---
Chương 4
Chu Ngôn xoa trán ngồi dậy, đưa lưng về phía An Nguyễn.
“Dậy rồi thì đi rửa mặt đi. Ta đi lấy nước rửa mặt mới cho.”
Giọng hắn từ đầu đến cuối vẫn lạnh lùng, cứng rắn, nói xong cũng chẳng đợi An Nguyễn đáp lại, liền đứng dậy mang giày, bước ra khỏi phòng.
Nhìn từ bóng lưng, dường như mọi chuyện xảy ra ban nãy chẳng để lại chút ảnh hưởng gì với hắn. Nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy toàn thân hắn đang căng cứng.
Còn An Nguyễn từ đầu tới cuối vẫn nằm cứng đờ tại chỗ, chẳng dám cử động. Chỉ khi Chu Ngôn đi khuất khỏi cửa, cậu mới khẽ cắn môi ngồi dậy.
Cậu đưa hai tay che mặt, làn da lộ ra bên ngoài cũng đã đỏ bừng cả lên.
Thật là… xấu hổ muốn chết mà…
Chu Ngôn chẳng bao lâu sau đã quay lại, trên tay là một thau nước đặt trong bồn gỗ, bên trên còn đắp một mảnh vải bố hình vuông dùng để rửa mặt.
Miếng vải đó nhìn qua không phải đồ mới, chắc là cắt từ chiếc áo nào đó đã rách cũ.
Hắn đặt bồn gỗ lên kệ gỗ bên mép giường, chẳng nói thêm lời nào liền xoay người bước ra ngoài.
Trong khoảng thời gian Chu Ngôn ra ngoài, An Nguyễn đã cố ổn định lại tâm trạng. Nhưng khi thấy rõ vẻ mặt lạnh lùng, không vui của hắn, trong lòng cậu lại trào dâng cảm giác bất an và hụt hẫng.
Cậu sợ mình đã khiến Chu Ngôn tức giận, liệu có bị đuổi ra khỏi Chu gia không?
Vô thức, cậu đưa móng tay cào vào lòng bàn tay, đến khi làn da đỏ ửng lên mới hoàn hồn lại.
Hít mũi một cái, cậu chẳng dám dùng miếng vải rửa mặt kia, chỉ dội sơ qua vài lần cho sạch rồi ôm bồn nước bước ra ngoài.
Ngoài sân, Chu Ngôn đang nhét đám cỏ non mới cắt vào lồng sắt cho thỏ hoang và gà rừng ăn. Còn Chu Húc thì lon ton chạy theo sau, vừa trêu ghẹo vừa đòi đút cho thỏ ăn chung.
Vừa thấy An Nguyễn đi ra, Chu Ngôn liền quay đầu lại, ánh mắt mang theo vài phần lạnh lùng, dữ dằn.
Cậu sợ đến giật nảy mình, vội vàng cúi gằm đầu xuống, hấp tấp đi về phía góc sân cạnh bức tường tre.
“Đưa ta, để ta mang đi đổ.”
Chu Ngôn chân dài, hai bước đã đuổi kịp cậu. An Nguyễn suýt chút nữa vì run tay mà làm đổ hết thau nước.
Cậu nghe rất rõ lời hắn nói, chỉ là nào dám để Chu Ngôn tự mình đi đổ chứ, lỡ đâu hắn lại càng tức giận, quay ra trút lên đầu cậu thì sao?
Không dám biểu hiện ra nỗi lo ấy, cũng không dám nhìn hắn, An Nguyễn chỉ biết rụt cổ như con chim cút, ấp úng:
“Ta… ta tự đổ là được rồi…”
Chỉ mấy chữ thôi mà như rút cạn hết sức lực của cậu. Hắn đứng chắn trước mặt, cậu cũng chẳng dám vượt qua.
Thấy An Nguyễn bị dọa đến mức như vậy, Chu Ngôn mím môi, chẳng nói thêm gì mà nhường đường.
Cậu thở phào nhẹ nhõm như được ân xá, vội vã đi đổ nước, đặt lại bồn gỗ vào góc tường rồi rảo bước vào bếp phụ giúp.
Từ đầu tới cuối, cậu chẳng dám liếc nhìn Chu Ngôn lấy một lần.
Chu Ngôn nhìn theo dáng vẻ như chạy trốn của cậu, sắc mặt càng lúc càng u ám.
Hắn quay sang nhìn Chu Húc, hỏi:
“Ca ngươi trông có đáng sợ lắm không?”
