Không ít người vẫn giữ suy nghĩ kiểu “thà tin có còn hơn không”, nếu không thì những kênh livestream săn ma, trừ tà, bắt quái… đã chẳng thu hút đông người xem đến thế. Quý Ức vốn không có hứng thuyết giáo ai, biết người trước mặt chỉ là con người thì cậu lập tức thả lỏng.

Phía trước còn một đoạn đường ngắn, Quý Ức phẩy tay với “tiểu ca tóc xanh”:
– Tôi đi trước nhé.

Gặp nhau bất ngờ trên đường, đáng ra giờ ai về đường nấy. Nhưng “tiểu ca tóc xanh” lại không có ý rẽ hướng. Hắn bắt kịp bước chân Quý Ức, còn chủ động bắt chuyện:
– Này, anh không tin mấy chuyện này à? Tôi nói rồi, có một số việc, thà tin là có còn hơn là không tin.

Quý Ức không đáp thẳng, chỉ hỏi ngược:
– Cậu đã tin rồi mà còn quay clip làm gì?

Tiểu ca tóc xanh cười “hắc hắc” hai tiếng, ngẩng đầu nhìn phía trước. Lúc này, con đường đã rộng ra một chút, giữa tán cây mờ mờ hiện ra góc mái nhà.

– Nhà tổ của anh ở Hồng Diệp thôn à? – hắn hỏi.

Quý Ức thấy lạ:
– Cậu là người địa phương?

Hồng Diệp thôn đã bị bỏ hoang hơn mười năm, đến mức phần lớn bản đồ điện tử cũng không ghi. Người biết đến nơi này đa phần là dân bản xứ quanh vùng.

Tiểu ca tóc xanh gật đầu, chẳng may vấp phải hòn đá, suýt nữa ngã. Hắn kêu “á” một tiếng, vội bám tay Quý Ức rồi đáp:
– Coi như vậy đi, tôi ở trên trấn.

Nghe vậy, trong lòng Quý Ức càng thấy khó tả. Cậu không tài nào liên hệ nổi hình ảnh một thanh niên tóc nhuộm xanh chói, tính tình hoạt bát này với dáng vẻ thong thả uống trà trong quán như mấy ông lão sống chậm hai mươi năm trước.

Cậu tò mò hỏi:
– Ở trên trấn mà nhuộm tóc thế này không bị đánh à?

Tiểu ca bật cười:
– Ba mẹ tôi làm công xa nhà, ở nhà chỉ có tôi với ông nội. Ông nội tôi mắt kém lắm.

Ờ, thế thì chẳng ai đánh thật.

– À… – Quý Ức gật gù, đi thêm vài bước, thấy hắn vẫn bám sát thì hỏi – Cậu cũng vào Hồng Diệp thôn?

Theo lý mà nói, ở vùng núi sâu thế này, gặp dân bản xứ mà không tách đường thì nên cảnh giác. Nhưng Quý Ức đã quan sát kỹ “tiểu ca tóc xanh” này, tay chân nhỏ xíu, chắc chưa ăn nổi một cú đấm của cậu, nên chẳng có gì phải sợ.

– Ừ, tôi lên đó xem thế nào, livestream cho bà con coi thôn bỏ hoang. – Nói xong, hắn rõ ràng là đang nhắn với khán giả trong phòng chat.

Quý Ức liếc qua điện thoại hắn, thấy số bình luận ít ỏi, chỉ lác đác vài tin hỏi “người đi cùng là ai” hay “có phải cùng phát sóng không”.

Cậu nhận ra nền tảng này, thỉnh thoảng cũng xem. Nhìn góc trên bên phải, số người đang xem chưa tới 500, trừ đi tài khoản “cày view” và tặng quà thì số người thật sự xem chắc chưa đến trăm. Dù vậy, tiểu ca tóc xanh vẫn rất nghiêm túc với công việc.

Chỉ vài câu chuyện, Hồng Diệp thôn đã hiện ra trước mắt. Dù nằm sát núi rừng, nhưng thực ra chưa hẳn ở trong núi. Từ đường lớn rẽ vào chỉ khoảng năm phút, tính cả quãng từ trấn đến đây mất tầm hai mươi phút.

