“Nếu đã chia tay với người kia rồi thì bây giờ hãy yên tâm làm việc.” Trang Phi an ủi Cung Hạo Thần, “Sau này cưới một nhân ngư cũng tốt mà.”
“Không đủ tích phân.”
Ở thế giới này, mọi ngành nghề đều có thể tích lũy tích phân, chỉ là giá trị tích phân mỗi nghề khác nhau. Thân thể này vốn là nhân ngư, nguyên chủ trước kia chưa từng nghĩ tới chuyện kiếm đủ tích phân để xin nhân ngư, mà hiện tại Cung Hạo Thần cũng không có ý định đó. Cách nhanh nhất để tích lũy nhiều điểm là nhận các nhiệm vụ có yêu cầu cao, nhưng cậu lại không muốn phiền phức, hơn nữa dị năng của cơ thể này cũng chẳng cao.
Cảnh vật ngoài cửa sổ vụt qua rất nhanh, chẳng mấy chốc họ đã đến công ty. Giờ đây, Cung Hạo Thần đã không còn là nguyên chủ nữa. Dù sở hữu giọng hát hoàn hảo, cậu vẫn điều chỉnh lại cách hát, luyện đi luyện lại vài lần mới thu âm ca khúc tiếp theo. Trang Phi chỉ coi đây là di chứng của việc thất tình nên cũng không can thiệp, chỉ hy vọng sau này tình trạng của cậu sẽ khá hơn.
Kéo cơ thể mệt mỏi trở về căn hộ, Cung Hạo Thần ngâm mình trong bồn tắm. Hai chân biến thành đuôi cá, hắn vẫn chưa quen được với hình dạng này. Mỗi lần nhìn xuống, cậu lại có cảm giác như đang thấy một con cá được bày sẵn trên bàn ăn.
Bước vào sàn thương mại ảo của Tinh Võng, Cung Hạo Thần tìm đến một siêu thị. Trong nhà chẳng còn đồ ăn tươi mới, chỉ còn toàn dịch dinh dưỡng. Thứ này đối với cậu, một người đến từ thế kỷ 21, uống vào chẳng khác gì muốn nôn ra. Dịch dinh dưỡng có nhiều hương vị, nhưng vẫn chẳng thể ngon bằng đồ ăn thật.
Khi nhìn đến bảng giá của rau củ và trái cây, Cung Hạo Thần lặng lẽ bỏ lại hết những món vừa cho vào giỏ. Cười khổ, một quả táo mà đòi tới một trăm điểm thông dụng. Cho dù có tiền cũng không thể tiêu xài như vậy, huống hồ cậu lại chẳng dư dả gì.
Hiện nay, thu nhập của minh tinh không quá cao. So với số điểm thông dụng cần để mua tinh hạch, thu nhập đó chẳng đáng là bao. Cung Hạo Thần hiểu rõ, ở thế giới kẻ mạnh được tôn làm chủ này, cậu cần dành càng nhiều điểm để mua tinh hạch. Điều khiến cậu tức nhất là nguyên chủ đã dùng điểm thông dụng của mình để mua tinh hạch cho gã bạn trai vứt bỏ mình, khiến giờ đây túi cậu gần như rỗng. Chẳng trách nguyên chủ sau khi bị đá lại tự sát, trước đó đã đầu tư quá nhiều vào gã kia.
“Cái này không tệ.”
Vừa bỏ quả táo xuống, Cung Hạo Thần nghe một giọng quen quen, rồi thấy quả táo lại bị ai đó thả vào giỏ của mình.
Ngẩng đầu lên, hóa ra là ông chủ. Cúi xuống nhìn quả táo, cậu bình thản cầm lấy, đặt trả lại chỗ cũ.
“Ông chủ, chào ngài.”
Cậu không định giả bộ hào phóng tiêu xài, điểm thông dụng của mình không chịu nổi kiểu phung phí này.
Hạ Thiên Nam nhướng mày. Đối phương thế mà lại dám đặt lại quả táo anh vừa bỏ vào giỏ.
“Không phải hàng nhân tạo đâu.”
“Tôi bết.”
Cung Hạo Thần biết rõ sau mạt thế, không chỉ phụ nữ tuyệt diệt mà nhân loại còn phải tiến ra vũ trụ. Thực vật tự nhiên của Trái Đất rất khó gieo trồng thành công trên các tinh cầu khác, nên với cậu mà nói, kiếp trước ăn bao nhiêu trái cây, kiếp này cũng không màng.
Sự thản nhiên của Cung Hạo Thần lại khiến Hạ Thiên Nam thấy thú vị. Nếu là người khác, cho dù anh có lạnh lùng cỡ nào, họ vẫn tìm cách dính lấy. Còn cậu ta thì không. Lúc này, biểu cảm của Hạ Thiên Nam không hề lạnh lùng như thường, thậm chí còn vương chút ý cười, thật là điều hiếm thấy.
Cung Hạo Thần thì chẳng rảnh để ý, cậu đang mải xem giá rau củ. Cuối cùng, phát hiện thịt dị thú cấp thấp lại rẻ hơn nhiều, cậu khẽ cắn môi chọn một búp cải trắng, còn lại toàn thịt. Trên kệ, giá gạo thậm chí còn đắt hơn thịt vài lần, khiến cậu muốn đập luôn siêu thị, như thế này thì ai mà sống nổi.
Chỉ vì chút gạo mà cậu ta lại khó chịu đến vậy, Hạ Thiên Nam thấy khó hiểu. Thân là ảnh đế, chẳng lẽ Cung Hạo Thần không mua nổi gạo? Hơn nữa, hiện tại cũng chẳng mấy ai xuống bếp nấu ăn.
“Cậu biết nấu sao?” Hạ Thiên Nam đi theo phía sau, hoàn toàn không thấy hành vi của mình có gì sai.
“Ông chủ, đây không phải công ty.”
Cung Hạo Thần khẽ nhíu mày. Dù là ai, cậu cũng chẳng thích bị bám theo như vậy.