Đừng xem thường tuổi hai mươi, hai mươi tuổi chính là quãng thời gian tự do nhất, yêu đương mà chẳng cần nghĩ đến hậu quả, cũng chẳng phải bận tâm chuyện có kết hôn được hay không…

Diêu Chiếu đang nói thì chợt nhớ đến gia cảnh của Mạnh Tư Trình mới thấy không ổn. Nhà hào môn vốn chẳng được tự do đến thế, đặc biệt là khi còn có một đôi cha mẹ tâm lý bất thường như vậy.

Ngày trước khi đăng ký nguyện vọng, Mạnh Tư Trình không chọn Học viện Quản lý Kinh tế mà lại vào khoa Toán học, cha mẹ hắn đã làm ầm lên một trận.

Nhưng cha mẹ hắn vốn không có thực quyền, ầm ĩ cũng chẳng làm được gì, chỉ cần không kinh động đến lão gia tử bên trên thì vẫn ổn.

Khi đôi cánh chưa đủ vững, với tính cách của Mạnh Tư Trình, đúng là không thể thoải mái mà dấn thân vào chuyện tình cảm.

Diêu Chiếu thở dài:

“Vậy thì chờ đến ba mươi đi. Hy vọng người trong lòng cậu lúc đó vẫn chưa làm mẹ.”

Cậu ta đổi chủ đề một cách cứng nhắc:

“Đào Đào, tháng trước hình như tôi thấy cậu ở Duyệt Phủ đi dạo phố cùng một cô gái xinh đẹp.”

“Tuy cả hai đều đeo khẩu trang, nhưng tôi vừa nhìn là nhận ra ngay.”

Tháng trước, Tống Hề Đào đi bán sách cùng Thời Lưu ở trung tâm thương mại Duyệt Phủ. Vì vẫn còn là sinh viên, nên cả hai đều che mặt tham gia.

Lúc quảng bá sách Bề ngoài quân thần, nhà xuất bản từng nói lượng đặt trước đã vượt 50 vạn bản, vì vậy Thời Lưu phải giả nữ đi bán sách.

Người đọc nhiệt tình đến mức không thể từ chối, Thời Lưu đành “bắt dê làm thịt chó” mà nhận lời.

Tống Hề Đào không định giải thích chuyện mình làm thêm, chỉ mơ hồ đáp:

“Ừ… đi dạo thôi.”

Diêu Chiếu hỏi tiếp:

“Cô gái đó thân phận bí ẩn lắm à? Sinh viên Học viện Điện ảnh? Sắp debut? Không tiện nói sao?”

Tống Hề Đào không khéo lắm khi đổi chủ đề, nhưng vẫn tách ra được:

“Này, rượu này uống cũng khá ngon đó, rót cho tôi thêm ly nữa.”

Diêu Chiếu sợ chai rượu uống không hết, vội rót cho cậu. Nhưng vừa rót được nửa chừng, miệng chai đã bị một chiếc ly pha lê chặn lại.

Mạnh Tư Trình nói:

“Để tôi nếm thử.”

Diêu Chiếu còn chưa kịp buông câu “Muốn uống thì nói thẳng”, hắn đã chạm ly với mình:

“Kính thọ tinh một ly.”

“Hôm nay dùng não hơi quá sức, đầu hơi đau, tôi về nghỉ trước.”

Diêu Chiếu gật đầu:

“Được, cậu đi ngủ đi. Chúng tôi còn định đi hát karaoke, chắc cậu cũng chẳng hứng đâu.”

Ngoài ăn uống, nhóm bọn họ còn đặt thêm một phòng KTV nhỏ.

Tống Hề Đào vừa nhìn quanh bốn bức tường của phòng bao đã phát hiện một cánh cửa ẩn, bên trong chắc chắn là phòng hát.

Cậu không muốn hát!

Tống Hề Đào ngũ âm không chuẩn, sợ nhất bị người khác bắt hát, lập tức nghĩ đến chuyện rút lui. Nhưng ăn xong đã bỏ đi thì mất mặt quá, ước gì mình dũng cảm như Mạnh Tư Trình.

Thấy Mạnh Tư Trình đã bước ra ngoài, Tống Hề Đào vội đứng dậy:

“Để tôi đưa cậu ấy về, sợ cậu ấy đi nhầm phòng.”

Diêu Chiếu chẳng lo Mạnh Tư Trình uống say sẽ đi nhầm, vì tên này uống say còn tỉnh táo hơn lúc bình thường, chỉ là hơi lạnh nhạt với người khác.

Nhưng cậu đã nói vậy thì Diêu Chiếu cũng chẳng từ chối:

“Giữ khoảng cách, chỉ cần dùng mắt quan sát là được.”