Phía sau Hồng Diệp thôn mới là núi thật sự. Quý Ức đứng trước một ngôi nhà, không cần so với ảnh mẹ gửi, cậu đã nhận ra ngay nhà tổ của mình.

Ngôi nhà đứng đó hơn mười năm dưới nắng gió, tường trắng, ngói xanh rêu vẫn y nguyên như ảnh cũ, câu đối Tết trên cửa gỗ dày còn chưa phai hết.

Quý Ức nhìn ổ khóa to trước cửa, lấy chìa ra so, chọn đúng chiếc vừa khít, xoay nhẹ. Một tiếng “cạch” vang lên, ổ khóa bật ra. Cậu gỡ khóa, đẩy cửa hé mở. Tiếng gỗ cọt kẹt vang đều, như đáp lại từng chút lực cậu dùng.

Khi cửa mở gần hết, phía sau bỗng nổi cơn gió lay cây xào xạc, chim chóc bay loạn. Quý Ức quay lại, thấy gió còn vương trên tóc mình. Từ góc này nhìn, nhà tổ gần như tựa lưng vào cửa núi.

Núi rậm rạp, chập chùng, khó mà nhìn trọn. Cậu chợt thấy như ngọn núi cũng đang nhìn mình.

– Núi này tên gì? – Quý Ức hỏi.

Tiểu ca tóc xanh ngẩng lên, nhíu mày nghĩ ngợi:
– Chắc là một nhánh của Bắc Sơn, hình như không có tên riêng.

Rồi hắn “ồ” lên khi thấy căn nhà:
– Nhà tổ của anh to thật.

Quả thực, vào cửa đã thấy sân và chính đường rộng rãi, hai bên mỗi phía có hai phòng, nhà gỗ hai tầng, lầu hai chắc tương tự lầu một, đủ biết nhà này không nhỏ.

Điều khiến Quý Ức chú ý hơn là cửa sổ, cửa gỗ và xà nhà đều chạm trổ tinh xảo: hoa, chim, cá, người… Dù đã nhuốm màu thời gian nhưng vẫn chắc chắn, không hề hỏng hóc.

Nhà được giữ nguyên trạng khiến Quý Ức bất ngờ, vì trước đó mẹ cậu nói sợ đã sập chỗ nào rồi.

Tiểu ca tóc xanh trầm trồ:
– Xà ngang, góc chạm đẹp thế này… May mà nhà anh giấu kỹ, không là bị trộm mất lâu rồi. Mấy năm trước, từ đường làng tôi bị khoắng sạch hoa văn ở góc, toàn mấy kẻ ham tiền, chẳng có đức!

Quý Ức ngước nhìn từng góc chạm, bất chợt thấy lòng yên tĩnh lạ thường, khác hẳn mọi khi. Có lẽ là do khí chất của căn nhà.

– Cả từ đường mà cũng trộm à? Mất dạy thật. – Cậu vừa nói vừa quan sát các phòng.

Nhà bỏ hoang lâu thì phải kiểm tra kỹ, không chỉ vì chuột, rắn, côn trùng… mà còn để xem có thứ gì “không phải của người” ở bên trong.

Thấy Quý Ức định mở một căn phòng, tiểu ca tóc xanh vội ngăn lại:
– Anh không biết à, phòng bỏ lâu không được vào ngay. – Hắn hạ giọng, như sợ thứ gì nghe thấy – Bởi vì có thể đã có “khách” vào ở rồi.

Hắn ra hiệu cho Quý Ức lùi lại, rồi nghiêm túc kéo tay áo, gõ nhẹ hai tiếng lên cửa gỗ:
– Tốt nhất là gõ cửa trước, chờ một lát rồi mới vào.

Nhưng vừa nói xong, cánh cửa vốn không khóa bỗng phát ra tiếng “cọt kẹt” dài, mở ra.