Chu Húc ngẩng đầu nhìn dáng người to cao của đại ca nhà mình – cao lớn đến mức có thể che cả người cậu bé, do dự hồi lâu rồi cũng gật đầu thật chậm:
“Có chút…”
Chu Ngôn: “…”
Trong bếp, đang rửa sạch bùn đất trên đám rau dại, An Nguyễn bỗng nghe thấy tiếng rên đau. Cậu giật bắn mình, ngẩng lên nhìn ra cửa sổ thì thấy Chu Ngôn đang dùng khớp tay gõ lên trán Chu Húc – tiếng rên khi nãy là do cậu bé phát ra.
An Nguyễn hít sâu một hơi, đồng tử co lại.
Ngay cả đệ đệ mà còn đánh mạnh như vậy… Xem ra mấy lời đồn về chuyện Chu Ngôn hay đánh phu lang quả nhiên là thật!
Cậu đang thầm nghĩ thì ánh mắt lạnh như băng của Chu Ngôn đột ngột lia đến, An Nguyễn tối sầm mặt, suýt chút nữa quỳ gối tại chỗ, phải bám chặt khung cửa sổ mới không ngã.
Cậu lập tức cúi đầu ngồi xuống tiếp tục rửa rau, gương mặt gầy gò vàng vọt kia giờ đến chút huyết sắc cuối cùng cũng bị dọa sạch.
Chu Ngôn nhìn thấy phản ứng của cậu, khẽ mím môi hối lỗi. Nhìn sang Chu Húc còn đang ôm đầu kêu rên, hắn lại càng khó chịu trong lòng.
---
Bữa sáng là cháo rau dại và bánh bột bắp. Cả nhà ăn xong liền bắt đầu một ngày làm việc.
Mới qua tiết Kinh Trập chưa lâu, việc đồng áng cũng không nhiều. Trên núi cũng chẳng còn nhiều thú rừng, Chu cha và Chu Ngôn dứt khoát không lên núi nữa mà dẫn Chu Húc vào rừng trúc đẵn tre.
Giàn tưới nước ngoài ruộng đã mục, cần thay mới để chuẩn bị cho vụ lúa sắp tới.
Trong nhà cũng không còn việc gì, Chu Liên Hoa liền rủ An Nguyễn theo cùng vào rừng trúc, tranh thủ tìm ít măng mùa đông đem về đổi bữa.
Chu cha, Chu Ngôn, Chu Húc mỗi người một cây dao rựa, còn Chu Liên Hoa và An Nguyễn mỗi người cõng một cái sọt, mang theo cuốc rồi cùng nhau lên đường.
Trong rừng tre rắn rết muỗi mòng nhiều vô kể, nên cả nhà không đi tản mát mà luôn giữ khoảng cách gần để tiện chăm nhau.
An Nguyễn từ trước cũng từng đào măng mùa đông, chỉ cần nhìn thấy những bụi lá tre bị nhô lên là biết bên dưới có măng.
Cậu cầm cuốc nhỏ đào phát nào trúng phát đó, chẳng mấy chốc đã moi được một củ măng mập ú trông thật ngon mắt.
Chu Liên Hoa đứng bên cạnh khen lấy khen để:
“Nguyễn ca nhi giỏi thật, nhanh như vậy đã đào được rồi!”
Bị khen, An Nguyễn ngượng chín mặt, chỉ biết cười cười rồi cúi đầu đào hăng hơn.
Không xa, Chu Ngôn đang vung dao rựa chặt tre, nghe thấy liền nghiêng đầu nhìn sang bên này, sau đó lại như không có chuyện gì tiếp tục chém.
An Nguyễn chăm chú đào măng, chẳng mấy chốc sọt đã đầy. Chu Liên Hoa vội bảo dừng lại, bảo bấy nhiêu đã đủ ăn rồi.
Thấy mình không còn việc gì làm, cậu liền đứng dậy nhìn quanh. Khi ánh mắt vô tình quét qua Chu Ngôn – người đang ướt đẫm mồ hôi – cậu vội vàng quay đầu đi như bị điện giật.
Chặt tre là việc rất tốn sức. Cần phải chặt thân tre, chặt cả nhánh lá, gọt nhọn đầu để tiện vận chuyển.
Mồ hôi túa ra như mưa, áo mỏng ướt sẫm, dính sát vào thân thể rắn rỏi kia. Cứ mỗi lần vung dao, từng đường cơ bắp dưới lớp vải lại nhấp nhô rõ ràng.
An Nguyễn chưa từng thấy hán tử nào rắn chắc như vậy. Cậu vừa ngưỡng mộ, vừa mơ hồ cảm thấy môi khô lưỡi khô.
