Tối đến, mẹ gà lớn quấn tạp dề rốt cuộc cũng tan làm về nhà, trong căn hộ giờ chỉ còn lại Đường Tân Nhi và Lurus.
Lúc này, Đường Tân Nhi có chút xấu hổ, bởi đối phương cứ như một đứa trẻ tò mò mà sờ tóc cô, há miệng cô ra xem răng, còn kiểm tra cả tay chân. Thậm chí còn dùng ngón tay cái ấn nhẹ lên bụng cô.
Cô bị cù đến mức nhột phát điên, ôm lấy tay anh ta vùng vẫy không ngừng.
“Ha ha ha... Đừng mà, nhột lắm!”
Nhưng tiếng cười của cô trong tai người ta chắc chỉ như âm thanh lạ tai của một sinh vật nhỏ. Anh ta chẳng dừng lại, thậm chí còn bắt đầu... cởi đồ cô.
Đường Tân Nhi giật nảy mình, vùng vẫy dữ dội hơn, tay bấu chặt cổ áo không cho anh ta động vào. Nhưng sức lực của cô chẳng khác gì hổ giấy, chỉ một giây đã bị khống chế.
Đường Tân Nhi gấp đến phát khóc.
Từ nhỏ cô đã là chị cả, phải chăm ba đứa em, sớm đã quen với việc bị tước đoạt quyền được yếu đuối.
Cô chỉ từng khóc một lần, chính là vào ngày mới xuyên đến đây vì quá bất lực. Mà lúc này, bị người ta cư xử mạnh bạo như thế, dù biết anh ta có thể chẳng hiểu gì, nhưng nỗi hoang mang, sợ hãi, cùng tâm trạng uất ức bị dồn nén, cộng thêm hạn chót ba tháng sắp kề – mọi cảm xúc tiêu cực bùng nổ như núi lửa.
“Hu hu hu hu…”
Tiếng khóc bật ra.
Cô khóc rất nhẹ, mím chặt môi, nước mắt từng giọt to rơi xuống, cổ họng nghẹn ngào nức nở, mắt đỏ hoe như một chú thỏ bị bắt nạt.
Lurus ngẩn ra nhìn giọt nước ấm áp nhỏ xuống tay mình. Thấy sinh vật bé xíu trước đó còn sống động bỗng khóc đến phát run, trong mắt anh thoáng qua nét bối rối.
Anh buông tay, Đường Tân Nhi lập tức thu mình lại, ôm lấy thân thể nhỏ nhắn, nước mắt rơi càng dữ dội.
Anh im lặng mấy giây, có hơi hối hận vì không giữ Musa lại, dù sao thì gà mái là chuyên gia chăm con mà.
Nghĩ một lúc, anh nhẹ nhàng bế cô lên, ngón tay dịu dàng lau nước mắt trên mặt cô, giọng khẽ hỏi:
“Là tôi lỡ tay khiến em đau sao?”
Đối với người đang khóc, điều đáng sợ nhất là có người an ủi. Cho dù không hiểu được lời nói nhưng thái độ thì cô vẫn cảm nhận được. Uất ức lại ào tới, nước mắt tuôn như thác.
Đường Tân Nhi dùng tay che mặt, thấy mình thật mất mặt.
Lurus có chút luống cuống. Anh vốn quen sống cô độc, vì màu cánh đen nên kể cả người thân cũng giữ khoảng cách với anh.
Trẻ con thấy anh là chạy mất dép nên căn bản không có kinh nghiệm dỗ dành ai.
Do dự mấy giây, cuối cùng anh mở giao diện thông minh trên cổ tay, gửi tin nhắn cầu cứu cho Musa.
Rất nhanh, Musa gửi lại một đoạn ghi âm:
“Lần đầu sinh vật nhỏ đến nhà sẽ rất sợ hãi, ngài nên vỗ về nó trước khi thay quần áo nha, động tác cũng cần nhẹ nhàng nữa. Những loài nhạy cảm có thể cảm nhận được thiện ý của ngài đó!”
Lurus tắt thiết bị, cúi đầu nhìn sinh vật nhỏ vẫn đang lén lút nhìn anh qua kẽ tay. Anh thử học theo Musa, nhẹ nhàng ôm cô ngang ngực, tay kia vuốt lưng cô từng chút.
Hiệu quả rõ rệt, mặt Đường Tân Nhi lập tức đỏ bừng, ánh mắt ướt sũng không còn hoảng hốt, cơ thể cứng ngắc cũng dần thả lỏng. Cô còn nhoẻn miệng cười với anh một cái.
