“Ục... ục... ục…”
Đường Tân Nhi nằm ngửa trong bụi cỏ có những chiếc lá to rộng, đói đến mức sống dở chết dở. Đôi mắt vô hồn nhìn lên mặt trăng xanh to tròn treo trên bầu trời, tưởng tượng nó là một cái bánh áp chảo thật lớn.
Không chút ý thức, cô cắn bừa một nhúm cỏ lạ bên cạnh để lót dạ. Vị đắng chát lập tức lan khắp khoang miệng, chẳng những không xoa dịu được cái đói mà còn khiến dạ dày đau quặn hơn. Nỗi bi thương trong lòng cô vì thế mà dâng lên cuồn cuộn.
Phì phì nhổ cỏ ra, Đường Tân Nhi lần thứ tám trăm gào thét gọi cái hệ thống "có thù" kia trong đầu:
“Tiểu Bát, xong chưa vậy hả?! Tôi sắp chịu không nổi rồi! Hai ta sắp chết tươi ở đây rồi đó!!!”
Ngay lập tức, trong đầu cô vang lên âm thanh điện tử quen thuộc, nghe thì có vẻ nhiệt tình, nhưng giọng điệu lại lạnh như máy móc:
【Ký chủ xin đừng nôn nóng, còn mười phút nữa tiến độ sẽ hoàn thành.】
Đường Tân Nhi lúc này chỉ thấy từng giây như dài cả năm, hối hận đến mức muốn đấm mình vì đã trót nghe lời dụ dỗ, đi ký kết cái hệ thống rởm này.
Ba ngày trước, cô vẫn còn là một ngôi sao hạng ba mươi tám không ai thèm để mắt đến trên Trái Đất. Bất thình lình, một hệ thống từ trên trời rơi trúng đầu cô.
Tiểu Bát tự xưng là “Hệ thống Vạn Người Mê”, nói rằng chỉ cần cô làm tốt công việc làm người nổi tiếng – nghề nghiệp có thể kết nối với công chúng, thì thông qua việc thu thập giá trị yêu thích từ từng fan, một khi đạt được tình cảm chân thành từ 80% dân số toàn cầu, trở thành siêu sao số một thế giới, cô sẽ được triệu hồi Thần Long để thực hiện điều ước.
Ngoài ra, trên hành trình hoàn thành các nhiệm vụ, cô còn nhận được vô số phần thưởng nhỏ.
Lúc ấy, đang bị cuộc sống hành hạ không còn ra hình người, cô mừng rỡ đến phát khóc, cho rằng mình là con cưng của số phận, không chút do dự đồng ý ký kết.
Sau khi ký xong, Tiểu Bát liền trao cho cô một gói quà tân thủ – một vai nữ phụ có mười phút xuất hiện trên màn ảnh. Cô hí hửng vui như trẩy hội, bắt máy bay tới đoàn phim quay phim, trong lòng ngập tràn ảo tưởng về bước ngoặt lớn của đời mình, chuẩn bị tạm biệt nghèo khó, sớm ngày sống cuộc đời "nằm phơi bụng dưỡng lão".
Kết quả... chưa kịp mơ dài, tai nạn máy bay xảy ra.
Lúc mở mắt ra, cô đã nằm trong cái công viên quỷ quái này rồi. Mà Tiểu Bát cũng vì đưa cô vượt không gian mà tiêu hao hết năng lượng, lăn ra "ngất".
Ban đầu, cô còn định tìm người cầu cứu nhưng Tiểu Bát bảo phải ở yên trong phạm vi này để gom năng lượng tản mát xung quanh mới khởi động lại được.
Nghĩ đến chuyện nó đã cứu mạng mình, cô liền cắn răng bám trụ trong cái xó không một bóng người này suốt ba ngày, sống như người rừng.
Khát thì uống sương, đói thì... chịu đói.
Thật lòng mà nói, cái đói là cực hình tra tấn nhất thế gian. Lần thứ tám trăm lẻ một, cô lại không nhịn được hỏi: “Xong chưa vậy?!”
【Hoàn tất rồi.】
Đường Tân Nhi lập tức như sống lại lần hai, hớn hở la lên: “Nhanh! Mau cho tôi đồ ăn!!”
【Hệ thống này không có chức năng đó.】
Đường Tân Nhi nghẹn một hơi nơi cổ họng, suýt chút thì lật mắt ngất xỉu, cố nuốt xuống cơn tuyệt vọng, run rẩy hỏi:
“Vậy... mày có thể làm gì?!”
