Không gian bên trong thùng giấy rất rộng, đủ để Đường Tân Nhi thò đầu ra quan sát thế giới bên ngoài.

Cuối cùng cũng được rời khỏi công viên giam cầm cô suốt mấy ngày, Đường Tân Nhi tham lam nhìn ngắm khung cảnh vụt qua ngoài kia: nào là tàu điện chạy xuyên giữa các tán cây khổng lồ, nào là những hòn đảo lơ lửng giữa không trung… tất cả đều như bước ra từ thành phố trong tranh minh họa, hoàn toàn không giống bất kỳ thứ gì từng có trên Trái Đất thế kỷ 21.

Chưa kịp xem đã đời, người đàn ông xách cái thùng giấy chứa cô đi vào một tòa cao ốc.

Số lượng “người khổng lồ” tộc Vũ xung quanh bắt đầu nhiều hơn, cánh của bọn họ đều trắng muốt. Mỗi khi thấy người đàn ông này, họ đều né tránh từ xa, như thể hắn là tai họa gì ghê gớm lắm.

Đường Tân Nhi rụt người lại trong thùng giấy đầy căng thẳng, nhưng ánh mắt vẫn không ngừng tò mò đánh giá bốn phía.

Người trong tòa nhà lần lượt bước vào các phòng thang máy khác nhau một cách trật tự. 
Đường Tân Nhi còn muốn nhìn kỹ thêm thì đã bị đưa vào một buồng thang máy trong suốt. Bên trong chỉ có cô và người đàn ông kia.

Chưa kịp phản ứng gì thì thang máy đã vút lên với tốc độ cao, khiến tai cô ù đi. Nhưng cô chẳng còn tâm trí quan tâm nữa, chỉ trợn tròn mắt dán vào cảnh tượng bên ngoài – mặt đất cong cong dần lùi xa. 
Thang máy xuyên qua tầng mây, lên đến một hòn đảo trên không trung nhưng vẫn chưa dừng lại, tiếp tục bay lên cao.

Những người khác thì đã ra khỏi thang máy, tung cánh trắng muốt như bầy bồ câu bay về tổ ấm của mình.

Dưới ánh trăng bạc lấp lánh, các thiên sứ ríu rít bay về nhà. Những đứa trẻ béo múp mọc cánh nhỏ nhào vào lòng cha mẹ.

 Khung cảnh ấy đẹp đẽ và thuần khiết đến mức khiến Đường Tân Nhi có ảo giác như mình đã lên thiên đàng rồi.

Cô tràn đầy hứng thú nhìn ngắm thế giới mới, hoàn toàn không biết rằng bản thân cũng đang bị người ta lặng lẽ quan sát.

Lurus cúi đầu nhìn sinh vật kỳ quặc đang thò đầu ra khỏi thùng giấy dán mắt vào khung cảnh bên ngoài, cả người lấm lem, bị cây cỏ nhuộm đủ màu sắc, trông cứ như một con thú nhỏ tơi tả. Tâm trạng anh có chút phức tạp.

Chỉ vì tâm trạng không tốt nên anh mới đến góc vườn vắng kia dạo một vòng, không ngờ lại nhặt được sinh vật này. Ban đầu còn tưởng là búp bê vứt đi, nếu nó không tự bò tới chân anh thì anh đã mặc kệ rồi.

Cho nó ăn một bữa xong thì nó liền bám riết lấy anh. Trong lúc đầu óc mơ hồ, anh thế mà lại lôi cả nó về nhà.

Lurus mệt mỏi xoa trán, hơi hối hận vì hành động bốc đồng. Nhưng đã mang về rồi thì không thể bỏ nó lần nữa, tránh gây tổn thương tâm lý cho sinh vật nhỏ này. 
Anh thở dài tự nhủ: nếu không nuôi được thì đem đến trạm cứu hộ hoặc tìm người sẵn sàng nhận nuôi.

Vài giây sau, thang máy dừng lại. Đường Tân Nhi lập tức tỉnh táo, cứ tưởng như những người kia, thiên sứ cánh đen cũng sẽ bay về nhà, nào ngờ cửa thang mở ra lại là… lối vào thẳng bên trong một căn hộ.

Ngay cửa là một… con gà mái cao gần 1m8 mặc tạp dề đã đứng chờ sẵn, cất giọng người:
“Chủ nhân, chào mừng về nhà~”

Đường Tân Nhi trố mắt há mồm.

Thế giới này thật quá điên rồ, gà mái cũng to khủng khiếp thế này cơ mà.

 Đột nhiên cô cảm thấy mình may mắn vì mấy ngày qua chỉ ru rú trong công viên, chứ mà xông bừa ra ngoài thì có khi đã bị mấy “con vật nhỏ” khác ăn thịt rồi cũng nên.

