Quý Ức bước xuống từ tàu cao tốc, đảo mắt nhìn quanh, rồi men theo bảng chỉ dẫn đi tiếp.
Bên trong nhà ga, trên các màn hình điện tử nổi bật ba chữ: Nam Lĩnh.
Lần trước đến Nam Lĩnh, Quý Ức vẫn còn ngồi chiếc xe buýt cũ kỹ, oi bức và xóc nảy. Chuyện đã gần hai mươi năm, ký ức đứt đoạn, nhưng cậu vẫn cảm nhận rõ nơi này thay đổi rất nhiều. Nam Lĩnh – một thị trấn nhỏ ở phía nam vốn chẳng mấy ai chú ý – vài năm nay du lịch lại khá phát triển. Từ khi ga tàu cao tốc được xây, giao thông thuận tiện, khách từ khắp nơi đổ về nhiều hơn.
Hai bên lối đi của nhà ga treo bảng quảng cáo về điểm đến Bắc Sơn – nơi Quý Ức muốn tới. Ở trạm kế tiếp, trước một biển quảng cáo khác, hai cô bé trông tầm tuổi học sinh cấp ba ngẩng đầu nhìn chăm chú, vừa mơ mộng vừa bàn tán:
– Giản Diệc thật sự đang quay phim ở đây hả? Không biết có cơ hội gặp ảnh không.
Cô bé kia không nói gì nhưng ánh mắt thì đầy phấn khích.
Tên “Giản Diệc” Quý Ức có nghe qua – hình như là một ngôi sao nổi tiếng lên từ show tuyển tú năm ngoái. Không phải vì cậu hứng thú với mấy chương trình đó, mà vì hai năm nay cậu ta nổi rầm rộ, mặt mũi và tên tuổi liên tục xuất hiện khắp nơi, khiến Quý Ức dù chẳng cố ý vẫn nhớ.
Nam Lĩnh – đúng như tên gọi – núi nhiều, khí hậu ấm áp. Bắc Sơn là danh thắng nổi tiếng cả nước, hơn mười năm trước chính quyền quyết định mở rộng phát triển du lịch, xem như đi đúng hướng, giúp Nam Lĩnh phát triển toàn diện. Ngoài du lịch, đôi khi còn có đoàn phim đến đây quay cảnh.
Hai cô bé vẫn hào hứng bàn tán. Theo lý thì giờ này không phải kỳ nghỉ, đáng ra các em đang ở lớp, nhưng đó không phải chuyện của Quý Ức, cậu cũng chẳng định can thiệp.
Ngoảnh mặt đi, Quý Ức tiếp tục đi, khẽ thở dài. Hai cô học sinh trốn học ấy khiến cậu nghĩ đến bản thân – thất nghiệp đã hai tháng, rảnh rỗi đến mức chán ngán. Hồ sơ xin việc gửi đi thì chìm mất tăm, không bị từ chối công khai thì cũng chẳng thấy hồi âm.
Trước đây, cậu làm ở công ty chưa đầy nửa năm, công việc đang ổn thì trong một buổi nhậu, lãnh đạo say rượu trêu chọc đồng nghiệp nữ. Quý Ức ra tay ngăn cản, vô tình khiến ông ta ngã sõng soài trước mặt mọi người. Kết quả là mất việc.
Cậu không hối hận vì đã bảo vệ đồng nghiệp, nghĩ rằng kiếm việc mới cũng không khó. Ai ngờ đúng lúc thị trường lao động ảm đạm, hồ sơ gửi đi chẳng khác nào ném đá xuống biển.
Đang rảnh sắp mốc meo thì mẹ cậu – sau lần thứ 800 than thở vì đã bắt cậu học võ từ nhỏ – đưa cho cậu một chùm chìa khóa, bảo về Nam Lĩnh vừa du lịch giải khuây, vừa ghé “Nhà tổ” của gia đình xem còn nguyên vẹn hay không.
“Nhà tổ” là nhà do ông ngoại để lại, hồi nhỏ cậu từng đến nhưng giờ không nhớ gì. Mẹ đưa kèm một bức ảnh cũ để dễ tìm. Bà cũng không chắc ngôi nhà còn tốt hay đã hỏng nát, nên chỉ dặn tìm được thì nhìn qua một chút, không thì thôi, chơi ở Bắc Sơn xong thì về.
Quý Ức đến điểm đón taxi, xếp hàng chờ.
Điện thoại rung. Cậu lấy ra xem – là tin nhắn của mẹ, dặn đi ra ngoài thì giữ tính khí cho yên, đừng gây rắc rối cho ai. Cậu thấy buồn cười, từ bao giờ mình lại hay đánh người không lý do?
