---

Chương 2

Bà mối Triệu nói có thể thu xếp ổn thỏa, hôm sau liền lại đến nhà.

Hôn sự giữa An Nguyễn và Chu Đại Lang cứ vậy mà định, thỏa thuận là năm lượng bạc sính lễ.

Dư thị sợ Chu gia đổi ý, chủ trương phải sớm đưa An Nguyễn qua đó, nói là sang Chu gia bàn chuyện hôn nhân.

Chu gia bên kia cũng đồng ý.

Sáng sớm ngày thứ ba, bà mối Triệu dẫn theo An Nguyễn và Dư thị cùng đi đến Chu gia.

So với căn nhà cũ nát xập xệ của An gia, nhà Chu gia tốt hơn không biết bao nhiêu lần. Đây là một trong số ít nhà ngói đen trong mấy thôn gần đó.

Chu gia có tiếng trong vùng, cả Chu Đại Lang lẫn Chu cha đều làm thợ săn, từ trước đến nay không lo ăn mặc. Nếu không mang tiếng “khắc thê”, thì người muốn gả vào Chu gia còn phải xếp hàng, chẳng đến lượt An Nguyễn.

Dư thị nhìn ngôi nhà trước mắt, trong mắt đầy vẻ ghen ghét và thèm muốn.

Bà mối Triệu bảo hai người đứng ngoài hàng rào chờ, còn mình vào trước.

Không lâu sau, bà dẫn theo một phụ nhân trung niên đi ra.

Người phụ nữ kia chính là Chu đại nương – Chu Liên Hoa. Chỉ thấy bà mặc áo vải xanh mới tinh, búi tóc cài trâm bạc, tuy đã gần bốn mươi nhưng trông còn trẻ đẹp hơn cả Dư thị mới ngoài ba mươi.

Hai người vào sân, Chu Liên Hoa đón Dư thị và An Nguyễn:

“Mời vào nhà.”

Dư thị miệng nói “được”, nhưng trước khi bước vào còn cúi đầu liếc nhìn bộ quần áo trên người, thấy bên hông có mảnh vá, vội vàng kéo dây lưng che lại, rồi mới bước vào.

Còn An Nguyễn thì cúi đầu gập lưng, lí nhí đi theo sau, cả người có vẻ rụt rè yếu đuối, không chút khí thế.

Ngay khi vừa thấy An Nguyễn, Chu Liên Hoa đã cau mày, như thể không vừa lòng với đứa con dâu tương lai này.

An Nguyễn cũng vừa hay bắt gặp ánh mắt ấy, trong lòng trầm xuống, tâm trạng vốn đã nặng nề lại càng thêm buồn bã.

Tương lai trượng phu đã không phải người dễ sống chung, đến cả bà mẹ chồng cũng không ưa cậu, e rằng sau này khó có ngày yên ổn.

Trong lúc cậu còn đang lo lắng, Dư thị đã kéo cậu đến trước mặt Chu Liên Hoa.

“Nguyễn ca nhi, mau gọi bà mẫu.”

Dư thị cười tươi, còn thúc nhẹ vào hông An Nguyễn đang đứng đờ người.

Sắc mặt An Nguyễn trắng bệch, sợ hãi khẽ gọi:

“Bà mẫu... chào bà.”

Chu Liên Hoa cau mày càng sâu, môi mấp máy như muốn nói gì, nhưng cuối cùng vẫn im lặng.

An Nguyễn trong lòng lạnh lẽo, không hiểu mình làm gì sai mà khiến Chu Liên Hoa không hài lòng.

Cậu căng thẳng đến mức hai tay đan vào nhau vặn chặt.

Chu Liên Hoa dường như nhìn ra sự bất an của cậu, quay đầu gọi:

“A Húc, đi mang ra bốn cái ghế.”

Người mà bà gọi là A Húc chính là Chu Nhị Lang, khoảng mười hai tuổi, lớn lên khỏe mạnh dễ nhìn, vẫn còn chút vẻ trẻ con.

Hắn đang đứng bên cửa tò mò nhìn An Nguyễn, nghe gọi liền lập tức chạy vào trong, chẳng mấy chốc đã mang ra hai cái ghế.

Hắn đặt ghế xuống trước mặt An Nguyễn, cười híp mắt nói:

“Tẩu tẩu ngồi.”

Đây là người đầu tiên tỏ ra thân thiện với cậu. Tuy hắn vừa đến đã gọi một tiếng "tẩu tẩu" khiến An Nguyễn giật mình, nhưng cậu vẫn đỏ mặt, nhỏ giọng đáp:

“Cảm ơn.”

