--
Chương 3
“Làm bậy!”
“Chuyện này chẳng khác nào mua bán người! Ta không đồng ý!”
Chu Ngôn nghe xong chuyện xảy ra trong ngày, chỉ cảm thấy đầu ong ong, đau như búa bổ.
Chuyện hệ trọng cả đời như cưới vợ, vậy mà mẫu thân hắn chẳng hề báo trước nửa câu, huống hồ gì người được gọi là “phu lang” kia lại là mua về.
Chu Ngôn nhíu chặt mày, bất đắc dĩ nói:
“Chuyện này với cậu ấy quá bất công, đưa người về lại cho nhà họ đi.”
An Nguyễn không ngờ Chu Ngôn lại không nói hai lời liền muốn trả mình về, cậu cắn môi, viền mắt lập tức hoe đỏ, nước mắt trào ra.
Chu Liên Hoa lạnh mặt, tỏ vẻ không đồng tình:
“Trả lại kiểu gì? Người ta đã bước chân vào cửa Chu gia, truyền ra ngoài chẳng phải mất hết thể diện? Ngươi giờ đem An Nguyễn trả về, cậu ấy còn mặt mũi nào mà sống tiếp?”
Liên tiếp những câu hỏi khiến Chu Ngôn á khẩu không nói nổi lời nào.
Giấy bán thân đã ký, người cũng đã danh chính ngôn thuận vào Chu gia, dù chưa viên phòng, thanh danh của An Nguyễn coi như đã mất.
Nếu giờ ép trả về, lời đồn với miệng lưỡi thiên hạ cũng đủ dìm chết An Nguyễn rồi.
Chính An Nguyễn cũng hiểu rõ điều đó. Dù thế nào đi nữa, nhà họ An cậu cũng chẳng thể quay lại được.
Nếu Chu Ngôn thật sự không muốn nhận, cậu chỉ còn cách... tự kết liễu đời mình.
An Nguyễn buồn bã nhìn Chu Ngôn, hy vọng hắn động lòng trắc ẩn mà giữ mình lại.
Chu Ngôn nhìn vào đôi mắt ngân ngấn nước ấy, đột nhiên không thể mở miệng nói thêm lời nào.
Lúc này Chu Liên Hoa lại nói tiếp:
“Dù sao mẹ đã bỏ tiền mua về, ngươi không muốn cũng phải chịu.”
“Ngươi năm nay 22 tuổi rồi, còn chưa chịu thành thân, muốn để nương vì ngươi mà lo nghĩ đến chết sao?”
Chu Ngôn mím môi, không lên tiếng.
Cha Chu ở bên hòa giải:
“Thôi thôi, mẹ ngươi mấy năm nay vì hôn sự của ngươi mà hao tâm tổn trí, bà ấy làm vậy cũng vì muốn tốt cho ngươi thôi.”
Chu Húc tuổi còn nhỏ không dám chen lời, chỉ dám tròn mắt lén nhìn.
Chu Ngôn liếc nhìn Chu Liên Hoa đang trừng mắt đầy tức giận, lại nhìn An Nguyễn vẻ mặt hoảng loạn, cuối cùng cũng không nhắc lại chuyện trả người về nữa.
Xem như là đã ngầm chấp nhận.
Cha Chu thấy vậy liền nói sang chuyện khác:
“Thôi được rồi, mau ăn cơm, thức ăn sắp nguội cả rồi.”
Nói xong quay đầu dặn Chu Húc:
“Mau đi xới cơm cho anh con.”
Chu Húc vừa định đứng dậy, An Nguyễn đã nhanh chân bước lên, rụt rè nói:
“Để... để con làm.”
Cậu cố gắng thể hiện mình là người có ích, sợ Chu Ngôn lại muốn đuổi mình đi.
Cậu lấy muôi múc cơm và bát đũa, lần lượt múc cơm cho từng người trong nhà, rồi giống như khi ở nhà họ An, lặng lẽ mang bát của mình ra một góc ngồi.
“Con sao không ăn cùng mọi người?”
Chu Liên Hoa hơi bất ngờ, đang định về bếp thì nghe vậy liền dừng chân, quay đầu lại hỏi. An Nguyễn hơi sợ hãi đáp:
“Con chờ mọi người ăn xong mới ăn ạ.”
