“Đây là sản nghiệp của Hạ thị.”
Hạ Thiên Nam cầm quả táo bỏ vào giỏ mua sắm của Cung Hạo Thần, rồi đi đến bên cậu. “Là cấp trên, tôi cũng nên quan tâm hơn tới đời sống của nhân viên.”
Theo trí nhớ, Hạ Thiên Nam là người ít khi cười, chỉ biết vùi đầu vào công việc, một kẻ cuồng việc điển hình. Nhưng bây giờ, trên mặt đối phương lại có nụ cười, điều này khiến Cung Hạo Thần không hiểu nổi.
“Nhân viên có quyền tự do sử dụng lương của mình.”
“Tặng cho cậu.” Hạ Thiên Nam vốn không tiếc mấy đồng này, chẳng qua chỉ muốn xem thử bộ dáng đối phương khi lén mua đồ là như thế nào. Giờ thì phát hiện, người trước mặt so với hình ảnh anh từng thấy trước kia quả thực khác biệt quá lớn.
Cung Hạo Thần chỉ có thể thầm cảm thán: Ông chủ đúng là ông chủ, có thể tùy tiện quăng đồ vào giỏ mua sắm như vậy.
Thời Đại Tinh Tế có tốc độ giao hàng rất nhanh, thứ mua cách đây một tiếng, bây giờ đã được giao đến tận nhà.
Người máy bảo mẫu không có chương trình nấu ăn. Nó nhìn thấy số thực phẩm này liền lập tức phát ra cảnh báo:
“Chủ nhân, ngài lại muốn t·ự s·át sao?”
Nguyên chủ chưa bao giờ tự tay nấu ăn, nên dĩ nhiên người máy bảo mẫu mặc định rằng hiện tại Cung Hạo Thần cũng không biết nấu.
“Không độc đến chết đâu.”
Người máy thời nay còn biết trêu chọc chủ nhân. Cung Hạo Thần bất đắc dĩ, thầm cảm khái, nguyên chủ đúng là một tên ngốc. Trong nhà có người máy bảo mẫu mà còn tự sát, sao có thể thành công.
“Nhưng sẽ sinh bệnh.” Người máy bảo mẫu trợn mắt.
“Xin cho phép tôi nhắc nhở, số điểm thông dụng trong thẻ của ngài không còn nhiều. Nếu vẫn muốn mua tinh hạch thì phải cố gắng làm việc. Sinh bệnh đồng nghĩa với nghỉ ngơi, mà nghỉ ngơi thì không thể kiếm điểm thông dụng, lại còn phải tiêu điểm thông dụng.”
Cung Hạo Thần dừng tay đang làm việc, tự hỏi sao mấy hôm trước lại không phát hiện con người máy này lắm lời như vậy:
“Câm miệng.”
“Chủ nhân, cha của ngài từng dặn tôi phải thường xuyên trò chuyện với ngài, để ngài không cảm thấy cô đơn.
Người máy bảo mẫu này là do cha nguyên chủ để lại. Nhiều năm nay, nó vẫn chăm sóc nguyên chủ và cũng biết bí mật nguyên chủ là nhân ngư.
“Còn nói nữa là tao hủy mày!”
Dù không rành về máy móc, nhưng để phá hủy một con người máy, Cung Hạo Thần vẫn thừa sức.
“Chủ nhân, ngài đây là xâm phạm quyền lợi của người máy.” Người máy nắm chặt tay, nghiêm túc: “Lão chủ nhân sẽ không vui đâu.”
Cung Hạo Thần nghiến răng. Đừng tưởng trông giống người thật thì có thể nói chuyện về quyền lợi. Nếu không phải đổi một con người máy mới quá phiền phức, cậu đã sớm hủy nó rồi. Dù sao, chủ nhân thật sự của nó, cha của nguyên chủ đã chết, nguyên chủ cũng đã chết. Cung Hạo Thần thật sự muốn gửi nó đi gặp hai vị chủ nhân kia cho rồi.
“Bớt nói nhảm”.
Hôm nay hết mua đồ ăn lại mua đồ làm bếp, đã ngốn của cậu không ít điểm thông dụng. Cung Hạo Thần hiện tại chẳng vui chút nào, nguyên chủ để lại cho cậu một đống rối rắm, lại chẳng thèm để dư được bao nhiêu điểm thông dụng. Bên ngoài ai cũng nghĩ thân là ảnh đế, Cung Hạo Thần phải rất giàu, ai ngờ cậu nghèo đến mức muốn đập đầu vào tường.
Đóng cửa bếp lại, Cung Hạo Thần bắt đầu xào rau, thầm nghĩ rốt cuộc cũng được ăn một bữa ngon. Chỉ là, vừa bưng thức ăn ra phòng khách, cậu đã thấy một vị khách không mời mà đến.
Đệt! Ai giải thích cho cậu biết vì sao ông chủ lại mò tới nhà cậu thế này?
“Ông chủ.”
Cung Hạo Thần cười chẳng nổi, hai tay bưng hai đĩa đồ ăn còn bốc hơi nóng, thật muốn quay lưng mang trả lại vào bếp. Buông đồ ăn xuống, cậu đá một phát vào con người máy đang chắn lối. Kết quả là tự mình đau chân, mặt cậu đen xì. Thế quái nào lại quên người máy cả người là khung kim loại, vốn chẳng biết đau.
Hạ Thiên Nam thấy được động tác nhỏ ấy, liền khẽ cong khóe môi. Quả nhiên anh tới đúng lúc. Ngay từ khi nhìn thấy Cung Hạo Thần mua đồ ăn ở siêu thị giả lập, Hạ Thiên Nam đã đoán đối phương chắc đang định nấu nướng, thế là liền tra tư liệu, tìm thẳng đến nhà cậu.
Ngửi thấy mùi thức ăn thơm lừng, Hạ Thiên Nam nhìn Cung Hạo Thần:
“Đói.”
“……”
Cung Hạo Thần rất muốn đuổi người, nhưng đối mặt với ánh mắt vừa sáng vừa sắc bén kia,cậu lại nghĩ mình vẫn còn phải lăn lộn trong giới giải trí, cuối cùng chỉ có thể ngoan ngoãn lấy thêm một bộ bát đũa cho đối phương.
Hạ Thiên Nam chẳng hề khách khí, cầm đũa ăn ngay. Ăn rồi mới thấy, món ớt xanh xào thịt này không tệ, thậm chí còn ngon hơn cả đầu bếp ở nhà anh nấu.
“Dị năng của cậu vẫn là cấp ba đúng không?”
Ăn ngon miệng nên gắp nhanh hơn, Hạ Thiên Nam vừa ăn vừa hỏi.
“Ừ.”
Người trong tinh hệ này bình quân dị năng đều ở cấp ba. Chỉ cần nghĩ tới thôi, Cung Hạo Thần đã đen mặt, nguyên chủ quá ngu, bỏ tiền mua tinh hạch cho gã bạn trai vong ân phụ nghĩa kia mà chẳng biết mua cho mình.
“Thủy hệ cấp ba, băng hệ sơ cấp 0.”
Ăn xong, Hạ Thiên Nam buông chén đũa trong tay, lấy khăn lau khóe miệng.