Tống Hề Đào: “Được, được.”

Cậu cùng đi ra ngoài, đến khu phòng khách. Thấy Mạnh Tư Trình đứng ở hành lang gió lồng lộng, liền giữ khoảng cách năm mét để quan sát.

Người say rượu rất dễ xảy ra tai nạn té lầu, nếu Mạnh Tư Trình leo qua lan can, cậu sẽ lao lên cứu ngay.

Hai mươi phút trôi qua, Tống Hề Đào bắt đầu thấy nóng, muốn quay về tắm rửa. Phòng tắm ở ký túc xá quá tệ, nên cậu mang theo quần áo để tắm ở đây cho thoải mái.

Nhưng Mạnh Tư Trình vẫn đứng đó như hóa đá. Tống Hề Đào do dự rồi gọi:

“Mạnh Tư Trình, cậu…”

Vừa cất tiếng, Mạnh Tư Trình liền xoay người lại.

Tống Hề Đào cuối cùng cũng được nhìn thẳng gương mặt hắn một lần.

Ba năm qua, thiếu niên đã trở thành thanh niên. Đôi mắt sâu thẳm, sống mũi thẳng, vai lưng càng rộng, môi mím lại đầy kiềm chế.

Tống Hề Đào tin chắc Mạnh Tư Trình vừa từ lễ trao giải nào đó trở về, vì hắn đang mặc sơ mi trắng cùng quần tây giản dị, rất hợp để nhận giải.

Mạnh Tư Trình hỏi:

“Đề đó làm thế nào?”

Da đầu Tống Hề Đào lập tức tê rần.

Không cần đâu mà!

Giọng hắn rất ôn hòa, kiên nhẫn hơn cả lúc ở phòng bao, câu nào nghe cũng dễ chịu, nhưng…

Trong lòng Tống Hề Đào chỉ có hai chữ — chạy mau!

Chạy không nhanh sẽ bị bắt lại học toán mất.

Có người toán không giỏi đã đành, thể dục cũng chẳng ra sao.

Giây tiếp theo, Tống Hề Đào đã bị nắm lấy cổ tay.

Hóa ra phòng Mạnh Tư Trình ngay sau lưng hắn, bảo sao đứng đây hứng gió.

Tội cho cậu canh chừng lâu như thế, sợ hắn leo qua lan can.

Tống Hề Đào vội rút tay về.

Hai người giằng co, khiến nhân viên khách sạn nhìn sang.

Mạnh Tư Trình thì bình tĩnh, còn Tống Hề Đào vì chuyện trước đó mà chột dạ, bèn lớn tiếng thanh minh:

“Vừa nãy cậu hỏi đề cuối của kỳ thi toán làm sao ấy nhỉ? Tôi chưa nghe rõ.”

Nói xong, ánh mắt hóng hớt của nhân viên lập tức biến thành sự kính nể. Tống Hề Đào đứng thẳng tắp như một học trò ngoan đang chờ thầy khen.

Mạnh Tư Trình:

“Vào trong rồi nói.”

Tít tít — cửa phòng mở ra, Tống Hề Đào đã bị mời vào.

Đèn sáng rồi tắt cùng lúc cửa đóng lại, cậu liền có dự cảm chẳng lành.

“Lâm Phi Lưu hình như cũng hứng thú với kỳ thi, tôi đi gọi cậu ấy đến nghe.” Cậu chuẩn bị lao ra.

Mạnh Tư Trình thoáng ngơ ngác, Lâm Phi Lưu là ai?

Tống Hề Đào tìm cách chuồn:

“Thế còn tôi là ai, cậu nhớ không? Tôi là Diêu Chiếu đây, bên ngoài mọi người vẫn đang chờ tôi ăn sinh nhật đấy.”

Mạnh Tư Trình gọi: “Tống Hề Đào.”

Tống Hề Đào biết tối nay kiểu gì cũng không thoát được mấy đề toán. Mạnh Tư Trình chắc thuộc kiểu người đã say thì nhất định phải có người nghe mình giảng, nếu không thì kiểu gì hắn cũng kéo được ai đó lại làm “con tin”. Nghĩ vậy, cậu đành nói: 

“Vậy để tôi tắm cái rồi lại ra nghe cậu giảng, nóng quá.”

Hiện tại, cậu cảm giác như đang ở trong ký túc xá bị cúp điện, lồng ngực nóng bừng bừng.

Mạnh Tư Trình nhìn cậu, phán đoán là cậu thật sự muốn tắm chứ không phải tìm cớ trốn, nên giúp cậu đẩy cửa phòng tắm.