Chu Liên Hoa tưởng rằng cậu sợ Chu Ngôn đến mức không dám ăn, lập tức trừng mắt nhìn hắn một cái, rồi mới dịu giọng bảo:
“Cả nhà là phải ăn cơm cùng nhau, ai lại để cậu ăn đồ thừa bao giờ? Mau lại đây.”
An Nguyễn ngạc nhiên, thụ sủng nhược kinh:
“Nhưng mà mẹ kế con không cho con ăn cùng họ...”
“Trong nhà mà có cơm thừa canh cặn, con mới được ăn.”
Còn nếu không có, thì chỉ đành nhịn đói.
Người cả nhà nghe xong đều giật mình. Dù không giàu có gì, nhưng cũng chưa từng để con trẻ ăn cơm thừa đến đói bụng.
Chu Liên Hoa biết rõ Dư thị là hạng người gì, càng thêm thương An Nguyễn, lập tức đích thân kéo cậu lại bàn:
“Đây là nhà Chu gia, nhà ta chưa từng để trẻ con phải ăn cơm thừa canh cặn!”
“Con ngồi xuống đàng hoàng, sau này mỗi bữa đều phải ăn cùng nhau, nghe chưa?”
An Nguyễn không kìm được nữa, nước mắt như chuỗi hạt rơi lã chã.
Vừa nghẹn ngào đáp “vâng”, vừa giơ tay áo chùi nước mắt.
Chu Ngôn ngồi bên thấy cảnh ấy, lòng nghẹn lại một khối, lặng lẽ nhìn An Nguyễn vài lần, chẳng biết đang nghĩ gì.
---
Sau bữa cơm chiều, Chu Ngôn không nói không rằng ra sân, mang gà rừng thỏ hoang nhốt vào lồng gỗ, chờ phiên chợ sau mang lên trấn bán. Còn hai con đã chết thì hắn nhổ lông, lột da, moi ruột rửa sạch.
An Nguyễn thì theo Chu Liên Hoa thu dọn bát đũa, rồi quét dọn bếp núc sạch sẽ như mới.
Cả nhà ai cũng bận rộn, đến khi trời tối mịt, đèn dầu trong thôn quý như vàng, ngay cả Chu gia cũng không dám thắp mãi ban đêm.
Mọi người múc nước rửa mặt rửa chân xong, chuẩn bị ai về phòng nấy.
Nhà có ba phòng: một cho cha mẹ, một cho Chu Húc, một cho Chu Ngôn. Vấn đề là... An Nguyễn sẽ ngủ đâu?
“Nó là vợ ngươi, không ngủ cùng ngươi thì ngủ với ai? Còn bắt nó ngủ với ta hay A Húc chắc?”
Chu Liên Hoa nói rồi không để ý nữa, đẩy An Nguyễn tới trước mặt Chu Ngôn, rồi kéo cả nhà về phòng.
Trong nhà chính chỉ còn lại An Nguyễn với vẻ mặt thấp thỏm, và Chu Ngôn với gương mặt lạnh tanh không biết nên mở lời thế nào.
An Nguyễn không muốn khiến hắn khó xử, nhưng cũng sợ nếu hắn nổi giận sẽ đánh mình, nên rụt rè đề nghị:
“Ta... Ta có thể ngủ ở kho củi.”
Dù gì từ nhỏ cậu cũng quen ngủ kho củi rồi, chỉ là đổi sang chỗ khác mà thôi.
Chu Ngôn nhíu mày:
“Thời tiết này, ngủ ở đó dễ sinh bệnh.”
An Nguyễn vội xua tay:
“Sẽ không đâu ạ, ta quen rồi, ít khi bị bệnh lắm.”
Chu Ngôn càng cau mày chặt hơn.
Hắn hít sâu một hơi, chủ động nắm tay cậu:
“Ngươi theo ta về phòng.”
Lúc này hắn mới phát hiện tay An Nguyễn thô ráp, da khô nứt nẻ, so với bàn tay của hắn – người quanh năm săn bắn – còn chai sạn hơn. Chẳng giống tay một người phu lang chút nào.
