Nghĩ tới việc ở thế giới này, nhân ngư được đãi ngộ rất tốt, chẳng những mỗi tháng nhận được điểm thông dụng, mà còn không phải lo ăn, lo ở hay lo mặc, Cung Hạo Thần thầm than: trời cao đã cho cậu xuyên thành nhân ngư, chẳng lẽ không thể ưu ái thêm chút nữa sao?  

Bước vào phòng họp, cậu tìm một góc ngồi xuống, bắt đầu mơ mộng hão huyền. Hay là… tìm một kim chủ nuôi mình? Nhưng nghĩ tới việc bị người khác đè, cậu lại lập tức gạt bỏ ý tưởng.  

Ngó trái ngó phải, Cung Hạo Thần suy nghĩ: nếu sang công ty khác, nhận lời mời làm nhân viên văn phòng, không biết có được không? Chỉ sợ vừa nghe đến tên mình, đối phương đã từ chối thẳng.  

“Khụ khụ.” Trang Phi kéo nhẹ ống tay áo cậu, chớp mắt ra hiệu chào người mới vào. Nhưng Cung Hạo Thần chẳng phản ứng gì, khiến Trang Phi phải lớn tiếng:  

“Ông chủ, chào anh!”  

 Ông chủ?  

Cung Hạo Thần giật mình, quay đầu lên thì chạm ngay ánh mắt sắc bén của người kia. Sau vài giây đối diện, cậu lập tức đứng dậy, khom lưng:  

“Ông chủ, chào anh!”  

“…” Trang Phi im lặng. Theo phản ứng thường ngày, Cung Hạo Thần hoặc là tránh đi ngay khi ông chủ tới, hoặc nếu có chào thì cũng chỉ dè dặt. Vậy mà hôm nay lại nghiêm túc khom lưng, chẳng lẽ định đổi sang phong cách mạnh mẽ?  

“Hạo Thần, bộ phim cậu đang đóng là vai nhân ngư. Dự án tiếp theo cũng là nhân ngư.” Nói trắng ra là không phải anh hùng, cũng không phải sinh sản giả đặc biệt, nên cứ tiếp tục theo hình tượng mỹ nam nhu nhược đi.  

Hạ Thiên Nam trong mắt người khác là một ông chủ lạnh lùng vô tình, hơn nữa còn nổi tiếng thích áp bức cấp dưới. Nhân viên công ty ai cũng sợ gặp anh ta. May mắn là anh ta rất hiếm khi tới công ty, bình thường đều để người khác quản lý. Nếu ngày nào cũng ở đây, e rằng nhân viên bị đông chết hết.  

Trang Phi vốn là người biết nhìn mặt đoán ý, bình thường tránh không nói gì trước mặt Hạ Thiên Nam. Nhưng hôm nay chứng kiến Cung Hạo Thần thay đổi quá nhiều, cậu kinh ngạc tới mức quên cả giữ mồm giữ miệng. Dù cũng sợ Hạ Thiên Nam, nhưng vì Cung Hạo Thần tỏ ra thoải mái, cậu cũng thấy nhẹ nhõm phần nào.  

“Biết rồi.” Nhân ngư thì nhân ngư, ngoài nhân ngư vẫn là nhân ngư. Ngay lúc này, Cung Hạo Thần cuối cùng cũng tìm ra mục tiêu phấn đấu, hắn sẽ đóng vai sinh sản giả.

“Nơi này là phòng họp, không phải đoàn phim.” Hạ Thiên Nam lạnh giọng. Anh ta thấy Cung Hạo Thần thật thú vị: trước đây, cậu ta như người vô hình, chẳng hề nổi bật. Giờ thì sáng rực lên, nhưng lại mải trò chuyện cùng Trang Phi, quên mất sự tồn tại của ông chủ.  

“Vâng” Trang Phi vội đáp, đồng thời ấn vai Cung Hạo Thần khom xuống:  

“Hạ tổng, Hạo Thần còn có lịch trình, chúng tôi xin phép đi trước.”  

Anh nhanh chóng lôi Cung Hạo Thần ra khỏi phòng họp, sợ người vừa thất tình này lại làm chuyện gì dại dột. Chưa kịp ra khỏi cửa, Trang Phi đã ghé sát tai Cung Hạo Thần thì thầm:  

“Kỳ thật… ông chủ cũng không tệ đâu.”  

“Ôm đùi? Tìm chỗ dựa?” Cung Hạo Thần nhướng mày, đáp nhỏ.