Tống Hề Đào xoay người bước vào, mở vòi sen. Tắm khoảng hai mươi phút, đến mức quả đào cũng có thể hấp chín, cậu khoác áo tắm dài, tóc và người vẫn còn ướt bước ra ngoài.

Mạnh Tư Trình ngồi ngay ngắn trên ghế, chăm chú nhìn vào một quyển sổ tay màu lam.

Tống Hề Đào: “…”

Sao khách sạn nào cũng có cái sổ tay kỳ quái này vậy.

Trong phòng có hai chiếc ghế tựa, Tống Hề Đào cẩn thận ngồi xuống một cái. Vừa rời nước lạnh, cậu lại thấy cơ thể nóng lên: 

“Tôi…”

Chữ “khát” còn chưa kịp nói ra, Mạnh Tư Trình đã rót cho cậu một ly nước.

Tống Hề Đào lập tức im lặng. Mạnh Tư Trình chỉ đơn thuần muốn dạy cậu toán, nếu hắn làm thầy giáo thì chắc chắn thuộc kiểu tận tâm tận lực, đến mức mất điện cũng phải bật đèn pin lên để sửa bài tập cho học trò.

Cậu nuốt nước bọt: “Có thể ngủ luôn được không?”

Mạnh Tư Trình còn nhìn đồng hồ: 

“Quá sớm.”

Tống Hề Đào chống tay lên trán, cố gắng giữ hơi thở ổn định, cảm giác như mình đang sốt. Bên tai là giọng nói trầm ổn của Mạnh Tư Trình, nội dung thì đã bay ra khỏi phạm vi nhận thức của cậu.

Sau ba năm, trình độ toán học của Tống Hề Đào đã quay về mức tiểu học. Cậu lặng lẽ bịt tai, thỉnh thoảng gật gù cho có lệ.

Mạnh Tư Trình thì đầy tự hào, say rồi vẫn còn nhớ rõ đề thi năm đó.

“Ừm, hiểu rồi.”

“Thể hồ quán đỉnh.”*

“Thì ra là vậy.”

Ba năm trôi qua, kỹ năng ứng phó của Tống Hề Đào cũng đã tiến bộ.

Mạnh Tư Trình: “Lặp lại công thức tôi vừa nói.”

Tống Hề Đào: “…”

Mạnh Tư Trình lại đọc thêm một lần.

Nếu là Tống Hề Đào ở thời cấp ba, nghe hai lần là chắc chắn nhớ. Nhưng giờ là Tống Hề Đào năm ba đại học, toán học tệ đến mức không cứu nổi.

Cậu mở to đôi mắt đen láy nhìn Mạnh Tư Trình, lông mi run run, vẻ vô tội đáng thương.

Mạnh Tư Trình khẽ nhéo mặt cậu: “Trên mặt tôi có đề bài à?”

Tống Hề Đào: “Một ký hiệu cũng không nhớ nổi.”

Mạnh Tư Trình lập tức nhíu mày, như gặp phải vấn đề khó giải quyết, kế hoạch dạy học hoàn toàn bị phá vỡ. Im lặng một lúc, hắn nói: 

“Không vội, chúng ta học thuộc công thức lại từ đầu.”

Tống Hề Đào: “…”

Mạnh Tư Trình im lặng một phút, Tống Hề Đào bỗng thấy hắn cũng có phần đáng thương.

Học toán với cậu là ác mộng, nhưng với Mạnh Tư Trình, phải dạy một kẻ dốt đặc chắc cũng là ác mộng. Chỉ là hắn đã uống say, không cách nào thoát ra.

Nếu đổi lại người ngồi đây là một bạn học Thanh Bắc, chỉ cần nói đôi câu là có thể bắt sóng toán học với hắn, có lẽ hắn đã yên tâm đi ngủ.

Cậu đau đầu xoa mặt, đảo mắt nhìn quanh, tìm xem có cách nào để đánh lạc hướng sự chú ý của Mạnh Tư Trình.

Khoan đã? Chỗ đó???

Chết tiệt, cậu lập tức hiểu ra, hơn nữa… không liên quan gì đến toán học.

Tống Hề Đào trợn mắt. Không thể nào, sao Mạnh Tư Trình lần này còn nghiêm trọng hơn lần trước?

Cậu lúc này mới phát hiện, thực ra hô hấp của Mạnh Tư Trình cũng rất nặng, chỉ là trước đó cậu mải lo cho bản thân nên bỏ qua.

Đúng lúc này, điện thoại trên bàn vang lên, là cuộc gọi WeChat của Diêu Chiếu.