Hắn giật mình, đưa tay cậu lại gần, nhìn kỹ mới thấy từng vết trầy đỏ, nứt nẻ chi chít.
An Nguyễn hoảng hốt, như bị điện giật rụt tay về, rồi nhận ra mình thất lễ, sắc mặt lập tức trắng bệch, thân thể run rẩy không ngừng.
Cậu theo phản xạ ôm đầu, ngồi thụp xuống, chỉ mong nếu bị đánh cũng đỡ đau hơn chút.
Không lẽ mới vào Chu gia ngày đầu đã bị đánh chết?
Chu Ngôn nhìn An Nguyễn run rẩy, trong lòng vừa phức tạp vừa dâng trào lửa giận, nhưng vẫn cố kiềm chế, làm dịu giọng hết sức:
“Trễ rồi, về phòng nghỉ đi.”
An Nguyễn vẫn giữ tư thế ôm đầu, chậm rãi ngẩng lên, đôi mắt long lanh nhìn trộm, thấy hắn không nổi giận mới dám rón rén đứng dậy.
Chu Ngôn đi trước, An Nguyễn lặng lẽ theo sau.
Phòng Chu Ngôn nằm bên trái, còn cha mẹ và Chu Húc ở bên phải, ngăn cách bởi nhà chính. Ban đêm thì không thể nghe thấy tiếng từ phòng bên.
Chu Ngôn dẫn An Nguyễn vào phòng, đây là lần đầu tiên An Nguyễn bước chân vào phòng nam nhân – mà lại là chồng của mình.
Cậu biết ngủ cùng nam nhân sẽ xảy ra chuyện gì, mẹ kế cậu đã từng dặn.
Tim đập như trống trận, vừa xấu hổ vừa sợ hãi.
Hai tay xoắn chặt, cậu đứng bất động một chỗ.
Chu Ngôn mở rương lấy thêm một tấm chăn trải lên giường, thấy An Nguyễn còn đứng đó thì nhíu mày:
“Lại đây ngủ, đứng ngây ra làm gì?”
An Nguyễn chân như nhũn ra, tai đỏ bừng, nhắm mắt hít sâu:
“Vâng...” – rồi rụt rè bước tới.
Cậu nhỏ người, phải ngẩng đầu mới thấy được cằm Chu Ngôn. So với hắn, thân thể cậu đúng là một trời một vực, có khi bắp đùi hắn còn to hơn vòng eo cậu.
Nếu thực sự làm... liệu cậu có bị ép chết không?
An Nguyễn nuốt nước bọt, lo lắng cho... mông mình.
Chu Ngôn không hiểu được ánh mắt trốn tránh ấy:
“Ngơ ngẩn gì đấy? Lên giường đi.”
An Nguyễn làm đủ tâm lý, chuẩn bị cởi y phục thì lại nghe Chu Ngôn nói:
“Mỗi người một chăn, giường này không rộng, ngươi nằm bên trong kẻo rớt xuống đất.”
Nói rồi gật đầu ra hiệu cậu nhanh lên giường.
An Nguyễn ngớ người, nhận ra hắn không có ý làm gì, liền thở phào nhẹ nhõm.
Sợ hắn đổi ý, cậu vội cởi giày, tháo áo ngoài rồi chui lên giường, kéo chăn kín mít chỉ lộ ra một cái đầu bé xíu.
Dưới ánh nến chập chờn, đôi mắt hạnh ươn ướt như ánh sao, trông thật ngoan ngoãn.
Trong lòng Chu Ngôn dâng lên cảm giác kỳ lạ, tim đập loạn, như bị lông chim phất qua.
Hắn nhìn chằm chằm An Nguyễn hồi lâu, rồi như sực tỉnh, quay mặt đi, thổi tắt đèn, trèo lên giường.
An Nguyễn cả ngày nay xúc cảm thay đổi liên tục. Tuy bên cạnh là một nam nhân, nhưng đệm chăn êm ái ấm áp khiến cậu chưa ngủ bao lâu đã thiếp đi.
Còn Chu Ngôn thì không ngủ được. Cảm giác lạ lẫm, bên mũi lại thoang thoảng mùi bồ kết... cứ khiến người hắn nóng bừng.
Hắn ngồi dậy nhìn sang bên cạnh.