Sợ bị phát hiện mình nhìn lén, cậu nhanh chóng đứng dậy tìm việc khác làm.
Nghĩ đến trời vừa mưa xuân không lâu, trong rừng chắc có nấm, cậu liền cúi người tìm quanh và quả nhiên nhặt được mười mấy bông nấm bụng dương.
Dân trong thôn có người gọi là "lôi đánh nấm", cũng có người gọi là "dương bụng", đem nấu canh thì ngọt lịm.
Loại nấm này rất hiếm gặp, hôm nay lại nhặt được hơn mười bông, cái nhỏ bằng ngón cái, cái lớn bằng nửa bàn tay.
An Nguyễn vô cùng vui vẻ, cảm thấy hôm nay vận số tốt quá trời, cẩn thận đặt từng bông vào sọt.
Chờ cậu nhặt xong thì tre cũng đã chặt đủ, Chu Liên Hoa liền gọi mọi người trở về.
Cậu nhanh chân chạy đến, lưng cõng sọt đầy măng trông như muốn đè bẹp cái thân nhỏ của mình.
Chu Ngôn thấy vậy, nhíu mày:
“Đưa đây, để ta cõng.”
An Nguyễn theo phản xạ lùi lại, tay nâng sọt cũng khựng giữa không trung, sắc mặt càng thêm căng thẳng.
Từ nhỏ tới lớn, mọi việc cậu đều tự làm, chưa từng có ai giành việc với cậu bao giờ.
Cậu không dám chắc Chu Ngôn đang muốn giúp hay lại tức giận.
Hai người giằng co một lúc, cuối cùng vẫn là Chu Liên Hoa nhịn không nổi, gõ một cái vào tay Chu Ngôn:
“Ngươi xem ngươi dọa Nguyễn ca nhi kìa. Thằng bé vốn đã nhát gan, có gì thì nói nhỏ nhẹ không được à?”
Chu Ngôn bị mắng không phản bác, nhưng ánh mắt đã dịu đi nhiều.
Ở chung mấy ngày, hắn cũng biết An Nguyễn nhát cỡ nào – chỉ cần giọng hơi lớn cũng đủ dọa cậu phát khóc.
Chu Ngôn hít một hơi, cố hạ thấp giọng:
“Sọt nặng lắm, ta khỏe hơn, để ta cõng.”
Hắn dám thề đây là lần đầu tiên trong đời mình nói chuyện dịu dàng đến vậy.
Chu Húc đứng bên xem náo nhiệt thì xen vào hùa theo:
“Đúng rồi đó! Ca ta sức lực nhiều lắm, tẩu tẩu cứ sai đi!”
An Nguyễn lén nhìn sắc mặt từng người – có người bất đắc dĩ, có người hứng thú, có người dịu dàng thương cảm – nhưng chẳng ai có ý xấu.
Lúc này cậu mới hơi thả lỏng, để Chu Ngôn gỡ sọt từ trên vai mình xuống.
Không còn đè nặng, An Nguyễn cảm thấy eo mình như thẳng lên được.
Chu Liên Hoa và Chu Húc đã đi trước, Chu cha kéo đám tre theo sau, chỉ còn cậu và Chu Ngôn ở lại.
Chu Ngôn nhìn cậu, tựa như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ nhẹ giọng:
“Đi thôi, về nhà.”
An Nguyễn ngẩn người rồi gật đầu:
“Vâng.”
Được đáp lại rồi, Chu Ngôn không nói gì thêm, bước đi trước.
Sau lưng hắn là sọt măng đầy ắp, hai tay kéo theo hai cây tre thẳng tắp.
An Nguyễn nhìn bóng dáng ấy ngẩn ngơ, trong lòng bỗng thấy hắn hình như cũng chẳng đáng sợ như lời đồn.
Thấy cậu chưa theo kịp, Chu Ngôn quay đầu lại:
“Sao còn chưa đi?”
An Nguyễn như bừng tỉnh, vội vã chạy theo.
Trên đường về, cả nhà trò chuyện rôm rả, hái được quả rừng thì Chu Húc lại nhanh tay chia cho mỗi người một nắm.
Những trái mọng chín mọng vỡ tan trong miệng, ngọt như đường mật.
Mũi An Nguyễn cay xè. Trong khoảnh khắc ấy, cậu có cảm giác mình đang mơ một giấc mộng đẹp…
Nếu là mộng... cậu mong giấc mộng này mãi mãi không tỉnh lại.
---