Từ bên trong tối om, một luồng khí nặng nề ùa ra, như thể đang làm nghi thức… chào mừng hai người.

Chỉ là lúc này, tình huống có hơi kỳ quặc. Tiểu ca tóc xanh rõ ràng tỏ ra bình tĩnh, thế mà vừa phản xạ đã ùng ục trốn ra sau lưng Quý Ức, miệng còn lầm bầm chửi nhỏ: “Ai u đm.”

Quý Ức nhìn bộ dạng rõ là gan nhỏ nhưng vẫn cố ra vẻ anh hùng của cậu ta mà muốn bật cười. Cậu vỗ vỗ cánh tay đang bị Tiểu ca tóc xanh nắm chặt đến căng cứng: “Cậu sợ à? Thế để tôi vào trước xem.”

Tiểu ca tóc xanh liếc nhìn hình ảnh trong livestream, cố gắng làm ra vẻ bình tĩnh: “Tôi sợ gì chứ, tối nay tôi còn định livestream ngủ trong núi đây. Lều bạt tôi mang hết rồi.” Cậu ta vỗ vỗ cái balo to đùng sau lưng.

Quý Ức không vạch trần việc mình gần như nghe rõ nhịp tim hốt hoảng của Tiểu ca tóc xanh, mà đi thẳng vào trong nhà trước. Trong phòng có mùi mốc lâu năm pha chút bụi bặm. Cậu bật đèn pin điện thoại, vừa soi vừa mở toang cửa sổ gỗ.

Ánh sáng từ ngoài chiếu vào, quét sạch bóng tối và xua đi cảm giác quỷ dị.

Trong phòng ngoài vài cái ghế gỗ và băng ghế thì chẳng có gì, liếc mắt một cái là thấy hết.

Tiểu ca tóc xanh nhìn thấy vậy thì bình tĩnh hẳn, quay về phía camera khoác lác: “Có gì đâu mà sợ, tôi chẳng sợ tí nào.”

Quý Ức đi một vòng, mở hết cửa các phòng, phát hiện có bốn phòng ngủ. Gọi là phòng ngủ vì mỗi phòng đều có giường, đồ đạc cơ bản cũng đầy đủ.

Đúng lúc này, mẹ Quý Ức gọi video tới. Cậu cầm điện thoại cho bà xem qua một vòng, rồi hỏi sao nhà lại nhiều phòng thế.

“Mấy chục năm trước con nít đông lắm,” mẹ Quý giải thích, “Nhà này là cụ con xây, hồi đó ai cũng thích đông con nhiều phúc nên phòng nhiều là chuyện thường. Ai ngờ sau đó chiến tranh, thiên tai… cuối cùng chỉ còn ông ngoại con, chứ không thì giờ con còn cả đống anh chị em rồi.”

Hai mẹ con trò chuyện một lúc rồi cúp máy. Vừa tắt điện thoại, Tiểu ca tóc xanh đã hỏi: “Anh hôm nay không ở đây à?”

Hắn hỏi vậy vì nãy Quý Ức có nói mẹ bảo tối nay sẽ đặt phòng ở khách sạn gần khu du lịch Bắc Sơn.

“Ừ.”

Tiểu ca tóc xanh nhìn Quý Ức như nhìn người ngoài hành tinh: “Anh đặt trước chưa? Giờ mới đặt thì chắc chắn hết phòng rồi.”

“Thật hả?” Quý Ức vốn không biết khách sạn Bắc Sơn lại hot đến thế.

Cậu mở vài app đặt phòng ra xem, quả nhiên hôm nay đã hết sạch phòng.

Khi Quý Ức đang tính hay là gọi xe về thành phố, Tiểu ca tóc xanh bèn đề nghị: “Hay ở đây đi, anh đừng sợ. Đêm nay tôi còn định livestream khám phá ở thôn này, tôi chia cho anh nửa cái lều.”

Ai sợ ai thì không biết.

Quý Ức liếc cậu ta một cái. Tiểu ca tóc xanh lập tức quay sang ống kính livestream, giả vờ phấn khởi: “Điện thoại tôi sắp hết pin, tạm dừng nhé, tối tám giờ gặp lại!”