Tiện tay nghịch chùm chìa khóa, cậu thấy nó chỉ có hai chiếc, dùng lâu nên mòn góc cạnh, phần móc gỗ thì không rõ làm từ chất liệu gì.
Đến lượt, cậu lên taxi. Tài xế là người địa phương, nhiệt tình nhưng khi thấy khách ít nói thì im bặt.
Xe chạy gần tới nơi, Quý Ức thấy biển báo khu du lịch Bắc Sơn, liếc điện thoại rồi nói:
– Gần Bắc Sơn thật đấy.
Theo lý thì chỗ gần vậy đáng lẽ được phát triển chung, nhưng thực tế lại khác. Tài xế giải thích: chỉ cách một ngọn núi, nếu có đường hầm thì tới ngay, giờ phải vòng thêm 7–8 phút.
Tới một ngã tư đèn đỏ, tài xế chỉ phía trước:
– Thấy không, đường này chẳng được tu sửa. Buổi tối chỗ này chẳng mấy ai vào. Cậu không đặt phòng ở Bắc Sơn à?
Nhìn con đường gồ ghề, Quý Ức nhận ra nó khác hẳn mặt đường nhựa mới ban nãy.
Tài xế trầm ngâm rồi nói nhỏ:
– Chỗ này buổi tối… nói sao nhỉ… chúng tôi cũng không thích chạy vào. Có hơi kỳ lạ.
Ngỡ khách sẽ tò mò, ông sẵn sàng kể chuyện rùng rợn, nhưng Quý Ức chỉ cười:
– Là vì khách đi lạc rồi không tìm được đường về à?
Tài xế hơi nghẹn, rồi buột miệng:
– Không tìm được đường về thì còn nhẹ, sợ là gặp thêm… những “vị khách” khác cơ.
Quý Ức nhìn ra cửa sổ, giả vờ không nghe.
Năm phút sau, đường hẹp hơn, hai bên là những ngôi nhà hai tầng kiểu cũ từ thập niên 60–70, vài cửa tiệm vẫn còn cửa gỗ kéo cũ kỹ.
– Chắc đến rồi? – tài xế hỏi.
– Vâng, cảm ơn anh.
Quý Ức trả tiền, xách túi xuống. Mới hơn ba giờ nhưng mây dày che nắng khiến trời tối hẳn.
Chiếc taxi quay đầu đi mất, để lại Quý Ức đứng một mình bên đường, cạnh một trạm xe buýt cũ kỹ.
Khi chiếc xe khuất bóng, cảm giác hiện đại cuối cùng cũng biến mất. Bên kia đường, trong quán trà, mấy ông lão đang nhìn anh chằm chằm.
Cậu liếc qua họ, rồi nhìn kỹ con phố trước mặt. Cái trạm xe buýt này… hình như anh đã từng thấy rồi. Ký ức mơ hồ kết nối với những chuyến xe buýt nóng bức ngày xưa – có lẽ, đây là nơi cậu từng đến.
Cái trấn nhỏ này, theo trí nhớ của Quý Ức, cách nhà ông ngoại không xa, nên cậu khá tự tin sẽ tìm được. Quý Ức đi về phía mấy ông lão đang uống trà, hỏi thăm, đọc tên thôn mà mẹ dạy. Quả nhiên, mấy ông đều biết và nhanh chóng vừa dùng tay vừa miêu tả đường đi cho cậu rõ ràng.
Điều lạ là mấy ông không hề tò mò tại sao một thanh niên như Quý Ức lại mò tới đây. Họ bình thản hỏi:
– Cậu đang livestream à?
Nói xong còn đưa mắt nhìn khắp người Quý Ức, như muốn tìm xem có giấu máy quay ở đâu không.
– Không phải đâu ạ. – Quý Ức cười, thầm nghĩ: “Các cụ thời thượng ghê, còn biết livestream là gì.”
– Không phải à? – Giờ thì họ mới thấy lạ. – Vậy cậu đến đó làm gì? Hồng Diệp thôn bỏ hoang hơn chục năm rồi.
Một ông nói với vẻ nghiêm trọng:
– Lần trước có người làm livestream vào đó, chẳng biết gặp gì, sợ xanh mặt bỏ chạy.
Họ vẫn rất lịch sự và có thiện cảm với Quý Ức, nên muốn khuyên nhủ nếu cậu cũng chỉ vì tò mò thì đừng nên đi.