“Cái gì mà chỗ dựa, đó là *!” Trang Phi trừng to mắt, ngay sau đó lại cảm thấy không đúng, cũng không phải là dùng để hình dung sinh sản giả. Tên Cung Hạo Thần này từ bao giờ học được trò lăn lộn với người ta vậy?

Hạ Thiên Nam là một dị năng giả cấp cao. Người khác có thể không nghe rõ Trang Phi và Cung Hạo Thần đang nói gì, nhưng anh ta thì nghe rành mạch từng chữ. Cung Hạo Thần? Người này rất thú vị.

Diễn kịch đối với Cung Hạo Thần vốn chẳng khó gì, đời người như một vở diễn, kiếp trước cậu đã không ít lần đóng vai trước mặt người khác. Nhưng Trang Phi lại thấy kinh hoàng: một khắc trước còn là người trầm mặc ít lời, ngay sau đó đã hóa thành một kẻ tình ý dịu dàng, dáng vẻ ấy giống hệt những nhân ngư đang yêu, thậm chí còn kiều diễm hơn cả mấy con cá kia.

Buổi quay hôm nay hầu như không phải quay lại lần nào, gần như qua một lượt là xong. Đạo diễn còn cùng Trang Phi khen ngợi Cung Hạo Thần, nói kỹ năng diễn của cậu tiến bộ rõ, không còn giống cái bình hoa như trước. Trang Phi chỉ cảm thấy hồn vía mình bay sạch, thật sự không thể tưởng tượng nổi. Cung Hạo Thần đáng lẽ nên thất tình sớm hơn mới phải.

Sau khi Cung Hạo Thần quay xong, Trang Phi mới thở phào nhẹ nhõm. Giờ thì chắc cậu sẽ không còn dây vào mấy vụ lộn xộn nữa… nhưng rõ ràng Trang Phi đã quên mất, Cung Hạo Thần đi đến đâu cũng có thể kéo theo tin đồn. Nếu không phải như vậy, Trang Phi cũng đã chẳng phải đợi đến khi cậu tự sát mới biết là cậu có bạn trai, quan trọng hơn là đến khi họ chia tay rồi mới biết, mà đến giờ vẫn chưa rõ nam chính kia là ai.

“Có rảnh không? Tôi mời anh…” Cung Hạo Thần cúi đầu, giọng ôn nhu, trong lòng thì nghĩ: kiếp trước thân thể này rốt cuộc chọc ra nhiều tin đồn thế để làm gì? Làm vậy có thể che giấu thân phận nhân ngư sao? Nếu đã định thay thế nguyên chủ sống tiếp, Cung Hạo Thần thấy mình cũng nên đi theo con đường thuận lợi, tin đồn chẳng là gì cả.

“Hạo Thần.” Trang Phi vội kéo cậu lại, tiểu tử này là thấy mình chưa đủ tai tiếng hay sao?. Hầu như diễn viên nào phối hợp diễn với cậu đều trở thành đối tượng dính tin đồn xấu, một hai bộ còn có thể nói là tuyên truyền, nhưng bộ nào cũng vậy thì có vấn đề rồi. “Về ghi âm nhanh, người ta còn đang chờ.”

“Ghi âm?” Cung Hạo Thần nhíu mày.

“Album.” Trang Phi bất đắc dĩ nói. Nếu không nhờ giọng hát của Cung Hạo Thần thật sự rất hay, thì đối với công ty, cậu đúng là một cây đốt tiền. Nếu không, công ty đã chẳng chịu quản một ảnh đế tai tiếng quấn thân như vậy. Ở Tinh Tế Thời Đại, nhiều tin đồn thì nhiệt độ nổi tiếng cũng cao, nhưng quá nhiều tin đồn sẽ khiến công chúng chán ghét. Vì thế, muốn đứng vững thì phải dựa vào thực lực, chứ không chỉ vào một gương mặt tuyệt sắc.

Nghe vậy, Cung Hạo Thần mới nhớ thân thể này vốn là một ca sĩ, chỉ là sự nghiệp ca hát không rực rỡ bằng sự nghiệp diễn xuất. Giọng hát này thật sự rất êm tai, nhưng kiếp trước cậu lại e ngại bị phát hiện thân phận nên hiếm khi ra bài mới.

Ngồi cùng Trang Phi trên xe huyền phù, Cung Hạo Thần lại trở về vẻ lãnh đạm vốn có. Đến mức Trang Phi phải nghi ngờ trước mặt mình là một kẻ mắc chứng đa nhân cách, có lẽ nên đưa Cung Hạo Thần tới bệnh viện kiểm tra toàn diện một lần.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play