Trăng sáng soi qua cửa sổ, hắt lên khuôn mặt An Nguyễn.
Vì thiếu ăn, tóc cậu khô và xơ, má gầy hóp, chỉ có đôi mắt là đẹp – nhưng giờ đã nhắm nghiền.
Dáng ngủ co ro, hai tay nắm chặt chăn như níu lấy cọng rơm cuối cùng, trông vừa đáng thương vừa yếu ớt.
Không hiểu sao, Chu Ngôn thấy ngực mình như bị đè nặng, chẳng nói nên lời.
Hắn không rõ cảm giác ấy là gì, chỉ đành đổ tại do An Nguyễn quá đáng thương.
Cho đến khi ánh trăng khuất sau mây, hắn mới nằm xuống ngủ lại.
Trước khi ngủ, trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ:
“Cậu ấy gầy quá... phải tẩm bổ, nuôi béo mới được.”
---
Hôm sau trời chưa sáng hẳn, An Nguyễn đã tỉnh dậy đúng giờ.
Đây là lần đầu tiên cậu được ngủ ngon đến vậy, không bị gió lạnh thổi tỉnh giữa đêm. Cậu ngáp một cái, mở mắt định ngồi dậy thì bỗng phát hiện—cơ thể mình hoàn toàn không thể cử động.
Cứ như bị ai đó dùng dây thừng trói chặt từ đầu đến chân.
Cậu lập tức tỉnh táo hẳn, ánh mắt đầu tiên liền rơi vào một khuôn ngực rộng rãi vững chãi, ngẩng đầu nhìn lên, liền đối diện với một gương mặt tuấn tú phóng đại trước mắt.
Thì ra là Chu Đại Lang ngủ ở bên ngoài không biết từ khi nào đã lăn vào giường trong, một tay khoác lên vai cậu, một chân còn đè lên hai chân cậu, cả người cậu cùng với chăn đều bị hắn ôm trọn trong lòng.
An Nguyễn chưa từng bị ai ôm gần gũi đến vậy. Người kia lại là một nam nhân mới chỉ chung sống chưa đến một ngày.
Cậu đỏ bừng cả mặt, vành tai và cổ đều nóng ran, cả người như muốn bốc khói.
Mà “thủ phạm” gây ra cục diện này lại chẳng hề hay biết gì, vẫn ngủ ngon lành.
Cậu cứng đờ nằm im tại chỗ, chờ mãi vẫn không thấy Chu Đại Lang có dấu hiệu tỉnh lại.
Cậu bèn đánh liều thử dịch người, muốn thoát ra khỏi vòng tay kia. Cậu nhúc nhích rất cẩn thận, sợ làm hắn tỉnh lại sẽ càng thêm xấu hổ.
Chăn đệm bọc cậu kín mít, tay chân Chu Đại Lang lại đè lên quá chặt, cậu giãy một hồi lâu, chỉ khiến lớp chăn bên dưới xô lệch, bản thân thì mồ hôi rịn ra đầy trán, chẳng có chút tiến triển nào.
Có lẽ động tác của cậu làm Chu Đại Lang cảm nhận được chút gì đó, hắn khẽ nhíu mày, nửa mê nửa tỉnh mở mắt, nhưng tinh thần vẫn mơ màng.
Hắn hoàn toàn không nhớ trên giường còn có người, chỉ cảm thấy dưới thân có gì đó vướng víu và nóng nực, nên liền giơ tay quơ một cái, lần nữa kéo An Nguyễn ôm chặt vào lòng.
Không còn lớp chăn ngăn cách, An Nguyễn lập tức cảm nhận được có thứ gì đó cứng rắn chạm vào đùi mình. Tuy cậu là phu lang, nhưng cơ thể cũng chẳng khác gì nam nhân bình thường, chỉ là có thể sinh con thôi.
Cậu đương nhiên biết thứ kia là gì, lần này thì không chỉ mặt đỏ, mà cả người như bị thiêu cháy, từ trên xuống dưới đều nóng bừng.
Đúng lúc ấy, Chu Đại Lang đang mơ mơ màng màng cũng như chợt nhận ra điều gì đó bất thường, lập tức mở choàng hai mắt…
---