Tay Lurus khựng lại, không hiểu sao trong lòng lại nảy sinh một cảm giác muốn... bóp má cô một cái.
Tính cách Đường Tân Nhi vốn lạc quan, cảm xúc lên nhanh mà xuống cũng nhanh. Cảm nhận được người ta thật sự đang cố gắng dỗ mình, cô bắt đầu thấy ngượng.
Nhìn bộ quần áo vừa vặn trên người, nghĩ lại vừa nãy bọn họ loay hoay giúp thay, chắc là tưởng cô là... búp bê hoặc thú cưng gì đó?
Đường Tân Nhi bặm môi. Nghĩ tới việc sau này còn phải dựa vào người ta để sống, khi đối phương lại lần nữa muốn cởi đồ, cô không giãy nữa nhưng vẫn cố giữ lại cái áo hai dây nhỏ cuối cùng. Ai tới gần là cô cắn.
Cô đã quyết rồi, dù tạm thời phải đóng vai thú cưng hay cái gì đó cũng được, nhưng phải để người ta biết một số việc là không được làm!
Mấy lần như vậy, tuy Lurus có nhíu mày nhưng cũng không ép nữa.
Đường Tân Nhi cảm thấy mình giữ được “giới hạn cuối cùng”, tâm trạng cũng khá hơn một chút. Cô cũng mừng vì anh không phải kiểu người độc đoán, chắc là có thể chung sống yên ổn.
Giằng co mệt lử, cô dựa vào lòng anh nghỉ ngơi. Suốt một ngày căng như dây đàn, vừa thả lỏng là cơn buồn ngủ như cơn lũ tràn về, chẳng mấy chốc đã ngủ mê man.
Thấy cô ngủ rồi, Lurus nhìn đồng hồ, mới giật mình nhận ra mình đã dành nguyên một buổi tối để chăm một con... thú cưng?
Cảm giác mất kiểm soát này thật không dễ chịu. Nghĩ ngợi một lúc, anh quyết định hôm nay không tăng ca nữa, đi ngủ sớm.
Cúi đầu nhìn “sinh vật nhỏ” đang rúc trong lòng, nghĩ tới chuyện trong nhà vẫn chưa chuẩn bị phòng riêng cho thú cưng, anh ôm cô đi vào phòng ngủ.
Anh nhẹ tay đặt cô vào trong chăn, rồi đi rửa mặt. Khi quay lại, cô vẫn đang cuộn tròn ngủ rất say.
Lurus ngắm cô yên lặng một lúc, phát hiện cô ngủ cực kỳ ngoan, thở nhẹ tới mức gần như không nghe thấy, rất hài lòng, rồi cũng nhẹ nhàng nằm xuống.
Nhưng vừa nhắm mắt lại, anh lại không ngủ được.
Từ nhỏ anh đã quen ngủ một mình. Tự dưng bên cạnh có thêm một sinh vật, cảm giác rất lạ.
Cuối cùng anh định bế cô ra ngoài sofa tạm ngủ một đêm. Thế nhưng khi tay anh vừa chạm vào người cô, cả cánh tay lập tức bị ôm chặt lấy, khuôn mặt mềm mại vô thức dụi vào mu bàn tay anh vài cái, rồi... giữ nguyên tư thế đó không nhúc nhích nữa.
Lông mi dài rủ xuống che đi ánh mắt phức tạp của anh. Cuối cùng anh không đem cô ra ngoài nữa, cũng không rút tay ra mà để yên cho cô ôm một bên tay ngủ, rồi cũng thiếp đi trong hương thơm dịu nhẹ từ cơ thể cô.
….. NMVT….
Sáng hôm sau, Đường Tân Nhi dụi mắt ngồi dậy, phát hiện mình đang nằm trên một cái giường siêu to khổng lồ, kiểu lõm giữa tiện cho cánh thiên sứ mà bên cạnh không có ai cả.
Cô đảo mắt nhìn quanh. Đây là căn phòng ngủ cực kỳ tối giản, tông trắng sữa, chỉ có giường và tủ, chẳng có lấy một món đồ dư thừa.
Người thích kiểu này chắc chắn là ghét phiền phức, cũng khá hợp với khí chất lạnh nhạt của người kia.
Ngơ ra một lúc, cô chợt nhớ đến điều gì đó, cuống cuồng mở bảng hệ thống ra xem:
Thời gian sống còn lại: ∞ ngày
Chỉ số yêu thích: 135
Đường Tân Nhi: “Ô ô ô ô~~~!”
“Tiểu Bát!!”
