Sau sự cố bỏ nhầm thuốc, sáng sớm hôm sau, mọi người ra khỏi phòng, trong bữa sáng gặp nhau ai cũng có chút xấu hổ.

Tống Hề Đào lén quan sát, phát hiện ai nấy trên mặt đều là dáng vẻ ung dung thản nhiên, đặc biệt là Mạnh Tư Trình, nét mặt bình thản, rõ ràng chẳng nhớ chuyện gì đã xảy ra.

Cậu giả vờ cúi đầu nhìn mũi giày, vui vẻ nhón chân, thậm chí còn muốn huýt sáo.

Diêu Chiếu vừa ăn bắp vừa càu nhàu:

“Ăn cơm, ngủ nghỉ đều miễn phí, nhưng mặt mũi ông đây mất sạch rồi.”

Ngủ một giấc, Tống Hề Đào đã thấy quen thuộc hơn, tâm trạng cũng hồi phục nhanh, liền an ủi Diêu Chiếu:

“Cậu nghĩ thoáng chút đi, cũng coi như một sinh nhật khó quên, sau này chẳng ai quên được đâu.”

Diêu Chiếu nghĩ lại cũng thấy đúng, chỉ là một khúc nhạc đệm, chẳng ai bị tổn thương, chỉ là trải qua một trận náo nhiệt thôi.

“Nói trước nhé, sau này không ai được nhắc lại. Ai nhắc là chó con.”

Tống Hề Đào vui mừng đáp ngay:

“Yên tâm, tôi chắc chắn không thành chó con đâu.”

Những người khác cũng lần lượt phụ họa, chỉ có Mạnh Tư Trình không lên tiếng.

Diêu Chiếu liếc hắn một cái, vẫn là người uống say mà bình tĩnh nhất, tối qua gọi điện cho hắn cũng y như chẳng có gì xảy ra.

Mạnh Tư Trình bỗng liếc nhìn Tống Hề Đào.

Sống lưng Tống Hề Đào lập tức cứng đờ, bật dậy, cố ý lách người qua quầy bar tự chọn bữa sáng, dáng vẻ nhanh nhẹn linh hoạt, làm như mình vẫn là quả đào nguyên vẹn chưa từng bị sâu cắn.

Mạnh Tư Trình nhìn dáng vẻ tung tăng nhảy nhót của Tống Hề Đào, đưa tay day day thái dương.

Tống Hề Đào cũng không có phản ứng gì khác thường.

Những chuyện hỗn loạn đó… quả nhiên chỉ là mơ thôi sao?

Phải không?

Để trả thù khách sạn vì sơ suất, Tống Hề Đào điên cuồng ăn một bữa sáng no nê, bánh mì nướng nhân mứt ngọt thơm, ăn đến căng cả bụng.

Ăn uống đúng là chuyện tốt nhất trên đời.

Khác hẳn với những phản ứng ỉu xìu thường thấy trên mạng, trên người cậu hoàn toàn không có bất kỳ dấu vết nào do Mạnh Tư Trình để lại, ngay cả ký ức cũng không truyền lại chút gì.

“Tôi no rồi.” – Tống Hề Đào đánh một cái ợ, nhanh chóng cáo lui: “Lát nữa trời nóng, tôi về trước đây.”

Lâm Phi Lưu nói: “Thế tôi cũng đi luôn, Đào Đào, đón chung xe về nhé.”

Hai người đứng ở cửa nghiên cứu tuyến đường ghé trạm giữa, chỉ một lát sau đã lên xe đi mất.

Diêu Chiếu có xe ở bãi đỗ khách sạn, bèn nói với Mạnh Tư Trình:

“Cậu muốn ra sân bay không? Tôi đưa đi.”

Mạnh Tư Trình: “Không cần, tôi vẫn muốn ngắm xe. Hình như tôi để đồng hồ trong phòng, phải quay lại tìm.”

“Ừ, tôi sắp ra nước ngoài, cũng không biết bao giờ mới gặp lại. Sau này còn gặp nhé.”

