Cung Hạo Thần cảm thấy mất hết thể diện. Trong tinh hệ này, đa số mọi người đều chỉ có một loại dị năng, cho dù là dị năng kép thì cũng sẽ có một loại mạnh hơn hẳn. Thế mà dị năng của cậu ở cả hai hệ đều ở cấp rất thấp. Cậu biết đối phương rõ ràng đã nắm hết thông tin của mình, nhưng hiện tại cậu thật sự rất thiếu điểm thông dụng để mua tinh hạch.
“Tôi là một nghệ sĩ.”. Cho dù đối phương biết rõ mọi chuyện, Cung Hạo Thần vẫn không chịu yếu thế.
“Nhưng cậu vẫn là một sinh sản giả.” Hạ Thiên Nam nhìn thẳng vào mắt cậu, thấy rõ sự giãy giụa trong đó. Không một sinh sản giả nào lại không muốn nâng cao thực lực của mình. “Trừ khi cậu định cả đời chỉ diễn vai nhân ngư.”
Hai bàn tay Cung Hạo Thần siết chặt. Cậu quên cả việc ăn cơm, cũng quên luôn rằng thức ăn trên bàn đã bị Hạ Thiên Nam ăn sạch.
“Vì sao?”. Cung Hạo Thần ngẩng đầu nhìn đối phương, hoàn toàn không hiểu vì sao anh lại xuất hiện trước mặt mình. Điều này khác xa với hình tượng ông chủ trong trí nhớ của nguyên chủ.
“Cậu rất thú vị.”. Trong cuộc sống bình lặng, Hạ Thiên Nam hiếm khi có cảm xúc mãnh liệt, nhưng đây là lần đầu tiên anh thấy hứng thú với một người như vậy. “Thân là sinh sản giả mà lại cam lòng diễn vai nhân ngư, và còn diễn nhiều năm liền.”
Trong mắt Hạ Thiên Nam, đây quả thực là một kỳ tích. Theo những gì anh biết, phần lớn sinh sản giả khi kiếm được đủ điểm thông dụng thì sẽ không tiếp tục diễn nhân ngư nữa. Nhưng Cung Hạo Thần lại chưa từng từ chối.
“Vì cuộc sống ép buộc thôi.” Hiện tại Cung Hạo Thần chẳng còn chút hứng thú nào với việc đóng vai nhân ngư. Cậu định cầm đũa lên ăn, nhưng nhìn lại bàn thì chỉ còn trống trơn.
Hạ Thiên Nam chẳng hề lộ chút xấu hổ nào, thản nhiên nói: “Làm cũng không tệ. Ngày mai tiếp tục.”
“……”. Cung Hạo Thần không hiểu ra sao.
“Cậu ở một mình, tôi tới bầu bạn. Không cần cảm ơn, đã là ông chủ thì phải quan tâm nhân viên, làm cho nhân viên vui vẻ cả thể xác lẫn tinh thần.”
Vui cái đếch ấy! Giờ cậu chỉ thấy buồn bực. Cung Hạo Thần thật sự không hiểu vì sao Hạ Thiên Nam lại thay đổi nhanh như trở bàn tay như vậy. Nếu đám bạn thân của Hạ Thiên Nam mà biết tình trạng bây giờ, họ chắc chắn sẽ kêu lên: đúng là tên vô sỉ bậc nhất.
“Qua đây”. Cung Hạo Thần gọi robot bảo mẫu. Ngay lúc này, cậu cảm thấy robot vẫn dễ thương hơn nhiều. Dù có lải nhải đôi chút, nhưng ít ra nó không phải là tổng giám đốc công ty, và cậu cũng chẳng phải nhìn sắc mặt của nó.
“Nên nâng cấp.” Vừa nhìn, Hạ Thiên Nam đã nhận ra hệ thống của robot cấp thấp. “Tiền lương của cậu thấp lắm sao?”
“……” Ông chủ, anh đã biết những chuyện đó thì không cần nói thêm nữa. Cung Hạo Thần ngoài miệng không nói lời nào, nhưng không có nghĩa là trong lòng cậu không thể âm thầm phun tào. Nói ra chỉ khiến cả hai bên khó chịu.
“Nhớ rõ bữa tối ngày mai,” Hạ Thiên Nam đứng dậy, đi đến cửa sau còn không quên nói, “Quên thì trừ lương.”
“Nhớ rồi.” Ông chủ tới đây chỉ vì một bữa cơm? Cung Hạo Thần không hiểu. Chẳng lẽ chỉ vì cậu… thú vị? Nhưng bản thân cậu cũng chẳng thấy trên người mình có điểm nào thú vị.
Hạ Thiên Nam đi rồi, Cung Hạo Thần mới có thời gian cong lưng, xoa xoa các ngón chân. Hai chân biến thành đuôi cá rồi cậu mới phát hiện trên vây đuôi đã xuất hiện những tia máu, đuôi cá này yếu ớt quá.
“Chủ nhân, lần sau đừng tùy tiện đá người nữa. Ngài xem, đây là báo ứng đấy.” Lãng lạnh lùng nói.
(*) Lãng là tên của robot bão mẫu nhà bot
“Mày tin tao đem mày đi hủy không!” Cung Hạo Thần hừ lạnh. “Cấp bậc gì mà thấp thế.”
“Còn không phải do chủ nhân sợ chip của ta bị cao thủ phá giải sao?” Lãng tỏ vẻ mình rất oan uổng. Nó rất muốn thăng cấp, nhưng đành chịu cảnh bị một ông chủ nhát gan sợ phiền phức kìm hãm. “Sớm đã nói với ngài rồi, lão chủ nhân thiết lập quá nhiều trình tự mã hóa, người bình thường không phá giải được đâu.”
Cung Hạo Thần lười giải thích chuyện của nguyên chủ cho Lãng, huống hồ cậu cảm thấy nguyên chủ lo lắng cũng có lý. Núi này còn có núi cao hơn, biết đâu sau nhiều năm như vậy thật sự sẽ có người phá giải.
Hạ Thiên Nam mỉm cười trở về Hạ gia, nụ cười ấy khiến những người khác trong nhà đồng loạt run sợ, lo rằng vị chủ tử này ở bên ngoài đã gặp kích thích. Họ biết rất rõ, một khi chủ tử mỉm cười thì chắc chắn sẽ có người gặp xui xẻo. Mấy vị tiểu bối của Hạ gia lập tức né đường khác, sợ trở thành pháo hôi.