Tống Hề Đào bắt máy, liền nghe thấy giọng Diêu Chiếu hùng hổ, ý là nhân viên phục vụ mang nhầm rượu, bọn họ đã uống phải loại rượu “có pha thuốc” của bàn khác. Nếu thấy khó chịu thì uống nhiều nước, không ổn thì phải đi bệnh viện ngay.

Cậu vừa buông điện thoại xuống, điện thoại của Mạnh Tư Trình lại vang lên.

Diêu Chiếu lập lại nguyên văn lời ban nãy, mà lần này giọng nói còn tức giận hơn, đến mức Tống Hề Đào vốn luôn nghe cậu ta nói năng nhã nhặn, bây giờ lại nghe thấy cậu ta văng ba câu chửi thẳng.

Mạnh Tư Trình lặng lẽ nghe hết, chỉ nói:

“Không sao.”

Hắn nói cứ như thật sự chẳng có chuyện gì. Chỉ có Tống Hề Đào nghi ngờ rằng, thực ra Mạnh Tư Trình chẳng nghe lọt câu nào.

Phòng của Mạnh Tư Trình có tủ lạnh, Tống Hề Đào vội chạy lấy một chai nước ngọt có gas lạnh:

“Mau, uống nhiều nước vào.”

Cậu tưởng mình phải khuyên giải thì Mạnh Tư Trình mới ngừng giảng đề, không ngờ chỉ cần đưa thứ gì đó cho hắnăn uống, hắn lập tức dừng lại.

Bảo uống nước là uống nước, ngoan ngoãn lạ thường.

Tống Hề Đào tự rót nước cho cả hai, kết quả là cả hai đều mắc tiểu.

Nhưng rồi… lại tiểu không được.

Tống Hề Đào cuống cuồng tìm cách, trên mạng bác sĩ nói nếu cố nhịn tiểu, đợi cảm giác buồn tiểu yếu bớt thì sau đó sẽ dễ giả quyết hơn.

Vậy thì trước giải quyết chút đã.

Chỉ là, Mạnh Tư Trình cứ đứng ngây ra, hoàn toàn không biết làm sao. Lần đầu tiên Tống Hề Đào cảm thấy chỉ số IQ của hắn thấp thật.

Cậu ấn tay Mạnh Tư Trình xuống chỗ ấy của chính mình:

“Cậu động tay đi chứ.”

Mạnh Tư Trình vẫn bất động, chỉ dùng đôi mắt nhìn cậu.

Nhìn tôi thì có ích gì. Cậu là đại thiếu gia à, sao lần nào cũng bắt tôi giúp?

Bị ánh mắt ấy nhìn đến mềm lòng, Tống Hề Đào coi Mạnh Tư Trình như bạn cùng phòng bệnh, phá bỏ giới hạn xấu hổ, đưa tay qua dạy:

“Như vầy nè.”

Mạnh Tư Trình suy một ra ba, cũng đưa tay qua thử.

Tống Hề Đào cảm giác chỗ yếu ớt nhất bị công kích, lùi liên tục mấy bước:

“Tôi… tôi không cần cậu giúp.”

Mạnh Tư Trình cúi đầu liếc một cái, khiến sống lưng Tống Hề Đào lạnh toát.

“Cậu có thể giải quyết của mình trước mà.” Tống Hề Đào tựa lưng vào bức tường sứ trắng, nghiến răng đề nghị.

Nhưng Mạnh Tư Trình coi như không nghe thấy.

Tống Hề Đào mất hết sức phản kháng, ngay cả đầu cũng vô lực, rũ xuống vai Mạnh Tư Trình, gương mặt đỏ ửng ướt đẫm dán vào làn da nóng hổi.

Cậu nhận sự “giúp đỡ” tận tình của Mạnh Tư Trình, nhưng dẫu đã cố hết sức vẫn không thể trả lại cho hắn phần tương xứng.

Sao lại không ra được chứ?

Tống Hề Đào mồ hôi túa ra, nghĩ hay là gọi 115? Nhưng mà, nếu gọi thật, mặt mũi Mạnh Tư Trình biết giấu vào đâu?

Cả đời hắn luôn phong quang, chẳng lẽ lại mất mặt vì chuyện này, vô cớ thêm một trò cười?

Bởi vậy, khi Mạnh Tư Trình lật cậu quay mặt vào tường, đầu Tống Hề Đào nóng bừng nhưng vẫn không phản kháng, trong lòng thình thịch đếm ngược:

“99, 98, 97…”

Nếu đếm hết mà hắn vẫn chưa xong, cậu sẽ gọi cấp cứu.