“Sau này gặp lại.”

Nhìn Mạnh Tư Trình đi về phía thang máy, Diêu Chiếu cuối cùng không nhịn được, hỏi ra thắc mắc trong lòng đã lâu:

“Rốt cuộc cậu tới Nam Thành làm gì?”

Người khác có thể nghĩ Mạnh Tư Trình là kẻ cuồng toán, đi khắp nơi dự thi cũng bình thường, nhưng Diêu Chiếu học chung cấp ba với hắn ba năm, hiểu rõ hắn vốn không thích chạy đi thi chỗ này chỗ kia, thi Olympic hồi cấp ba cũng là do thầy ép đi.

Mạnh Tư Trình đáp:

"Dự thi."

Diêu Chiếu cười khẩy:

“OK, cậu không nói thì cứ coi như cậu đến ăn mừng sinh nhật tôi vậy.”

Mười phút sau, Mạnh Tư Trình quay lại quầy lễ tân:

"Đồng hồ của tôi bị mất. Làm phiền điều tra đoạn camera hành lang trước cửa phòng 2207 tối qua, tôi muốn xác định trước khi vào phòng có đeo trên tay hay không.”

Hai nhân viên lễ tân nhìn nhau, rồi nói:
“Tiên sinh, anh có thể xem camera, nhưng không được quay lại hay sao chép. Muốn có quyền hạn cao hơn thì cần xin cấp trên phê duyệt.”

Mạnh Tư Trình rất dễ nói chuyện: “Có thể.”

Hắn nhớ khá rõ thời gian mình uống rượu, là đúng 8 giờ rưỡi.

8:32, hắn xuất hiện ở cuối hành lang, Tống Hề Đào cũng xuất hiện.

8:50, hắn và Tống Hề Đào cùng nhau vào phòng.

Mạnh Tư Trình thấy rõ cảnh mình kéo tay Tống Hề Đào, “đồng hồ” quả nhiên vẫn trên tay hắn.

9:40, Diêu Chiếu gọi điện nói với hắn rượu đã bị bỏ thuốc.

10:30, Tống Hề Đào vội vã rời đi.

Từ thời điểm đó, khóa cửa thông minh hiển thị không có ai ra vào.

Mạnh Tư Trình cau mày, nhớ mang máng hình như mình đã mạnh mẽ bắt Tống Hề Đào nghe mình giảng đề.

Sau khi uống rượu, vốn dĩ hắn vẫn giữ được khả năng tự kiểm soát khá mạnh, đó cũng là lý do “uống một ly đã gục” nhưng hắn vẫn dám uống. Khi tỉnh táo, Mạnh Tư Trình ai hắn cũng nể mặt; nhưng khi say, hắn chẳng nể mặt ai.

Những lần tụ tập gia đình trước đây, hắn thường lấy cớ này để rút lui sớm, giống như tìm được một chiếc chìa khóa để hưởng thụ chút yên tĩnh.

Diêu Chiếu nói với hắn rằng lúc nhận điện thoại, giọng hắn vẫn bình thường, nói “Không sao đâu.”

Diêu Chiếu còn nói, vào lúc 10 giờ rưỡi là thời điểm hắn khó chịu nhất, chứng tỏ lúc ấy thuốc trong cơ thể đã lên đến đỉnh điểm.

Tống Hề Đào cũng rời đi vào lúc đó, có lẽ khi ấy cả hai đều có phản ứng.

Mạnh Tư Trình cố gắng nhớ lại chi tiết thực tế. Không nghĩ ra được gì, chỉ có những hình ảnh khoa trương hơn trong mơ, nhưng cũng mơ hồ, không thấy rõ nét mặt, hư ảo như sương.

Có thể ngoài việc bắt Tống Hề Đào nghe hắn giảng đề, họ cũng không làm gì khác. Nhưng chỉ kéo cậu lại nghe  giảng đề thôi cũng đã vượt quá sự kiểm soát của hắn.