【Ký chủ, chương trình cốt lõi của hệ thống đã điều chỉnh một chút phương hướng, ký chủ cần hiểu rõ trước đã.】
Theo lời Tiểu Bát, trong đầu cô hiện ra một giao diện hệ thống cực kỳ đơn giản.
Dòng chữ thật to ngay đầu trang, như xát muối vào tim cô:
Ký chủ: Đường Tân Nhi
Thọ mệnh còn lại: ∞ ngày
Giá trị yêu thích: 0
Đường Tân Nhi ngơ ngác: “Dấu vô cực này có nghĩa là gì? Tôi thành bất tử rồi à?!”
【Đúng vậy. Kỳ thực lúc cô gặp tai nạn máy bay thì đã chết rồi. Nhưng vì đây là tình huống ngoài ý muốn nên sau khi xin phép, hệ thống chính đã cho cô cơ hội sống lại có điều kiện. Cô hiện đang nợ 9 tỷ điểm giá trị yêu thích. Trong vòng ba tháng, phải trả đúng kỳ 10 triệu điểm, nếu không sẽ bị xóa sổ ngay lập tức.】
Đường Tân Nhi: “...”
9 tỷ điểm, cô phải cày đến kiếp nào?!!
【Ký chủ đừng nản chí. Nhiệm vụ vẫn như cũ, chỉ là khối lượng công việc hơi nhiều hơn. Tin tốt là phần thưởng nhỏ trên đường vẫn giữ nguyên, không vì cô mắc nợ mà bị hủy bỏ.】
Lòng Đường Tân Nhi chua xót nhưng xem ra ông trời cũng không tuyệt đường cô. Cô hít hít mũi, cố hỏi: “Tôi còn có thể làm minh tinh ở đây không?”
【Thế giới khác thì nghề nghiệp cũng khác. Việc này cần ký chủ tự cân nhắc. Hiện tại đang tải thông tin cơ bản của thế giới này.】
Ngay sau đó, từng dòng dữ liệu ùa vào đầu cô, khiến cô choáng váng đến mức chóng mặt.
Hành tinh này tên là Yteliya, cư dân bản địa là những chủng tộc chỉ xuất hiện trong truyền thuyết ở Trái Đất:
Tộc Vũ – bá chủ bầu trời, sau lưng mọc cánh.
Tộc Người Cá – thống trị đại dương, người trên cá dưới.
Tộc Ma Cà Rồng – sống tại vùng đất đêm vĩnh hằng.
Tộc Thú Nhân – chiếm cứ lục địa.
Bốn chủng tộc tự trị nhưng chung tay bảo vệ hành tinh trù phú này đã hàng vạn năm. Hiện nay công nghệ phát triển ngang ngửa với Trái Đất, cả hành tinh đang trong thời kỳ hòa bình.
Nhưng điều khiến Đường Tân Nhi sốc nhất không phải là những điều đó.
Cái khiến cô muốn ngất chính là, trong thần thoại của các tộc đều có manh mối về “loài người”. Đặc biệt, tộc Ma Cà Rồng còn trưng ra nửa bộ hài cốt người để làm bằng chứng!
Do sự trùng hợp bất ngờ này, “con người” trở thành nỗi ám ảnh lớn nhất của toàn bộ giới học giả.
Cuối cùng, khoảng một thế kỷ trước, một nhà thám hiểm vĩ đại đã tìm được dấu vết con người trong rừng và bắt được một cá thể.
Sau khi đem DNA đối chiếu với bộ hài cốt, kết quả trùng khớp tới 99%. Cả hành tinh lập tức bùng nổ!
Từ đó đến nay, loài người trở thành sinh vật quý hiếm được bảo vệ ở cả bốn quốc gia, tổng số trên toàn cầu chưa đến một trăm, giá trị còn hơn cả gấu trúc ở Trái Đất!
Đường Tân Nhi như tỉnh cả ngủ, nghiêm túc tiếp tục đọc tiếp.
Một phút sau...
Cô nắm chặt tay, lệ chực trào:
Thứ được gọi là “con người” ở đây, thực ra là... tinh tinh đen!
Vãi! Phí công cô xúc động!!!
Cô nhìn mấy đoạn tư liệu tuyên truyền trong hệ thống – mấy con tinh tinh bị nhốt trong phòng thí nghiệm, bị đè lên bàn mổ lạnh toát...
Tim cô run lên bần bật, thở hổn hển.
Đường Tân Nhi nhắm mắt, khoanh tay đặt lên ngực, nhẹ nhàng nói:
“Tiểu Bát, tuy chúng ta không sinh cùng năm cùng tháng cùng ngày, nhưng có thể chết cùng năm cùng tháng cùng ngày cũng coi như có duyên. Tắt máy đi, để chúng ta chết cho có thể diện.”
