Lão quỷ chết đã nhiều năm, vốn chẳng còn họ hàng gì, hơn chục năm nay chẳng ai tới cúng viếng. Cả dòng dõi chỉ còn sót lại mỗi cái mộ này. Bình thường ông ta ra vào đều rón rén cẩn thận, ai ngờ hôm nay Quý Ức tặng cho một cái tát chào hỏi. Ông ta tức đến mức chỉ muốn tự vả vào mặt mình cho xong.
Thân đau thì chịu được, chứ đau lòng mới khổ.
Bị dồn vào thế này, trong hốc mắt lão quỷ vốn đen ngòm giờ chảy toàn nước mắt, sụt sịt như một ông già tội nghiệp.
Không khí hai bên lập tức đổi chiều. Lão quỷ không dám dùng giọng hù dọa lúc trước nữa. Thấy mộ mình bị phá, ông ta cuống quýt bò dậy định ngăn Quý Ức, nhưng nghĩ tới cú té lộn mèo vừa rồi còn ê ẩm, lại chẳng dám kéo người ta. Chỉ dám run run van xin:
– Tôi không cần tiền giấy hay đồ ăn của cậu, sau này cũng sẽ không theo cậu nữa. Xin cậu đi cho.
Ông ta không ngờ Quý Ức lại cứng đầu vậy. Lão tuy chết lâu rồi, nhưng quỷ lực yếu, bình thường ngoài loanh quanh quanh mộ ra thì cũng chỉ lang thang ra quán trà ở trấn gần đó ngồi ké, ngửi mùi nhân gian náo nhiệt. Xa hơn thì chịu.
Vừa nãy dọa Quý Ức bảo muốn theo về nhà, thật ra chỉ nói cho oai thôi.
Quý Ức cân nhắc có nên tặng thêm một cú nữa không, rồi hỏi:
– Trước đây từng hại ai chưa?
Thực ra trong lòng cậu cũng đoán được. Mộ ông ta sạch bóng, chẳng dấu vết gì. Nếu là quỷ hay hại người, chắc chắn không như vậy. Cú té vừa rồi cũng chứng minh năng lực chẳng có gì ghê gớm.
Quả nhiên, lão quỷ vừa khóc vừa nói:
– Không có. Đây là lần đầu tiên… chưa bao giờ lừa người về nhà cả.
– Là do không có ý định, hay là không có khả năng? – Quý Ức hỏi thẳng.
Lão quỷ im lặng, nhưng thấy ánh mắt Quý Ức cùng bàn tay đặt trên bia mộ như sắp hành động, ông ta sợ toát mồ hôi, đành thật thà:
– Không có khả năng. Đây là lần đầu tiên tôi mở mắt âm dương cho người khác.
Ông ta còn tưởng mình bỗng mạnh lên, mới mở được mắt âm dương cho Quý Ức, đâu biết Quý Ức vốn dĩ đã nhìn thấy quỷ.
Nói vậy, đúng là ông ta có ý định hại người, nhưng phần lớn là do trùng hợp. Nếu Quý Ức không thấy được quỷ, chắc cũng chẳng xảy ra chuyện gì.
Lão quỷ vừa đáng thương vừa r*n rỉ. Nhiều năm không ai cúng, ông ta đành bám cái mộ hoang, chịu đói chịu lạnh. Giờ mộ cũng chẳng giữ được, nước mắt lại trào ra:
– Tôi khổ quá mà…
– Ấy, đừng khóc – Quý Ức nhăn mày, giọng lại hơi dịu, như đang khuyên thật.
Thấy vậy, lão quỷ tưởng mình được thương hại, định khóc to hơn để bán thảm. Ai ngờ Quý Ức vỗ bia mộ một cái:
– Khóc thì đợi tôi đi rồi khóc. Ầm ĩ cái gì? Muốn ăn vạ hả?
Ánh mắt cậu hiện rõ: “Khóc nữa là ăn đấm.” Lão quỷ rụt cổ, mấy mảnh bia rơi lộp bộp đủ làm ông ta run lẩy bẩy.
Quý Ức đã quen giao tiếp với quỷ, hiểu rõ họ cũng có tính tình và mưu mẹo. Không thể mềm lòng chỉ vì vài giọt nước mắt. Người – quỷ tốt nhất nên rạch ròi.