Hắn chắc chắn mình đã mạo phạm Tống Hề Đào. Hắn vốn không định tiến xa như vậy, chuyến đi này đến đây chỉ là muốn biết hướng đi sau khi Tống Hề Đào ra trường.

Muốn ở chung một thành phố, họ đã ở cách xa nhau quá lâu rồi.

Ong ong ong —— điện thoại trong túi rung lên, Mạnh Tư Trình bước ra khỏi phòng điều khiển.

“Anh.”

Giọng nói bên kia, Mạnh Xế Chử trầm ổn và dày hơn hắn:

“Cậu đang ở Nam Thành sao? Lập tức về Kinh Thị ngay.”

Khi bị cha mẹ ép vào tập đoàn thực tập, hắn và người anh họ Mạnh Xế Chử vốn như nước giếng không phạm nước sông. Tập đoàn lớn như vậy, mỗi người phụ trách một mảng, hầu như chẳng cần tiếp xúc.

Biến cố xảy ra hai năm trước, khi cha Mạnh Xế Chử – Mạnh Hữu Đống – phát hiện con trai mình thích một người đàn ông, hơn nữa lại là tình yêu đích thực. Mạnh Xế Chử thẳng thắn thừa nhận và từ chối liên hôn.

Ban đầu chuyện này vốn không lộ ra ngoài, nhưng không biết thế nào lại bị mẹ Mạnh Tư Trình biết, trực tiếp làm ầm lên trước mặt ông nội.

Ông chỉ có hai người cháu trai, một người đã “mất giá trị lợi ích”, người còn lại liền trở thành đối tượng cạnh tranh chính.

Mạnh Tư Trình lập tức nhận ra đây là cơ hội, bèn nghĩ cách khiến anh họ bị lộ chuyện ngoại tình.

Hai anh em ngoài mặt đấu đá, rất có thể sẽ dựa vào sự ủng hộ của các cổ đông.

Để đối phó Mạnh Tư Trình, Mạnh Hữu Đống không thể để con trai mất quyền Tổng tài, nên đành rút bớt lợi thế của mình đưa cho Mạnh Xế Chử.

Nhằm ép Mạnh Xế Chử “quay lại con đường chính đạo” và tạo thêm lực cản cho Mạnh Tư Trình, ông nội trước tiên trao quyền cho đứa cháu nhỏ, để hai anh em đấu đá, buộc họ vì lợi ích mà bỏ qua tình cảm cá nhân.

Thế nhưng, dưới làn sóng ngầm mãnh liệt ấy, cả hai lại thoát khỏi vòng kiềm chế, dần thu quyền lực về tay mình.

Lần này Mạnh Tư Trình bị gọi gấp về Kinh Thị, mà nguyên nhân lại khiến hắn thấy khó hiểu.

Ban đầu chuyện chỉ nhằm thúc đẩy hôn sự của anh họ, cuối cùng lại rơi xuống đầu hắn. Đối tượng là con gái một vị Bộ trưởng. Cha hắn – Mạnh Hữu Lương – vui mừng ra mặt, liên tục thúc giục hắn phải khiến tiểu thư nhà kia ngầm đồng ý trong bữa tiệc tối.

Mạnh Tư Trình coi như không nghe thấy lời cha, chỉ hơi ngả người ở góc phòng tiệc, nhắm mắt dưỡng thần.

Trong lòng hắn thoáng nghĩ, có nên tìm Tống Hề Đào để tâm sự hay không. Nhưng… một khi đã mở miệng trò chuyện với Tống Hề Đào, e rằng hắn sẽ không còn kiềm chế nổi, chỉ muốn mỗi ngày đều nói chuyện với cậu. WeChat của Tống Hề Đào chắc chắn sẽ bị hắn ghim lên đầu.

Mạnh Xế Chử ngồi xuống bên cạnh, chân thành khuyên nhủ: 

“Cậu không thích ai, sao không thử xem?”