【Ký chủ vẫn còn cứu được.】
Đường Tân Nhi không buồn nhúc nhích: “Tôi không còn sức đứng lên nữa rồi.”
【Ký chủ, có người đến rồi.】
Đường Tân Nhi lập tức mở bừng mắt, cố gắng lật người dậy, nâng đầu lên nhìn – trong tầm mắt lờ mờ là một đôi chân dài, thẳng tắp đang chầm chậm tiến lại gần cô, sắp đi ngang qua chỗ cô nằm.
Trong cơn hoảng hốt, cô vội bò lên phía trước một chút, giơ tay níu lấy ống quần cao cấp của đối phương, dốc hết sức gọi:
“Anh hùng... cứu mạng...”
Đối phương không phụ danh "anh hùng", thuận tay nắm cổ áo dơ bẩn chẳng còn nhận ra màu ban đầu của cô, xách cả người lên khỏi mặt đất như nhấc một cái túi xách.
Đường Tân Nhi mềm nhũn trong tay hắn, ánh mắt mơ màng nhìn người trước mặt.
Cô thấy... thiên sứ rồi!
Ấn tượng đầu tiên của cô chính là vậy.
Mái tóc vàng óng rực rỡ như ánh mặt trời của thiên sứ rủ xuống vai, đôi mắt xanh lục trong veo như hồ nước tĩnh lặng trên núi cao. Sau lưng anh ta là một đôi cánh cực lớn, vẻ ngoài đẹp đến mức không tưởng – chỉ thiếu mỗi cái vòng sáng trên đầu nữa là thành thiên sứ đích thực.
Thiên sứ thật cao! - Là ấn tượng thứ hai của cô.
Cô cao 1m62, thế mà bây giờ chân cô cách đất ít nhất 1 mét, bị anh ta xách như xách đứa trẻ con.
Lúc này, thiên sứ lên tiếng.
“Thật là một sinh vật kỳ lạ.”
Giọng nói trầm thấp lạnh lẽo, pha chút âm sắc kim loại, lạnh như băng, xa cách người khác vạn dặm.
Đường Tân Nhi nghe không hiểu, chỉ kêu khẽ: “Đói...”
Nói xong câu cuối cùng với "thiên sứ", bụng cô lại réo vang kéo dài một tràng, rồi – ngất xỉu vì đói.
Không biết qua bao lâu, Đường Tân Nhi ngửi thấy mùi thơm, theo bản năng tỉnh lại, ngồi bật dậy, vồ lấy đồ ăn nhét liên tục vào miệng như sói đói.
Đói quá nên ăn gì cũng thấy ngon, chỉ có điều hơi nghẹn.
Đúng lúc đó, một nắp chai to đùng đưa đến miệng cô, cô không khách khí uống ừng ực hết sạch.
Sau đó mãn nguyện nằm ngửa ra, cơn đau trong bụng dịu đi, tinh thần cô cũng dần khôi phục, tầm nhìn rõ ràng hơn.
Lúc này, cô mới nhìn thấy người đưa đồ ăn cho mình chính là tên mỹ nam có cánh lúc nãy...
Không đúng!
Cánh của anh ta là màu đen?!
Đến tận bây giờ cô mới để ý, cánh của đối phương không phải trắng mà là đen tuyền.
Anh ta đang nhìn cô với vẻ đầy hứng thú.
Đường Tân Nhi thấy sự khác biệt về hình thể giữa hai người, liền rụt cổ lại, nhỏ giọng nói:
“Cảm ơn anh…”
Có vẻ đối phương không nghe rõ hoặc không hiểu, liếc cô hai cái rồi đứng dậy, có vẻ như chuẩn bị rời đi.
Đường Tân Nhi lập tức bật chế độ báo động. Trong tình trạng hiện tại, cô cực kỳ cần sự giúp đỡ từ cư dân bản địa!
Cô vội vã đứng dậy, lảo đảo chạy theo, túm lấy ống quần anh ta.
Người kia cúi đầu nhìn, Đường Tân Nhi ngẩng đầu, ánh mắt đầy tội nghiệp xen lẫn khẩn cầu. Kết quả là... cô bị nhấc bổng trở lại như cũ, thả về chỗ cũ.
Đường Tân Nhi câm nín.
Anh ta lại quay đi, cô lại ôm chân không buông như thể ăn vạ.
Cứ lặp đi lặp lại vài lần như thế, cô còn đang tính đổi đối tượng thì người đàn ông kia đã chịu thua trước.
Lần này, anh ta lại túm cổ áo cô lên, nhét vào một cái hộp giấy nhặt được bên đường, bế cả người lẫn hộp đi mất.