Lurus nói:
“Musa, đồ chuẩn bị xong chưa?”

Musa vỗ cánh vui vẻ:
“Tôi đã mua đầy đủ ngay sau khi nhận tin nhắn!”

Lurus gật đầu, đưa thùng giấy qua tay cô ấy:
“Dẫn nó đi tắm.”

Musa cúi đầu nhìn vào thùng, thấy Đường Tân Nhi đang co rúm nhìn mình chằm chằm, càng thêm thích thú, hai cánh phấn khích vỗ liên hồi.

“Ôi trời ơi, đáng thương quá, chắc chắn là chịu không ít khổ rồi. Để cô giúp con tắm sạch sẽ nhé~”

Nhìn ánh mắt lóe sáng của “gà mái” và cái mỏ sắc bén khi mở miệng, Đường Tân Nhi sợ hãi co người lại.

Không lẽ… tên thiên sứ này đưa mình về là để làm đồ ăn cho con gà này?

Ý nghĩ đó khiến mặt cô tái mét, vội ngước nhìn về phía người đàn ông, vùng vẫy hét:

“Đừng ăn tôi! Tôi biết làm việc nhà mà!”

Musa ôm chặt thùng giấy, vội gọi với theo Lurus đang định vào thư phòng:
“Chủ nhân! Nó… nó sợ khi anh rời đi!”

Lurus quay đầu lại, ánh mắt chạm phải ánh nhìn như bắt được cọng rơm cứu mạng của Đường Tân Nhi. Cảm giác được dựa dẫm khiến anh bất giác thấy vui. Anh bước lại, đón lấy thùng giấy, đổi ý:

“Tôi sẽ ở lại quan sát.”

“Vâng ạ.”

Đường Tân Nhi vẫn còn vùng vẫy nhưng người đàn ông đã bế thẳng cô ra khỏi thùng. Cô hoảng hốt, ngoái đầu nhìn, đập vào mắt là một phòng tắm to như bể bơi.

Cô lập tức nhận ra – à, hóa ra chỉ là đi tắm, nhất thời thở phào nhẹ nhõm.

Nếu định ăn cô thật, lẽ ra phải vác vào bồn rửa trong bếp mới đúng.

Nói đến tắm rửa, Đường Tân Nhi cảm thấy toàn thân vừa ngứa vừa rít, lòng cũng bắt đầu mong chờ.

Lurus và Musa vốn tưởng cô sẽ phản kháng dữ dội nên còn chuẩn bị sẵn đồ ăn vặt để dỗ, ai dè cô lại ngoan ngoãn ngồi yên một chỗ, im lặng nhìn họ tất bật, ngoan như một cục bột.

Musa cười tít mắt:

“Chủ nhân, nó ngoan quá trời luôn! Mắt cứ nhìn anh mãi kìa~”

Lurus cảm thấy tim khẽ rung lên, ánh mắt trở nên dịu dàng, đôi đồng tử lạnh băng cũng thoáng lóe nụ cười.

Nhưng thực ra… Đường Tân Nhi nhìn anh chỉ vì muốn xem anh có định ra ngoài không.

 Cô không muốn tắm mà bị nhìn trân trân thế này!

Thế nhưng, đời không như mơ. Không cùng ngôn ngữ, không thể giao tiếp, đến khi “mẹ gà” bắt đầu cởi cái váy rách như giẻ lau trên người cô, Lurus vẫn không có ý định rời đi.

Đường Tân Nhi cả người cứng đờ.

Người ta ở hành tinh lạ, thân bất do kỷ, cô đành phải cắn răng chấp nhận. 
Nghĩ đi nghĩ lại, cô quyết định không bộc lộ trí tuệ, cũng không nên gây phản cảm. 
Một “sinh vật lạ ngoan ngoãn” chắc chắn sẽ được yêu quý hơn là một “sinh vật xù lông giương nanh”.

Biết đâu trong mắt họ, cô chỉ là con khỉ không lông, chẳng cần xấu hổ làm gì.

Tự tẩy não thành công, cô lập tức đơ người, mặt vô cảm như búp bê, mặc cho người ta tắm rửa, quyết không nghĩ tới chuyện phía sau còn có người nhìn chằm chằm.

Đến khi bọt xà phòng được xả sạch, bên tai vang lên tiếng thét chói tai của “gà mái”:

“Á á á á! Trời đất ơi! Đây là thứ gì vậy?! Đẹp quá! Dễ thương quá đi mất!”

Lurus ở bên cạnh cũng sửng sốt, không dời mắt khỏi sinh vật bé nhỏ đang co người trong bồn tắm.