Tắt livestream xong, cậu ta thở phào như trút gánh nặng, rồi quay sang năn nỉ: “Anh, dù chỉ mới gặp nhưng cũng là duyên phận. Anh vừa hay không có chỗ ở, cho tôi ở chung một đêm đi! Tôi sợ ở một mình lắm!”

Quý Ức không trả lời ngay, chỉ hỏi: “Sợ thế mà còn livestream mấy trò này?”

Tiểu ca tóc xanh cúi đầu: “Tôi cũng đâu biết làm gì khác. Nghe nói mấy video kiểu này có nhiều lượt xem, kiếm được không ít tiền. Tôi học hết cấp hai, cấp ba bỏ dở, ông nội lại bệnh, không thể đi xa. Ở vùng này thì cơ hội việc làm ít lắm, ai thuê người học dở như tôi…”

Hắn nói xong còn chắp tay làm bộ khẩn cầu: “Van xin anh, ca, tối nay coi như tôi với tám mươi cái miến này có duyên!”

Nghe càng lúc càng tội.

Quý Ức vốn cũng không quá phản đối ngủ ở đây. Hồi nãy đi một vòng, cậu thấy nhà khá sạch sẽ. Thế là gật đầu: “Được.”

Tiểu ca tóc xanh lập tức cười tươi như hoa: “Anh, anh như anh ruột tôi luôn. À đúng rồi, tôi tên Ngụy Hổ, anh tên gì?”

Giờ mới nhớ hỏi tên.

“Quý Ức.” Cậu thấy cái tên “Ngụy Hổ” toát lên vẻ dân dã, chẳng hợp với cái đầu xanh nổi bật kia.

“Há, Quý ca.” Ngụy Hổ ngọt xớt, “Anh bao nhiêu tuổi? Tôi hai mươi mốt, dù anh nhỏ hơn thì tôi vẫn gọi anh.”

“Yên tâm, gọi anh không thiệt đâu, tôi hai mươi lăm.”

Đã quyết ở lại, Quý Ức đi dạo quanh nhà lần nữa.

Bếp ở đây khá lớn, bên cạnh bệ bếp kiểu cũ còn có vòi nước máy, chắc lắp từ mười mấy năm trước nhưng chưa mấy ai dùng.

Cậu vặn vòi, lúc đầu chỉ phì phì hai cái rồi nước đục phun ra, sau thì trong dần. Không ngờ nước vẫn chạy, đúng là tiện hơn hẳn mấy con suối ngoài kia.

Nước thì có, nhưng điện lại không. Quý Ức kiểm tra mấy chỗ, xác nhận có dây điện nhưng không có điện. May mà trong ngăn kéo bàn thờ có mấy cây nến, tối nay đủ thắp sáng.

Lúc cậu đang tìm cách mở điện, Ngụy Hổ đã ôm một đống rau dại vào: “Quý ca, rau này mềm lắm, đủ hai người ăn.”

Cậu ta còn lôi ra hai gói mì ăn liền, định nấu chung.

“Tôi đi lấy chậu rửa rau.” Quý Ức nói, nhớ ra ở phòng chứa đồ có mấy cái.

Trong lúc Quý Ức đi lấy, Ngụy Hổ đã lau bệ bếp sạch bong, động tác nhanh nhẹn hơn nhiều cô gái. Quý Ức hơi bất ngờ, vì phần lớn người trẻ, kể cả cậu, thường ít đụng bếp, toàn gọi đồ ăn ngoài.

“Cậu thường nấu ăn ở nhà à?”

“Ừ, ba mẹ tôi cả năm chỉ về ăn Tết. Hồi nhỏ ông bà còn làm ruộng, tôi tan học là phải nấu cơm chờ họ về.”

“Giỏi đấy.” Quý Ức khen thật lòng.

Nghe khen, Ngụy Hổ cười khoe hàm răng trắng.