Quan hệ giữa hai người họ là vừa hợp tác vừa cạnh tranh, sau cùng có thể phân thắng bại là phải dựa vào bản lĩnh của chính mình. Nếu Mạnh Tư Trình chịu liên hôn, tiền đồ của hắn sẽ không thể đo đếm được.

Mạnh Tư Trình đáp gọn: “Không thử.”

Mạnh Xế Chử nói:

“Chú hai tuy mười mấy năm nay chỉ ăn chơi hưởng lạc, nhưng dã tâm không nhỏ.”

Chỉ là năng lực không xứng với dã tâm, ông ta cũng chẳng cam lòng. Hiện giờ có Mạnh Tư Trình, chẳng phải chính là cọng rơm cứu mạng của ông ta sao?

“Tôi biết.” – Mạnh Tư Trình nói.

Sau khi yến tiệc kết thúc, hắn cùng cha mẹ lên chung một xe.

Người đàn ông và người phụ nữ trung niên ấy, bao nhiêu năm rồi mới tìm được tiếng nói chung, tha hồ mơ mộng về tương lai tốt đẹp:

“Tiểu thư Lý gia chắc chắn đã để mắt tới Tư Trình của chúng ta.”

“Ha ha, sau này gặp anh cả cũng phải khách sáo với tôi.”

“Nghĩ đến cảnh Mạnh Xế Chử bị lộ chuyện chơi đàn ông, nhìn nét mặt của anh cả, ha ha ha ha! Ông trời có mắt! Ông trời cũng không chịu nổi cha con nhà đó độc đoán chuyên quyền!”

Mạnh Tư Trình im lặng từ đầu, lạnh lùng cắt ngang: “Đừng mơ mộng nữa.”

Mạnh Hữu Lương cau mày: “Con nói gì?”

“Con sẽ không liên hôn.”

Mạnh Hữu Lương dường như không tin trên đời có người từ chối được cám dỗ: “Vì sao?”

Ông ta đoán liều:

“Con cũng học anh họ chơi đàn ông à?”

Giờ chưa phải thời điểm thích hợp, nhưng Mạnh Tư Trình cũng lười nói trái với lương tâm để phản bác.

Trong xe bỗng chốc yên lặng. Mẹ hắn vốn chỉ định nói đùa, lập tức nổi giận:

“Xuống xe cho tôi!”

Xe phanh gấp, Mạnh Tư Trình không chút do dự mở cửa bước xuống.

Khi con trai cao lớn đứng ngoài xe, Mạnh Hữu Lương mới nhận ra Mạnh Tư Trình đã không còn là thiếu niên gầy yếu năm nào. Hắn đủ sức đánh gục một người đàn ông trung niên, dùng tình thân đã chẳng còn có thể lay động nổi hắn. Hắn đã vượt ngoài tầm kiểm soát, giống như khi chọn ngành học trước đây.

Bị chọc tức liên tiếp, Mạnh Hữu Lương giận đến đỏ mặt. Ông ta vừa sợ vừa căm ghét đứa con trai kiên cường này, không muốn có một người con như thế.

“Được! Được lắm!”

Khuôn mặt phong lưu xưa nay của ông ta giờ lộ rõ vẻ độc ác:

“Mạnh Tư Trình! Dù con không muốn cưới, thì vẫn phải cưới! Dù ta có đánh gãy chân con cũng phải trói con đến đó!”

Thấy Mạnh Tư Trình không ngoái đầu, cứ men theo lề đường mà đi, Mạnh Hữu Lương đạp mạnh ga, giữa tiếng hét thất thanh của vợ, lập tức lao thẳng xe về phía hắn!

Ông ta phải cho hắn một bài học!

“Ông điên rồi à——”

Hình ảnh cuối cùng trong đầu Mạnh Tư Trình là ánh sáng chói lòa và gương mặt dữ tợn của người hắn gọi là cha.

Phòng chăm sóc đặc biệt.

Mạnh Xế Chử nói:

“Bác sĩ bảo cậu bị thương ở đầu, còn nhớ kế hoạch của chúng ta không? Nếu nhớ thì chớp mắt.”