– Thôi… cậu đi đi – lão quỷ lau nước mắt, chỉ mong Quý Ức mau biến để ông ta và mộ được yên.
Quý Ức không đi ngay. Cậu lôi từ balo ra quả táo đỏ, cắn một miếng giòn rụm, nước ngọt bắn ra. Lão quỷ nhìn chằm chằm, nuốt nước miếng ừng ực.
– Núi này nghe bảo lắm chuyện tà ma, có phải các ông gây ra không? – Quý Ức hỏi, vừa nhai táo.
Lão quỷ nuốt khan:
– Không phải tất cả do bọn ta. Ở đây cũng chẳng xảy ra chuyện gì to tát đâu.
Hóa ra Bắc Sơn vốn ít người, quỷ khí lại nhiều, ngoài đám quỷ như ông ta còn có tinh quái các loại. Nơi này như cái “khu phố” của quỷ, quỷ sai cũng lười quản, nên thỉnh thoảng mới có chuyện kỳ quặc.
Nghe xong, Quý Ức nhai nốt, tiện tay ném hạt táo vào bụi cỏ:
– Biết rồi.
Cậu quay lưng bỏ đi.
Lão quỷ mừng rơn, chờ cậu đi được mấy chục mét mới vội vã chui vào bụi tìm hạt táo, hy vọng còn vương nước ngọt để liếm.
Nhưng khi vừa nhặt lên, đã nghe tiếng bước chân quay lại. Ông ta giấu hạt táo sau lưng:
– Sao nữa?
Quý Ức làm như không thấy, chỉ nói:
– Quên mất chuyện này.
Lão quỷ run run, sợ cậu định dỡ luôn cái mộ. Nhưng Quý Ức chỉ móc ra một quả táo đỏ to tướng, đặt xuống trước mộ ông ta:
– Thôi, tôi đi đây.
Rồi cậu quay lưng bước đi thật, không ngoái đầu lại.
Lão quỷ nhìn bóng lưng Quý Ức, không tin nổi, cúi xuống nhìn trước mộ mình thấy có quả táo to tướng. Ông ta dụi dụi mắt, nhìn lại lần nữa, quả táo vẫn còn nguyên, đỏ mọng, trông thôi đã muốn cắn.
Lần gần nhất có người đặt đồ trước mộ ông ta là hơn mười năm trước, khi con gái ông đến tảo mộ lần cuối. Quý Ức dù có hơi dữ với ma quỷ, nhưng lần này lại đặt một quả táo tây to đẹp, trông ngon lành.
Mắt lão quỷ nóng lên, vừa cảm động vừa muốn khóc.
Trước đó, trong quán trà, chỗ mấy ông cụ cũng không khó tìm. Quý Ức rời đi, tiếp tục men theo con đường mình đã chọn từ đầu. Hồng Diệp thôn dù đã biến mất nhiều năm, nhưng đường đến đó vẫn còn. Nơi chính yếu vẫn lác đác mấy tảng đá, dù giờ khe đá mọc đầy cỏ, vẫn nhìn ra dấu vết từng là đường mòn.
Cậu nhặt một cành cây vừa tầm, vừa đi vừa khẽ gạt đường phía trước, phòng khi cỏ rậm có thú nhỏ ẩn nấp, để cả người lẫn thú đều kịp tránh nhau.
Thỉnh thoảng, trong bụi cỏ có sinh vật không rõ tên bị động mà phát ra tiếng động nhỏ. Ngoài ra, chỉ còn tiếng lá xào xạc trong gió, tiếng côn trùng rả rích, tiếng chim hót vang rừng.
Bầu trời vẫn âm u như trước, mãi không chịu mưa. Thỉnh thoảng, một con chim bay qua chân trời, rồi mất hút vào rừng, để lại tiếng kêu dài.
Bầu không khí thế này thường khiến người đi một mình thấy rờn rợn, nhưng Quý Ức lại không hề sợ. Gió thổi lướt qua má, thậm chí còn khiến cậu thấy khoan khoái.
Đi thêm một đoạn, Quý Ức dừng lại ở ngã ba, đang suy nghĩ về mấy lời chỉ đường ban nãy để cân nhắc lối đi thì bỗng nghe sau lưng vang lên tiếng lá và cỏ bị chà xát.