Nhạc khởi động quen thuộc vang lên, Tiểu Bát xuất hiện:
【Chúc mừng ký chủ, đã vượt qua mốc 0 điểm yêu thích!】
Đường Tân Nhi vừa vui vừa kích động:
“Là ai cho vậy?”
【Là Kim chủ nhà cô và mẹ gà Musa mỗi người tặng một nửa.】
“Ồ thế là hai người họ đều thích tôi lắm đúng không?”
【Đúng vậy, thông thường một người chỉ tặng được tối đa 100 điểm, nhưng sinh vật trí tuệ có thể tạo ra kỳ tích tình cảm.】
“Vậy thì tốt quá...”
Cô cười chưa được mấy giây đã bắt đầu nhăn nhó:
“Nhưng bây giờ biết đi đâu kiếm ra đủ một triệu điểm nữa đây!”
【Cô có lợi thế về ngoại hình theo thẩm mỹ thế giới này, khuyên nên dùng chiến lược: bán manh (dễ thương) để lấy lòng mọi người.】
“Bán manh” khiến cô hơi chột dạ nhưng vì mạng sống, cô cắn răng nuốt cả lòng tự trọng. Kết thúc trò chuyện, cô nhanh chóng bò xuống giường, rón rén đẩy cánh cửa khép hờ.
Thò đầu ra xem, trong phòng khách sáng sủa chẳng thấy ai, mẹ gà cũng chẳng có ở đó.
Cô chân trần bước ra ngoài, rồi nhìn thấy Lurus đang ngồi trên bàn ăn ăn sáng một cách rất tao nhã.
Đường Tân Nhi lập tức đứng hình, suy nghĩ cách “tăng điểm yêu thích” thì anh ta đã chủ động bước tới bế cô lên, đưa thẳng vào phòng rửa mặt.
Không đi vào phòng tắm mà là bên ngoài phòng vệ sinh, cô bị đặt vào bồn rửa tay to như bồn tắm mini, chưa kịp phản ứng thì một cái bàn chải nhỏ xíu đã được nhét vào miệng cô đánh răng.
Đường Tân Nhi nhịn cười muốn tự làm nhưng vẫn ngoan ngoãn phối hợp. Anh bảo súc miệng là cô uống nước, nặn má là cô nhè ra, lần cuối còn cố tình uống một ngụm rồi giả ngu, thể hiện mình... không thông minh lắm.
Chắc vì quá phối hợp, anh mỉm cười vuốt đầu cô.
Rồi đến rửa mặt, rửa chân, mặc váy mới. Tuy mặc hơi xộc xệch, tóc cũng buộc xấu tệ nhưng nhìn vẻ mặt anh trầm ngâm suy nghĩ, Đường Tân Nhi biết là anh đã cố hết sức.
Cô nhìn bản thân trong gương mà muốn khóc không ra nước mắt, nhưng lại thấy buồn cười. Đồng thời trong lòng cũng dấy lên một cảm xúc kỳ lạ...
Trước đây, mỗi sáng là cô lo cho đám em, giúp chúng vệ sinh, ăn sáng. Dù sau này vào showbiz nhưng là diễn viên hạng 28 (ý là flop hơn cả hạng 18), chẳng có trợ lý, lời thoại cũng toàn một câu là xong.
Cuối cùng bị công ty mặc kệ, ngày nào cũng chạy show như người vô hình, còn bị mẹ gọi điện đòi tiền nuôi em, chữa bệnh cho cha...
Mệt đến mức suýt bán mình cho đại gia.
Tưởng rằng gặp hệ thống sẽ đổi đời, ai dè chưa kịp làm ngôi sao thì đã... xuyên không.
Giấc mơ làm minh tinh kiếm tiền an nhàn coi như tan tành.
Không ngờ sau khi xuyên lại được sống thế này, tuy “ông chủ” không chuyên nghiệp nhưng cũng rất tận tâm.
Cô đã mãn nguyện lắm rồi.
Ăn sáng xong, anh bế cô lên... rồi nhét vào một chiếc balô.
“!”
Trái tim Đường Tân Nhi khựng lại, chẳng lẽ vì cô khóc hôm qua nên anh ta định... đem cô đi cho người khác?
Mà cũng phải, có khi anh chưa từng có ý định nuôi lâu dài. Nhưng thế cũng tốt! Cô sẽ được gặp nhiều người hơn!
Hy vọng sống mở ra rồi!
Nghĩ vậy, cô im lặng, ngoan ngoãn chờ đợi... vận mệnh sắp tới.