Mạnh Tư Trình mang mặt nạ dưỡng khí, liếc hắn một cái rồi thản nhiên dời mắt.

Sắc mặt Mạnh Xế Chử trầm xuống. Với sự hiểu biết trong thời gian qua, tám phần là người em họ này không nhớ gì cả.

Vì không nhớ nên hắn mới đề phòng tất cả mọi người.

Giờ điều Mạnh Xế Chử cần làm là thuyết phục hắn.

Ba ngày sau, Mạnh Xế Chử cắn răng kể lại tình yêu đích thực của mình, cùng kế hoạch và tiến độ hiện tại.

Mạnh Tư Trình dựa vào đầu giường, băng quấn quanh gáy, mất máu quá nhiều khiến sắc mặt hắn tái nhợt, ánh mắt lạnh lẽo không có chút nhiệt độ.

“Tôi không có tình yêu đích thực, tại sao phải hợp tác với anh?”

Hắn mới hai mươi tuổi, không như Mạnh Xế Chử đã đến tuổi này. Chỉ vài năm nữa, ông nội còn sức để quản hắn sao?

“…” 

Không có uy hiếp mà vẫn nói đầy kiêu ngạo. Mạnh Xế Chử nhìn chằm chằm hắn, rốt cuộc là hắn thực sự không có điểm yếu, hay chỉ giấu kín đến không một giọt lọt ra?

Thật ra, bao năm nay anh cũng đã điều tra, chuyện tình cảm của Mạnh Tư Trình là khoảng trống, không hề có sơ hở.

Nghe nói sau vụ tai nạn, thím Tô Bình gọi cấp cứu, còn bác hắn thì phát điên đến mức dùng ngón tay của Mạnh Tư Trình đang hôn mê để mở khóa điện thoại, lục tung tìm “người yêu” của con trai.

Kết quả, không tìm được gì.

Nếu Mạnh Tư Trình thực sự có người yêu, thì mức độ bảo mật chắc chắn chẳng kém gì đặc vụ.

Mạnh Tư Trình nói:

“Khiến tôi tin anh cũng được.”

Mạnh Xế Chử nhướng mày:

“Hả?”

“Đưa kẻ gây họa vào tù.”

Mạnh Xế Chử khoanh tay đánh giá hắn. Lão gia tuy không hài lòng với trí thông minh của đứa con thứ hai, nhưng dù sao cũng là con ruột, loại “chuyện nhà” này sao có thể dính đến pháp luật?

Muốn anh làm kẻ xấu, đối đầu với ông nội, chẳng khác nào xé toạc thể diện. Quả là khôn khéo.

“Được, camera hành trình chắc chưa bị xóa đâu.”

***

Khi trở về trường, Tống Hề Đào đã báo cáo lên lớp. Cậu ở lì trong ký túc ba ngày, mới để thời gian xoa dịu hết vệt ửng đỏ trên mặt.

Quên rồi, gần như quên sạch.

Cậu tin tưởng tràn đầy, chuẩn bị ra ngoài dạo siêu thị, mua thật nhiều đồ ăn vặt để khao chính mình.

Rốt cuộc quên được một chuyện, thật sự không dễ dàng gì.

Ra khỏi cổng khu chung cư sinh viên, lúc đang chờ đèn xanh ở vạch qua đường, một chiếc xe cứu thương rú còi gấp gáp lao vụt qua.

Con đường này rẽ vào là tới một bệnh viện. Tống Hề Đào không phải lần đầu thấy xe cứu thương chạy ra, nhưng lần này lại thấy âm thanh ấy khiến tim mình giật thót.

Có lẽ vì quá đột ngột.

Cậu đứng lặng một chút, đèn xanh bật, liền chạy sang bên kia đường, quét một chiếc xe đạp, đi hơn hai cây số tới siêu thị lớn.

Khu thực phẩm tươi sống ở siêu thị có nhiều loại đào, phong phú hơn hẳn tiệm trái cây trong trường – loại nào rẻ thì nhập loại đó.