Chu Húc đối với An Nguyễn thì hòa nhã, nhưng quay sang nhìn Dư thị thì lại lạnh tanh, đặt ghế xuống chẳng nói tiếng nào rồi quay đi, khiến Dư thị tức đến nghẹn họng, mà lại không dám phát tác trước mặt Chu Liên Hoa.

Chu Húc lại đi thêm một lượt, lần này còn chu đáo bưng nước và mang ra một chậu nhỏ hạt bí đỏ rang thơm lừng.

Bốn người ngồi xuống.

Chu Húc ban đầu cũng muốn ở lại xem náo nhiệt, nhưng bị Chu Liên Hoa đuổi đi.

Hạt bí đỏ rang ở nông thôn là món quý hiếm, thường người ta giữ lại làm giống, ít ai dám đem ra ăn vặt.

An Nguyễn biết đây là đồ quý, không dám động đến.

Dư thị thì lại bốc một nắm lớn, lén bỏ hơn phân nửa vào túi áo, sau đó làm như không có chuyện gì nhón một hạt đưa lên miệng.

Rồi chẳng vòng vo gì nữa, bà ta nói thẳng:

“Hôm nay tôi tới là để nói chuyện sính lễ cho Nguyễn ca nhi.”

“Nguyễn ca nhi nhà tôi thông minh, lanh lợi, lại ngoan ngoãn, tính tình tốt khỏi bàn, nuôi nấng suốt mười tám năm, cũng tốn không ít tiền của.”

“Tôi nghe nói nhà các người Chu Đại Lang khắc chết hai người vị hôn thê, trong làng cũng chẳng còn ai dám gả.”

“Nay Nguyễn ca nhi gả vào Chu gia, sính lễ không thể sơ sài.”

Giọng bà ta không mấy thân thiện, thái độ so với lúc cầu bà mối Triệu mai mối còn kênh kiệu hơn.

Ý như muốn nhân cơ hội chèn ép Chu gia.

Chưa chờ Chu Liên Hoa lên tiếng, bà mối Triệu đã cau có:

“Không phải nói trước là năm lượng bạc sao? Giờ lại đòi thêm, có thấy quá đáng không đấy?”

Dư thị đổi sắc mặt:

“Nhà tôi chỉ có một mình Nguyễn ca nhi, nếu bị khắc chết thì ai chịu trách nhiệm?”

“Chu Đại Lang nhà các người thế nào, ai cũng biết. Ngoài con tôi ra, còn ai dám gả vào?”

Bà mối Triệu tức đến run người, chỉ tay vào mặt bà ta mà nghẹn họng.

Chu Liên Hoa lại chẳng bất ngờ chút nào, bình tĩnh hỏi:

“Vậy ngươi muốn bao nhiêu?”

Dư thị đảo mắt, giơ tay ra hiệu:

“Ít nhất mười lượng!”

So với năm lượng ban đầu, giờ đòi gấp đôi. Sắc mặt Chu Liên Hoa và bà mối Triệu đều trầm xuống.

An Nguyễn nhận ra bầu không khí căng thẳng, chỉ biết cúi đầu thu mình lại, cố gắng khiến bản thân biến thành không khí.

Bà mối Triệu cảm thấy hôm nay mất hết thể diện, bao nhiêu năm làm mai chưa từng gặp ai trơ trẽn như Dư thị.

Bà ta định nổi giận, nhưng Chu Liên Hoa lại đưa tay ngăn lại.

Chu Liên Hoa nhìn Dư thị, ánh mắt khinh bỉ:

“Ta có thể cho mười lượng, nhưng không phải sính lễ.”

Dư thị ban đầu còn mừng, nghe câu sau thì nghi hoặc hỏi lại:

“Ý bà là gì?”

Chu Liên Hoa nói:

“Mười lượng bạc, xem như tiền bán thân của Nguyễn ca nhi. Từ nay về sau, nó với nhà các người không còn quan hệ gì nữa.”

An Nguyễn giật mình ngẩng đầu, trong lòng rối bời, không biết nên vui hay buồn.

Dư thị vừa nghe liền do dự. Bà ta vốn định lấy được sính lễ rồi sau này còn trông cậy vào An Nguyễn gả vào Chu gia giúp đỡ bên ngoại.

Nếu giờ chấp nhận thì chẳng khác nào bán An Nguyễn đi làm người hầu, sau này không thể trông cậy được gì nữa.

Nhưng nếu không đồng ý, mười lượng bạc kia cũng mất.

Chu Liên Hoa lạnh giọng:

“Thế nào? Đồng ý không?”

Dư thị cắn răng một cái:

“Được, tôi đồng ý!”

Cuối cùng, trước mặt bà mối Triệu, Chu Liên Hoa cho người đi mời thôn trưởng và lý chính đến làm chứng, viết một tờ giấy bán thân cho An Nguyễn.

