Thời đại Tinh Tế, giờ giấc làm việc và nghỉ của minh tinh cũng trở nên chuẩn xác hơn, trừ khi thật sự cần thiết, họ sẽ không kéo dài lịch quay, cũng sẽ không yêu cầu diễn viên làm việc vào buổi tối.
Quay xong một ngày, Cung Hạo Thần chẳng muốn về nhà chút nào. Cậu không muốn phải nấu cơm cho ông chủ, cảm giác đó thật kỳ quặc, dù có thể kiếm thêm chút điểm thông dụng thì cậu vẫn thấy bất an.
“Hôm nay cậu lạ lắm nha.” Trang Phi cả ngày để ý, phát hiện Cung Hạo Thần ngoài lúc quay phim thì không hề lại gần các minh tinh khác. Đến tận lúc tan tầm, cũng chẳng có cảnh lôi kéo hay trêu chọc như trước, hoàn toàn không giống phong cách thường ngày của cậu.
Ngồi lên xe huyền phù, Cung Hạo Thần liền tựa ghế nhắm mắt nghỉ ngơi. Không phải cậu không muốn gây tin đồn với các minh tinh khác, mà hôm nay cậu hoàn toàn không có tâm trạng đó. Trong đầu chỉ nghĩ đến việc làm sao để ông chủ đừng đến nhà mình nữa.
Cung Hạo Thần vừa lên xe đã nhắm mắt, Trang Phi nhíu mày nói, “Có gì thì cứ nói, đừng để trong lòng.” Anh không muốn một lần nữa nhận được tin Cung Hạo Thần tự sát, chuyện đó tuyệt đối không vui vẻ gì.
“Ừ.” Trong ký ức của nguyên chủ, tuy đôi khi sẽ tìm Trang Phi giúp đỡ, nhưng rất nhiều chuyện đều không kể ra. Cung Hạo Thần mới tiếp nhận cơ thể này chưa lâu, càng không định tùy tiện nhờ người khác. “Ông chủ là người thế nào?”
“Ông chủ?” Trang Phi ngạc nhiên, quay sang nhìn cậu.“Tôi ít tiếp xúc với anh ta, không rõ.” Tâm tư của ông chủ đâu phải bọn họ đoán được.
Quan trọng hơn, Cung Hạo Thần vốn tính tình nhu nhược, bị bạn trai bỏ liền nghĩ quẩn. Ông chủ lại là dị năng giả cấp cao, xuất thân từ đại gia tộc, không đời nào chịu cưới một sinh sản giả không biết đẻ trứng. Hạ gia cũng sẽ không đồng ý.
Trước đây không phải Trang Phi còn bảo cậu nên ôm chặt đùi ông chủ sao? Sao hôm nay thái độ lại khác hẳn thế này? Cung Hạo Thần khó hiểu, chẳng lẽ anh ta định gạt mình?
“Trừ khi cậu là nhân ngư, mà tốt nhất là nhân ngư thuần chủng.” Nói đến đây, Trang Phi liền tiếp tục nghiêm túc, “Cậu chắc cũng biết, ông chủ vốn là quân nhân. Sau này không rõ vì lý do gì, anh ta giải ngũ và mở công ty, chỉ mười mấy năm đã biến một công ty nhỏ thành tập đoàn khổng lồ.”
“Không phải là xí nghiệp gia tộc sao?” Theo lý thì tài sản đại gia tộc phải rất lớn. Như Hạ Thiên Nam, vừa nhìn đã biết là người thừa kế gia tộc. Cung Hạo Thần còn tưởng anh ta tốt nghiệp xong liền tiếp quản sản nghiệp.
“Về tìm hiểu thêm đi.” Trang Phi không định nói nhiều, “Trên mạng tư liệu nào đều có.”
“……” Nói thẳng ra từ đầu thì có phải tốt hơn không. Cứ bắt cậu phải tự tra, rõ ràng là muốn cậu tốn điểm thông dụng. Cung Hạo Thần cảm thấy người đại diện này thật đúng kiểu ngạo kiều.
Về đến nhà, Cung Hạo Thần quả nhiên thấy Hạ Thiên Nam đang ngồi trong phòng khách. Cậu liếc lạnh sang con robot bảo mẫu, đúng là nó đưa người vào. Sao không để anh ta đứng ngoài luôn cho xong.
“Mau lên.” Hạ Thiên Nam ngồi trên sofa, nhẹ nhàng gõ bàn, “Đừng đứng ì ra đó.”
Lặng lẽ mang đồ ăn vào bếp, Cung Hạo Thần tự nhủ trong lòng phải nhịn, ít nhất chỗ đồ ăn này là miễn phí, như vậy cậu có thể tiết kiệm được điểm thông dụng để mua tinh hạch.
Có lẽ ngồi ở phòng khách quá lâu nên mất kiên nhẫn, Hạ Thiên Nam đứng dậy đi đến cửa bếp, dựa vào khung cửa:
“Ngày mai đổi món khác đi.”
Thật ra anh cũng biết hôm nay cậu mua đồ ăn giống hôm qua, nhưng anh muốn thử xem Cung Hạo Thần có thể làm thêm món nào. Thời đại này đầu bếp rất hiếm, thu nhập của đầu bếp chưa chắc đã kém minh tinh.
Nghe xong câu đó, Cung Hạo Thần suýt chút nữa đã ném thẳng đồ ăn xuống đất. Đối phương thật sự coi cậu là đầu bếp sao?
“Hôm nay quay phim thế nào?”
Thấy đối phương cứ im lặng, Hạ Thiên Nam liền tìm thêm đề tài. Hình tượng lạnh lùng vô tình sớm đã tan vỡ trước mặt cậu, nên anh cũng không ngại để đối phương thấy một mặt khác của mình.
“Lần này đóng chung với ai?”
“Không có.”
Cung Hạo Thần cầm dao phay xắt rau, trong đầu tưởng tượng đống rau này chính là Hạ Thiên Nam mà băm.
“Kỳ thật cũng không có gì, công ty sẽ không vì thế mà ‘đóng băng’ cậu đâu.”
Hạ Thiên Nam chẳng coi đây là chuyện gì to tát, sớm đã bỏ qua cảm giác khó chịu ban đầu.
“Cho dù có đóng băng, cậu vẫn có thể đi làm đầu bếp… chỉ không biết người ta có dám dùng cậu hay không thôi.”
“Ông chủ, ngài ăn cay được không?”
Rõ ràng ông chủ đang uy hiếp cậu. Cung Hạo Thần tức giận, sao đối phương lại rảnh rỗi thảnh thơi vậy chứ? Sớm biết thế hôm qua cậu đã không tới công ty, cũng không đi siêu thị, có lẽ đã không bị cái tên ông chủ hai mặt này quấn lấy.
“Tùy, chỉ cần ngon là được, cậu hiểu rồi đấy.”
Thực ra Hạ Thiên Nam không thích ăn cay, nhưng vì đối phương hỏi nên tâm trạng anh vui vẻ. Anh cảm thấy không cần quá kén chọn, tránh để cấp dưới thấy mình khó hầu hạ.