Tống Hề Đào cúi đầu chọn đào. Cậu thường bị nói da quá đẹp, má véo nhẹ cũng có thể lưu lại dấu tay như quả đào mềm. Vì thế cậu thích đào giòn, vị giòn và hơi chua cũng không sao.

Cậu còn thích đào lông, tài khoản mạng xã hội của cậu cũng lấy tên “Đào Lông”.

Bất quá, lần cậu cùng Thời Lưu livestream bán hàng sau đó, dù đã đeo khẩu trang và đội mũ, vẫn bị fan dùng “tia X” soi ra làn da trắng nõn, rồi ồn ào trêu chọc: 

“Không có lông chân thì còn gọi gì là ‘đào lông’ nữa chứ!”

“Báo gấp với Cục Công Thương, nghi có vụ ‘đào lông’ giả mạo”.

Cũng tại lần bán hàng đó rơi vào mùa hè, cậu mặc quần lửng và áo cộc tay, nên mới bị phát hiện là không có lông chân!

Tống Hề Đào cho dù có đeo khẩu trang, chỉ cần nhìn vào đôi mắt đen sáng long lanh kia là vẫn nhận ra ngay cậu là một “học sinh ba tốt”: vừa đẹp trai vừa ngoan, dễ dàng khiến các fan nổi hứng trêu ghẹo.

[ Truyện tranh «Mặt ngoài quân thần» còn tiếp tục hai năm nữa, chương tới mà không cho hai người họ ngủ cùng thì thật là bất lịch sự. ]

[ Bao giờ thầy ‘đào lông’ mới biến thành ‘đào vàng’ đây? Các bé thật sự muốn lên xe rồi đó. ]

Tống Hề Đào bưng cả đống đào, liếc thấy một quả đào vàng, lập tức phủ nhận trong lòng: không, không, không, cậu chưa biến thành đào vàng đâu.

Về chuyện ăn uống, Tống Hề Đào tính toán rất chuẩn — vừa ăn hết túi đồ này thì cũng vừa đến kỳ nghỉ hè. Cậu lập tức mua vé máy bay về nhà.

Em gái cậu, Tống Nhạn Lý, từ nhỏ vốn có bản chất “học sinh kém”, bị mẹ nhanh nhẹn “đóng gói” gửi vào lớp vũ đạo ngoại khóa, bồi dưỡng năng khiếu, mong rằng sau này cô bé có thể thi nghệ thuật.

Giang Mộng Lệ và Tống Quắc là một cặp vợ chồng bác sĩ đông y truyền thống, khổ nỗi một trai một gái lại chẳng đứa nào chịu học hành tử tế. Chính mình dạy không xong, nhờ người khác dạy cũng chẳng ăn thua.

Giang Mộng Lệ hỏi Tống Hề Đào:

“Trước đây, năm lớp 12, con học bổ túc với cậu học bá kia, giờ có thể mời cậu ấy dạy kèm cho em gái con không? Mẹ trả tiền.”

Giang Mộng Lệ đến giờ vẫn nhớ mãi, xúc động đến rơi nước mắt — rốt cuộc đó là vị thần thánh phương nào mà một mình còn “đắt giá” hơn cả căn hộ ở khu trường học.

Tống Hề Đào đáp:

“Để con liên hệ hỏi cậu ấy thử.”

Cậu tin chắc học bá ấy trong ba năm qua hẳn đã nổi bật lắm rồi, không còn thiếu tiền nữa. Nhưng đây đúng là một cái cớ tuyệt hảo để ôn chuyện xưa!

Nếu học bá cũng về quê nghỉ hè, cậu có thể mời hắn uống trà sữa.

Nhưng ảnh đại diện của hắn vẫn chỉ là một màu xám, hy vọng của Tống Hề Đào giảm đi một nửa. Cậu gõ tin nhắn gửi đi, quả nhiên như đá chìm đáy biển.