Sau khi tắm sạch, làn da trắng trẻo mịn màng như trẻ sơ sinh, khớp xương hồng hào khỏe mạnh. Mái tóc đen dài ướt sũng dính vào đôi má đỏ hây hây, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm tinh xảo như búp bê sống.

Đường nét gương mặt mềm mại, đôi mắt đen ướt long lanh như biết nói. Lurus không nhịn được véo nhẹ má nó, nó cũng không phản kháng, ngoan đến không tưởng.

Ý định ban đầu là tìm người khác nuôi giúp, nhưng giờ… anh muốn tự mình nuôi.

Chỉ là, rốt cuộc là giống loài gì?

Lurus bật giao diện Trí tuệ trên cổ tay, tìm kiếm dữ liệu, sau một hồi lướt tìm, không chắc chắn trả lời:

“Trông giống như… Adabeast không lông.”

Adabeast là loài thú cưng trung hình, dáng người giống người, toàn thân lông trắng, trí tuệ thấp, vì mặt mũi giống người Yteliya nên rất được yêu thích trong giới nuôi thú cưng.

Có điều con này nhỏ nhắn hơn, hoàn toàn không có lông, làn da cũng không trắng bệch như Adabeast mà ngả hồng khỏe mạnh, tóc lại còn đen nhánh, có lẽ là một giống khác chăng?

Musa lúc này chẳng màng phân loại, bà đã hoàn toàn phát cuồng vì sinh vật nhỏ kia. 
Cẩn thận dùng khăn bọc lấy Đường Tân Nhi ôm ra ngoài, nhẹ nhàng sấy tóc, xót xa xoa làn da “trụi lông” của cô, lo rằng để lạnh sẽ sinh bệnh, vội thúc chủ nhân mua ngay quần áo thú cưng.

Trong lúc chờ quần áo tới, một người một gà vây quanh Đường Tân Nhi quan sát. Cô giả vờ như sợ hãi, bám chặt khăn tắm, rúc vào góc phòng, hoàn toàn phớt lờ những trò đùa trêu chọc.

Nhìn ánh mắt hai người cứ như nhìn bảo vật hiếm có, Đường Tân Nhi càng tin rằng – dù không tiết lộ mình là con người, cô vẫn có nguy cơ bị đưa vào phòng thí nghiệm.

Tệ hơn nữa, có khi còn bị giao nhiệm vụ sinh sản để “duy trì nòi giống loài người”...

Tưởng tượng đó dọa cô co rúm người lại.

Lurus thấy vậy liền ngăn Musa đang định bế cô:

“Musa, đừng dọa nó.”

“Ồ ồ, xin lỗi chủ nhân! Nó đáng yêu quá đi mất!”

Hai người thấy cô cần thời gian thích nghi, nên tạm lui ra phòng khác.

Không rõ tại sao họ rời đi nhưng Đường Tân Nhi thật sự thở phào nhẹ nhõm, ngã xuống cái ghế sofa khổng lồ, bắt đầu suy ngẫm về đời mình.

Người bản địa ở đây ai cũng to lớn, một đứa trẻ thôi cũng đủ sức đấm chết cô. 
Xa lạ, không người thân thích, bất đồng ngôn ngữ, Tiểu Bát thì không hỗ trợ an toàn cá nhân, sau một hồi cân nhắc, cô rút ra một kết luận:

Phải ôm đùi ai đó để sống sót.

Thiên sứ cánh đen trước mắt chính là một lựa chọn tuyệt vời – nhìn mặt là biết đẹp trai, nhà cửa thì sang trọng, lại được đám cánh trắng nể phục… đúng là “cái đùi vàng”.

Đưa ra quyết định xong, lòng cô cũng yên ổn hơn nhiều. Với bản tính lạc quan, Đường Tân Nhi liền nằm nghỉ luôn.

Không lâu sau, “đùi vàng” và “gà mái đại nhân” quay lại, mang theo mấy bộ váy nhỏ xinh. Đường Tân Nhi bình tĩnh để họ tiến lại gần.

Sau đó, gà mái bắt đầu mặc đồ cho cô như mặc búp bê, nào là quần chip bé xíu, nào là áo yếm nhỏ xinh, rồi thêm váy bồng váy xòe,… mỗi lần mặc là hét một lần.

“Á á á! Tim tôi muốn tan chảy! Nó đẹp quá! Nếu gắn thêm đôi cánh nữa thì chẳng khác nào một tiểu quý tộc thu nhỏ cả! Chủ nhân, nó có tên chưa vậy?”

Lurus bế Đường Tân Nhi, cảm nhận trong lòng mình là một sinh vật nhỏ bé, mềm mại, thơm thơm, thấp giọng nói:

“Gọi là Nhuyễn Nhuyễn đi.” 


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play