát mỏng, chất đầy gần nửa thùng.
Chu Liên Hoa lấy nia tre đem ra trải lên đất, cùng An Nguyễn trải măng đều lên nia.
Trải măng xong, An Nguyễn thẳng lưng dậy, eo mỏi nhừ nhưng lại thấy vui trong lòng.
---
Chiều xuống, ống trúc đã tu sửa xong, xếp gọn dưới mái hiên phòng mưa.
Măng cũng được thu vào, cả nhà chuẩn bị bữa tối.
Canh gà rừng hầm từ trưa, thịt mềm rục, thơm lừng. Nấm cũng ngấm nước canh, vừa cắn một miếng đã thấy ngọt tận đầu lưỡi. Một chén canh vào bụng, bao nhiêu mệt mỏi đều tan biến.
Cả nhà ăn xong, trời đã tối, mọi người ra sân tiêu thực. Dưới bầu trời đầy sao, họ chuyện trò đôi câu, khung cảnh vừa yên bình vừa ấm áp.
Chờ bụng không còn căng, mỗi người lại trở về phòng nghỉ ngơi.
An Nguyễn cùng Chu Ngôn về phòng, bất giác nhớ tới chuyện buổi sáng.
Chu Ngôn có lẽ cũng nhớ, mặt hơi ngượng, giọng ho nhẹ:
“Ngủ sớm đi.”
Rồi nhanh tay tắt nến.
Hai người nằm cùng giường, lại quay lưng vào nhau, giữa lưng là khoảng trống như một con mương cách biệt.
An Nguyễn vẫn hơi căng thẳng, nhưng chưa bao lâu đã chìm vào giấc ngủ.
Chu Ngôn thì mãi đến lúc sắp ngủ, chợt nghĩ:
Tại cái giường này nhỏ quá… Mai phải ra ngoài mua thêm mấy tấm ván, làm lại cái giường lớn hơn một chút mới được.
---