Có lẽ tài khoản QQ kia đã bị bỏ xó.

Tống Hề Đào thấy hơi tiếc — có lẽ tiếc là tiếc cái tài khoản hơn là con người. Cậu ngồi nhìn chằm chằm tin nhắn đã gửi, rồi nạp cho học bá kia hẳn mười năm SVIP.

Ai bảo nó không đáng một đồng chứ? Giá trị là ở chỗ chính tay mình tặng cơ mà.

Tống Hề Đào hì hì cười một mình. May là cậu tự kiếm tiền, chứ nếu còn sống dựa vào tiền sinh hoạt bố mẹ cho, cậu đã chẳng dám tiêu vào chuyện “vô nghĩa” thế này.

Nếu sau này học bá cần dùng nick phụ mà nhớ ra tài khoản này, thì dù bao lâu nữa vẫn có thể nhìn thấy tin nhắn cậu vừa gửi hôm nay.

***

Kỳ nghỉ hè dài hai tháng của Tống Hề Đào trôi qua trong việc vẽ tranh và đưa em gái đi học ngoại khóa.

Tống Nhạn Lý sau giờ học nhất định phải có đủ bộ gà rán và trà sữa, bằng không mười phút đi đường cô bé cũng chẳng bước nổi.

Nắng hè chói chang, Tống Hề Đào sợ bị rám nắng nên che ô cho cả hai:

“Cô giáo dạy vũ đạo bảo em ăn ít đồ vặt đi. Em nói tháng bảy ăn, tháng tám không ăn, bây giờ đã sang tháng tám rồi nhé.”

Tống Nhạn Lý đã mười tuổi vội vàng hét ầm lên, nếu không phải mặt đường đang nóng rát thì có khi cô bé đã quỳ sụp xuống:

“Anh ơi…”

Tống Hề Đào vừa nhìn thấy bộ dáng mất tự chủ ấy liền nhức đầu. Trà sữa đúng là ngon thật, nhưng ngày nào cũng một ly thì không ổn, không tốt cho đường máu. Cậu đổi giọng khuyên bảo:

“Em không thấy trên tin tức có mấy vụ ngộ độc thực phẩm sao? Mùa hè, đồ ăn rất dễ mốc hỏng, ăn vào rồi thì ói mửa, tiêu chảy. Đồ bên ngoài không an toàn, ngoan nào, chúng ta về nhà ăn.”

Tống Nhạn Lý nhanh như chớp chui tọt vào cửa hàng gà rán:

“Hôm nay ăn gà rán! Đây là bữa cuối cùng của tuần này rồi!”

Tống Hề Đào: “…” Hôm nay đã là thứ bảy của tuần này rồi.

Giữa trưa là thời điểm nóng nhất trong ngày, gần như chẳng ai ra đường tìm đồ ăn, chỉ có mấy anh giao cơm chạy tới lui. Nhân viên trong quán gà rán bận túi bụi trong bếp.

Một thùng gà rán nóng hổi được bưng lên, Tống Nhạn Lý đeo bao tay, ăn uống ngon lành.

Tống Hề Đào thì nóng đến mức không muốn động đũa. Từ cái nắng như đổ lửa bên ngoài bước vào phòng điều hòa, mùi dầu mỡ lâu ngày không đổi của cửa hàng xộc mạnh vào mũi. Ban đầu cậu chưa để ý, chỉ thấy cổ họng bị nghẹn, dạ dày bỗng siết chặt lại.

Giống như… muốn nôn!

Cậu vội đứng dậy tìm nhà vệ sinh, nhưng đã không kịp, liền cuống quýt rút tờ giấy che miệng.

Trong chớp mắt, cả nước mũi lẫn nước mắt đều trào ra. May mà trước đó cậu còn chưa ăn gì, nên chỉ nôn khan, phun ra chút nước chua.

Miếng gà rán trên tay Tống Nhạn Lý rơi bịch xuống bàn.

“Anh ơi, anh bị sao vậy? Anh bị… ngộ độc thực phẩm sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play