Chỉ mượn một chút bắp đùi thôi, có gì đâu. Trên sân bóng rổ, toàn nam sinh chạm đùi, va người, tranh bóng… chẳng lẽ chưa từng đụng nhau?

Cùng lắm thì cậu cũng chỉ là chạm mặt đùi nhiều hơn một chút.

Thả lỏng, đừng căng thẳng, đừng run… Tống Hề Đào run chân, tự mình nổi giận với bản thân.

“…9, 8, 7, Mạnh Tư Trình, tôi đếm đến một, cậu phải buông ra. Kỳ thi kết thúc… Nghe rõ không? Đã hết giờ, nộp bài! Lại viết thêm là coi như gian lận, không có điểm.”

Tống Hề Đào nói năng lung tung, cố ý lấy lý do “bảo vệ bài thi” để dọa Mạnh Tư Trình — lợi dụng lúc hắn còn men say, duy chỉ để tâm đến việc làm bài.

“Ba, hai, một!”

Lại không buông ra, tôi sẽ —

Nhịp đếm dồn dập như tiếng kèn xung phong, vang vọng giữa bầu trời đầy mây đen, rồi cổng sân khép chặt, mưa lớn đổ xuống.

Mặt Tống Hề Đào bỗng trắng bệch, rồi lại đỏ bừng, tức giận đến mức lấy đầu đập vào gạch men lạnh.

Bài thì đã làm ra, nhưng đây rõ ràng là gian lận! Chỉ một khắc cuối cùng, hai người đã phá hỏng sự trong sạch!

Tống Hề Đào ôm lấy mông, mạnh tay đẩy Mạnh Tư Trình ra, mặt đỏ gay gắt:

“A a a! Tôi đúng là đồ ngu!”

Tại sao lúc nãy lại tự nhủ mình phải thả lỏng chứ?! Làm sao có thể thả lỏng được!

Tất cả là tại thứ rượu kia — nó khiến cảm giác đau của cậu tê dại, thần trí cũng mơ hồ; không nên để Mạnh Tư Trình chạm vào mới phải. Bởi vì men rượu, cậu chẳng những mất cảnh giác, thân thể còn mềm nhũn hơn ngày thường, thậm chí còn có chút… khát.

Mạnh Tư Trình khẽ nói:

“Không ngu ngốc.”

Tống Hề Đào: “…” 

Mạnh Tư Trình, cậu có biết vừa rồi suýt nữa tôi đã gọi120 tới chở cậu đi không hả?!

Cậu vẫn chưa quên mục đích ban đầu, nghiêm giọng quát:

“Cậu đi… đi vệ sinh ngay!”

Nhân lúc Mạnh Tư Trình xoay người, Tống Hề Đào vội vàng chỉnh lại quần áo, như bị lửa đốt ở mông mà bỏ chạy.

Về đến phòng mình, cậu nằm yên trên giường, cố thôi miên bản thân.

Chỉ mới… một chút thôi, ước chừng một phần ba… không, một phần tư. Người giỏi toán đều biết, bốn bỏ năm lên nghĩa là… coi như chưa có gì.

Hành động vô tâm.

Không ảnh hưởng đại cục.

Cậu đã kịp thời đẩy người kia ra, bảo toàn sự trong sạch của cả hai.

Tuy rằng vẫn là bung dù nhưng bị mắc mưa, nhưng ai có thể chứng minh đó là cái gì cơ chứ?

Tống Hề Đào mơ màng ngủ thiếp đi, chỉ nghĩ, thì ra chỉ một chút thôi đã… đau đến vậy.

Sáng hôm sau, Tống Hề Đào mới nhớ ra, vội vàng lên mạng kiểm tra, xử lý hậu quả.

“Có thể rửa sạch hết không nhỉ?” 

Cậu gãi gãi mặt, rồi vào phòng tắm tìm cách “cứu vãn”. Nhưng… đã quá muộn. Tống Hề Đào không tìm thấy bất kỳ chứng cứ nào liên quan.

Cậu thở phào — cái gì cũng không lưu lại.

Chỉ là lúc đó hơi căng, nhưng không gây ra trầy xước hay thương tổn; ngủ một đêm là ổn.

Cậu thề sẽ không bao giờ muốn gặp lại Mạnh Tư Trình nữa!

【📢 Lời tác giả 】

Ờ thì… mong chờ lần sau gặp lại nhé. [che mặt len lén nhìn]

*Thể hồ quán đỉnh (醍醐灌頂) có nghĩa là "Đề hồ rưới lên đỉnh đầu". Cụm từ này thường được dùng để ví dụ cho sự khai mở trí tuệ, giúp con người loại bỏ phiền não.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play