Ai dè Quý Ức đáp tỉnh bơ:
– Nhà cũ của ông ngoại cháu ở đó, cháu chỉ muốn lên xem chút thôi.
– À… – Họ gật gù. – Nếu vậy thì được, chỗ đó vẫn còn vài nhà.
Quý Ức định đi luôn thì một cụ già ngồi góc từ nãy mới đứng dậy:
– Cậu muốn lên à? Tôi cũng đang về đó, để tôi chở một đoạn.
Quý Ức nhìn ông, định từ chối, nhưng ông đã nhanh miệng:
– Trời sắp mưa rồi kìa, đi cùng tôi khỏi ướt.
Nhìn sắc trời u ám, Quý Ức nghĩ đi xe vẫn nhanh hơn cuốc bộ, nên gật đầu theo ông ra đường.
Ông dắt xe ba bánh từ góc phố ra. Nhìn cái xe xanh lè vừa cũ vừa ọp ẹp, Quý Ức hơi nghi ngờ liệu nó có chịu nổi sức nặng của mình không. Nhưng chưa kịp nghĩ nhiều, ông đã… đẩy cậu một phát ngồi lên. Xe lắc nhẹ nhưng vẫn khá chắc chắn.
Ông hài lòng, vừa leo lên vừa bảo:
– Đi thôi, tôi chở cậu về.
Ông đạp xe khá vất vả, thở hồng hộc. Một lúc sau, Quý Ức nhận ra hướng đi sai so với lời chỉ dẫn ban nãy.
– Đại gia, hình như ông đi nhầm đường?
– Sao lại nhầm, về nhà tôi là đường này.
Quý Ức không cãi, chỉ để ý vạt áo của ông – vải xanh đậm đã sờn, bạc màu, chỗ thì rách mép, nhuộm loang lổ. Cậu khẽ véo một góc vải… và nó hóa thành tro bụi ngay trong tay.
Ông quay lại trừng mắt:
– Cậu làm gì vậy?
Ánh sáng u ám khiến gương mặt ông thêm tối xám, cùng vẻ mặt dữ tợn như thú săn mồi. Quý Ức chỉ thổi tro bụi khỏi tay, bình tĩnh nói:
– Nếu không tiện đường thì cháu xuống ở đây cũng được.
Lúc này, hai bên đường đã là núi, người càng lúc càng thưa, phía trước chỉ lác đác vài ngôi mộ cũ. Ánh mắt ông già giờ lộ rõ ác ý:
– Tôi muốn đưa cậu về nhà tôi. Tiện đường hay không liên quan gì?
Giọng ông kéo dài, sắc mặt càng lúc càng nhợt nhạt, trong mắt rỉ máu. Rõ ràng ông… không còn là người.
Nhưng Quý Ức chỉ mỉm cười, giả vờ nhượng bộ:
– Vậy cũng được, nhưng ông mệt rồi, để cháu đạp xe, ông chỉ đường cho cháu nhé.
Ông già quỷ khoái chí đổi chỗ ngay, còn xác nhận:
– Cậu biết tôi là quỷ chứ?
– Ừ. – Quý Ức đáp tỉnh bơ.
Xe chạy một mạch vào núi, dừng trước vài ngôi mộ đã bỏ hoang lâu năm, cỏ mọc um tùm. Ông quỷ chỉ vào một mộ:
– Đây là của tôi. Từ giờ mỗi năm thanh minh cậu đem thịt thủ đến, hoa quả, giấy tiền cũng nhiều nhiều. Hôm nay thì mua ít thịt heo, bò, dê, trưa mai mang tới. Không thì… tôi sẽ còn bám cậu.
Quý Ức khẽ lau bụi trên bia mộ, đọc được tên người chết đã gần 40 năm. Khi ông quỷ đưa tay đẩy, cậu liền nắm chặt và… hất mạnh khiến ông ta ngã lộn mèo.
– Ái chà, xương già của tôi… – Ông quỷ ôm lưng r*n rỉ, giờ trông lại có chút giống… người.
Nhưng khi ngẩng lên, ông thấy Quý Ức đang cười lạnh. Cậu vỗ bia mộ, nói như có ẩn ý:
– Nhà ông phong hóa dữ quá ha.
“Ác quỷ cũng sợ kẻ ác” – câu này Quý Ức đã nghiệm ra hơn mười năm nay. Cậu chồm xuống, ánh mắt sắc lạnh:
– Nhà ông… không còn đâu.
Vừa dứt lời, góc bia mộ rơi vỡ. Ông quỷ trợn mắt, cuối cùng mới hiểu: kẻ ngốc không phải là Quý Ức… mà chính là ông ta.