Dù địa hình không cao hơn mực nước biển bao nhiêu, nhưng rõ ràng cậu đang đi sâu hơn vào núi. Tiếng động kia chắc chắn không phải gà rừng hay thỏ, mà giống loài thú lớn hơn.
Bắc Sơn khai thác du lịch đã nhiều năm, dù chưa từng xảy ra vụ thú hoang hại người, nhưng vẫn nghe nói đâu đó có lợn rừng hay khỉ lớn.
Quý Ức lập tức tăng khoảng cách với nơi phát ra tiếng động, mắt liếc nhanh mấy thân cây quanh đó, tính xem nếu có nguy hiểm thì lợi dụng ra sao, đồng thời vẫn dõi về phía rừng rậm trước mặt.
Tiếng động trong bụi ngày càng lớn, lá và cành bị đẩy ra phía trước, thấp thoáng giữa rừng lại là… một mảng lông xanh rì.
Trong trí nhớ của Quý Ức, chẳng con vật nào mọc lông xanh cả.
Chẳng lẽ là “tinh quái” trong núi như lão quỷ nói? Cậu không khỏi lùi lại một bước, tay siết chặt cành cây.
Cuối cùng, rầm một cái, một thứ từ trong bụi ló đầu ra, bốn mắt chạm nhau với Quý Ức.
Cảm giác căng thẳng của Quý Ức dâng đến cực điểm, rồi tan biến ngay sau đó.
Mảng lông xanh kia hóa ra chỉ là… mái tóc nhuộm quá tay.
Chưa kịp để Quý Ức phản ứng, người kia đã vỗ ngực, làm bộ bị dọa chết khiếp:
– Đậu má, giật cả mình!
Quý Ức: "…"
Sau khi xác nhận đối phương cũng chỉ là người, cả hai đều thở phào nhẹ nhõm.
Người kia chui hẳn ra khỏi bụi, lộ cả mặt. Nhìn qua khoảng hai mươi tuổi, có lẽ nhỏ hơn Quý Ức vài tuổi, da ngăm, trên lưng đeo một balô to, trang bị như đi sinh tồn ngoài trời. Trên tay hắn còn cầm gậy selfie gắn điện thoại.
Nổi bật nhất là mái tóc xanh lè, nổi bật hẳn trên nước da ngăm. Dù tuổi tác không chênh lệch nhiều, Quý Ức vẫn thấy có chút khác biệt.
Liếc thoáng qua, Quý Ức nhận ra màn hình điện thoại đối phương đang phát livestream, thi thoảng còn hiện bình luận.
Người kia dường như nhận ra mình vừa xuất hiện quá đột ngột. Nhìn Quý Ức một cái, rồi cười:
– Xin chào, anh đi leo núi hả?
Quý Ức cũng đeo balô, cầm một cây gậy leo núi, trông đúng là dáng dân leo núi. Bắc Sơn đúng là có nhiều người đến để leo.
Cậu lắc đầu, cố gắng không để mắt mình trôi về phía mái tóc xanh kia, đáp:
– Không phải, nhà tổ của tôi ở phía trên, đi lên xem chút. Cậu đang livestream sinh tồn ngoài trời à?
Chàng trai tóc xanh lắc đầu, liếc bình luận, không biết ai nói gì mà hắn cười với ống kính:
– Không gặp ma mà gặp trai đẹp cũng không tệ nha.
Nói xong, hắn xoay ống kính về phía Quý Ức, rồi hỏi:
– Anh đẹp trai vậy, không ngại lên hình chứ?
Quý Ức không để ý, thuận miệng ừ một tiếng.
Lúc này, chàng trai tóc xanh mới quay lại trả lời câu hỏi:
– Trước có một người bạn từng livestream bên này, nghe nói quay được ma. Tôi mới đến thử vận may.
Quý Ức nghe mà muốn cạn lời. Người ta gặp ma thì sợ, còn cậu ta lại coi là “gặp may”.
Cậu nhớ lại lời mấy ông lão trong quán trà kể về vụ một streamer từng bị dọa xanh mặt, rồi lại nhìn chàng trai trước mặt. Không hiểu là vì tò mò mái tóc xanh kia, hay vì cậu ta biết có chuyện lạ mà vẫn mò tới livestream