Cậu ta lại hỏi chuyện căn nhà, biết đây là nhà bỏ không nhiều năm, liền tiếc nuối: “Bên Bắc Sơn có mấy homestay làm kiểu cổ phong nhưng đồ đạc toàn giả, chạm trổ cũng chẳng đẹp, vậy mà một đêm hơn bốn trăm. Nhà anh mới đúng là cổ thật.”

Quý Ức nói: “Họ làm homestay thì phải tiết kiệm chi phí, đồ xịn thì lâu thu hồi vốn.”

Ngụy Hổ gật gù rồi chợt lóe ý tưởng: “Nhà anh hợp làm homestay lắm. Bắc Sơn toàn hết phòng, nếu hạ giá tầm 200 một đêm thì khách vẫn ở. Một tháng kiếm cũng được vài triệu. Thôn này còn gần Bắc Sơn hơn.”

Quý Ức vốn chưa từng nghĩ đến, nhưng nghe xong cũng hơi động lòng.

Ngụy Hổ rửa nồi, dọn bát đũa, rồi nấu mì. Mì ăn liền bình thường, nhưng bỏ thêm rau dại giòn ngọt, ăn xong hai người còn húp sạch nước.

Ăn xong, Ngụy Hổ vác máy đi khảo sát địa điểm quay tối nay, tranh thủ trời chưa tối hẳn. Bóng cậu ta nhanh chóng khuất sau mấy căn nhà thấp.

Quý Ức ra cửa, nhìn con đường núi. Trời dần tối, ánh sáng chiều nhuộm màu cây xanh, hoa đỏ, tiếng suối róc rách, gió núi mát rượi… Cậu chợt cảm thấy yên bình.

Có lẽ đây chính là “đời sống điền viên” mà nhiều người nói. Nghĩ đến việc mấy lần đi xin việc đều vấp ngã, cậu lại muốn giữ căn nhà này lại. Thậm chí ý tưởng mở homestay cũng bắt đầu quay trong đầu.

Mải suy nghĩ, đến khi trời tối hẳn, không còn thấy rõ đường núi, Quý Ức mới quay vào. Cậu lấy lều của Ngụy Hổ ra dựng ở sân.

Làm mất nửa tiếng, bốn phía đã chìm trong bóng đêm. Tiếng côn trùng kêu râm ran ngay bên tai. Nhìn đồng hồ đã bảy giờ, mà Ngụy Hổ vẫn chưa về, Quý Ức bắt đầu lo.

Nhớ lời ông già kể về ma núi quỷ mị, cậu bưng nến ra ngoài tìm.

Đêm trên núi hơi lạnh, dù đã tháng Sáu, gió thổi vẫn khiến Quý Ức nổi da gà.

Vừa bước ra khỏi cổng, từ núi vọng lại tiếng chim lạ, kéo dài vang vọng. Quý Ức nhìn theo hướng phát ra tiếng, chỉ thấy bóng tối như nuốt trọn mọi thứ.

Cậu cầm nến bước tiếp, dọc lối hẹp giữa các nhà khoảng mười mấy bước thì bỗng thấy trước mặt lơ lửng một đốm sáng xanh lục. Đốm sáng chao nhẹ, rồi như khóa mục tiêu, lao thẳng về phía cậu.

Cùng lúc đó vang lên tiếng “lạch cạch” của vật gì nặng rơi xuống đất, mỗi lúc một gần.

Dù đã chuẩn bị tinh thần, Quý Ức cũng không ngờ tình huống lại y như phim kinh dị.

Chưa kịp nghĩ đó là ma trơi hay yêu quái, nắm đấm cậu đã theo bản năng giơ lên.

Ngay khoảnh khắc sắp đấm trúng, một giọng quen vang lên: “Quý ca! Đừng đánh tôi!”

Quý Ức khựng lại, ánh nến chiếu ra… cách cậu một mét là Ngụy Hổ.

Thì ra đốm sáng kia là… tóc nhuộm xanh dạ quang của Ngụy Hổ.

Ngay cả Quý Ức lúc này cũng không nhịn được chửi: “Mẹ kiếp, tóc cậu phát sáng luôn hả?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play