Sau khi giao tiền, ba người cùng ấn dấu tay, giấy bán thân chính thức có hiệu lực.

Lúc đến là ba người, lúc về chỉ còn mình An Nguyễn.

Giấy bán thân được Chu Liên Hoa giữ, An Nguyễn đứng lặng trong sân, không biết nên làm gì.

Chu Húc từ cửa gọi vọng ra:

“Tẩu tẩu, vào nhà đi!”

An Nguyễn quay đầu nhìn hắn, ngẩn người không dám nhúc nhích.

Chưa được Chu Liên Hoa cho phép, cậu không dám tự tiện hành động, sợ làm gì sai lại bị ghét thêm.

Cuối cùng vẫn là Chu Liên Hoa ra dẫn cậu vào nhà.

Chu Liên Hoa đưa cậu vào chính sảnh, bảo ngồi xuống.

Bà nhìn cậu, nói:

“Từ nay đây là nhà của ngươi, không cần câu nệ.”

Không còn người ngoài, Chu Liên Hoa cũng bớt lạnh lùng hơn. An Nguyễn kinh ngạc nhìn bà, lí nhí đáp:

“Dạ.”

Chu Liên Hoa dường như cũng biết thái độ mình ban nãy không được tốt, suy nghĩ một chút rồi nói:

“Ta cũng nghe người ta kể qua hoàn cảnh nhà ngươi. Cái bà mẹ kế kia không dễ sống chung, ta chỉ là chướng mắt mấy trò diễn của bà ta, chứ không phải không ưa ngươi. Ngươi đừng để bụng.”

An Nguyễn nghe xong sống mũi cay cay, vành mắt đỏ hoe. Nhưng chưa kịp khóc thì bụng đã réo lên.

Cả hai người đều sững lại.

Chu Liên Hoa bật cười, hỏi:

“Sáng nay ngươi chưa ăn gì à?”

An Nguyễn đỏ bừng mặt, thành thật lắc đầu:

“Dạ chưa.”

Thật ra không chỉ sáng nay, hôm qua cậu cũng chỉ ăn được nửa cái bánh bắp cứng như đá.

Chu Liên Hoa nhìn cậu đáng thương, đứng dậy nói:

“Ta đi nấu cho ngươi một chén mì suông.”

An Nguyễn chưa từng được ai quan tâm như thế, luống cuống không biết phải làm sao, vội vàng đứng dậy:

“Phu… Phu nhân, để ta làm cho.”

Cậu nhất thời không biết nên gọi là gì. Bởi không phải gả vào mà là bán thân, gọi “bà mẫu” thì không hợp, nghĩ mãi mới học theo nhà giàu gọi một tiếng “phu nhân”.

Chu Liên Hoa cau mày:

“Ngươi là tức phụ của Đại Lang, sau này cứ gọi ta là nương.”

Dù lời nói đơn giản, nhưng đã xem cậu như người nhà.

An Nguyễn thấy lòng ấm áp, vội vàng gật đầu.

Cậu nghĩ: bà mẫu tốt thế này, cho dù Chu Đại Lang có hung dữ, cậu cũng chịu được.

Cả ngày hôm đó, An Nguyễn luôn đi theo Chu Liên Hoa học việc trong nhà, siêng năng chăm chỉ, chỉ sợ bị chê là lười.

Tới trưa, Chu cha và Chu Đại Lang đi săn trở về, mang theo vài con thỏ hoang và gà rừng.

An Nguyễn cuối cùng cũng gặp được trượng phu tương lai – Chu Ngôn.

Chu Ngôn diện mạo cương nghị tuấn tú, mày rậm mắt sáng, là người đàn ông đẹp trai nhất mà An Nguyễn từng thấy.

Hắn cao lớn, vai rộng eo thon, toàn thân cơ bắp rắn chắc, cao hơn An Nguyễn cả cái đầu, thân hình to gấp đôi. Gương mặt lại nghiêm túc lạnh lùng, ánh mắt sắc như dao.

An Nguyễn nhìn mà run rẩy.

Cậu lặng lẽ quan sát thì Chu Ngôn cũng vừa lúc nhìn thấy cậu.

Thấy một phu lang nhỏ gầy đen nhẻm, nom như trẻ con suy dinh dưỡng. Duy chỉ có đôi mắt long lanh là đẹp.

Chu Ngôn quay sang hỏi Chu Liên Hoa:

“Nương, cậu ấy là ai?”

Tim An Nguyễn đập thình thịch, vội cúi đầu nắm chặt ống tay áo.

Chu Liên Hoa cười:

“Đây là An Nguyễn, phu lang của con.”

Chu Ngôn: “… … …”

Phu lang của hắn? Chính hắn cũng không biết mình đã thành thân?

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play