Vì lo lắng cái "đùi vàng" tiếp theo không dễ sống chung, nên tâm trạng của Đường Tân Nhi lúc này vô cùng thấp thỏm, suốt cả quãng đường cô không còn tâm trí ngắm phong cảnh nữa.
Mãi đến khi một đôi tay to lớn có khớp xương rõ ràng bế cô ra khỏi ba lô, cô mới giật mình nhận ra đã đến nơi.
Cô ngó xung quanh – đây là một căn phòng rộng rãi, bên trong có khoảng mười người đang ngồi ôm đủ thể loại thú bông, bò sát, chim muông… Tiếng kêu của đám động vật và tiếng chủ nhân rầy la vang lên không ngớt bên tai, Đường Tân Nhi đoán được đại khái.
Quả nhiên, không lâu sau, một cô y tá mặc đồng phục xanh đi ra gọi:
“Cô Merlin, mời mang thú cưng vào trong.”
Cô nghe không hiểu, nhưng thấy một quý cô ôm con vật đen sì sì như cục than bước vào, Đường Tân Nhi đã hoàn toàn chắc chắn – nơi đây là một bệnh viện thú cưng.
Chính cô cũng không nhận ra mình vừa nhẹ nhàng thở phào, ngoan ngoãn ngồi trên đùi người đàn ông chờ đến lượt.
Thật ra trong lòng còn hơi vui vì không phải tiếp xúc với người lạ. Dù mới quen người đàn ông này được một ngày nhưng cũng đủ nhận ra anh ta là người không tệ.
Vì vậy, cô ngoan ngoãn nở một nụ cười lấy lòng với anh ta.
Đôi mày lạnh lùng của đối phương giãn ra đôi chút, anh đưa tay xoa đầu cô.
Đường Tân Nhi thấy vui vẻ hẳn lên, cuối cùng cũng có tâm trạng quan sát mọi thứ xung quanh, rồi cô phát hiện mọi người còn lại đều đang nhìn mình đầy ngạc nhiên.
Cô từng lăn lộn trong giới giải trí nên loại tình huống bị nhìn chằm chằm thế này cô không thấy lạ chút nào, trái lại còn ngồi ngay ngắn hơn cho người ta nhìn cho rõ.
Về nhan sắc, cô rất có tự tin.
Trước kia từng được một người đại diện nhìn trúng ngay trên đường, chỉ tiếc công ty không có tài nguyên, lại còn bị mấy đại hoa đàn anh chèn ép, bằng không với gương mặt này, cô đã sớm đạt được giấc mộng “làm cá mặn nằm ngửa ăn sung mặc sướng” rồi.
Cô lén liếc mắt nhìn đám người kia… Hừ, đúng là ánh mắt kinh ngạc!
Lén mở giao diện hệ thống ra xem, chỉ số yêu thích đang nhảy vọt lên 978, suýt nữa cô cảm động đến phát khóc.
Người ở thế giới này thật dễ “cưa đổ” mà~
Với tốc độ này, cô cảm thấy chắc chắn sống được rồi!
Cô cho rằng tất cả đều nhờ vào nhan sắc trời ban.
Là mỹ nhân thì xuyên đến hành tinh ngoài vũ trụ vẫn là mỹ nhân, trong lòng Đường Tân Nhi tự đắc lắm.
Nhưng những người kia cũng coi như còn lý trí, không ai chạy tới làm quen, có lẽ vì khí thế của cái đùi vàng kia quá mạnh?
Xem ra đùi vàng quá lạnh lùng cũng là bất lợi ha…
Tóm lại, nếu sau này nhờ nhan sắc của cô mà thu hút được các chị gái đến làm bạn gái của anh ta, vậy thì cô đâu có ăn ở không đâu, đúng không?
Đang nghĩ xa tận chân trời, thì cuối cùng cũng đến lượt họ.
“Ngài Lurus, mời đưa thú cưng vào trong.”
Đường Tân Nhi được người đàn ông ôm vào, cô vẫn đang nhẩm lại cách phát âm khi nãy, hóa ra anh ta tên là Lurus.
Phòng khám thú y đối với Đường Tân Nhi mà nói thì lớn đến đáng sợ. Một bác sĩ trẻ tuổi có đôi tai sói trên đầu vừa thấy cô liền khựng lại, chau mày hỏi:
“Ngài à, đây là phòng khám, không phải cửa hàng búp bê.”
Đường Tân Nhi đảo mắt theo đôi tai sói cứ đong đưa qua lại kia, vị bác sĩ ấy "ồ" một tiếng, ngay lập tức ánh mắt sáng rực lên.
Anh ta hào hứng vươn tay định ôm cô đi nhưng vừa nhìn thấy bàn khám lạnh ngắt với đầy dụng cụ kim loại, bản năng đã khiến cô run rẩy – ký ức bị áo blouse trắng “thống trị” ùa về.
Ngay lúc tay bác sĩ sắp chạm tới, cô quay đầu ôm chặt cổ của Lurus.
Được tin cậy, Lurus khẽ cong khóe môi, tránh tay bác sĩ, tự mình ôm cô đến trước bàn kiểm tra. Anh nhẹ nhàng vỗ lưng và đầu cô, đợi khi cô trấn tĩnh lại mới đưa cô lên bàn khám.
Đường Tân Nhi ngồi trên bàn khám, lo lắng cựa quậy, mắt dán chặt theo dõi tai sói bác sĩ đang nói gì đó với Lurus.
“Thú cưng mới sao? Dễ thương quá, tôi có thể ôm một cái không?”
Thấy bác sĩ cũng không nhận ra giống loài của “Nhuyễn Nhuyễn”, Lurus lạnh nhạt đáp:
“Khám giúp tôi. Tôi muốn biết nó có khỏe mạnh không và nó là giống gì.”
Chủ nhân không chịu cho đụng, bác sĩ tai sói tiếc nuối nhún vai, sau đó cúi xuống, ánh mắt đầy trìu mến nhìn cô bé đang quay đầu qua lại, bèn dịu giọng:
“Đừng sợ nha, kiểm tra nhanh lắm.”
Vào trạng thái làm việc, bác sĩ lập tức nghiêm túc:
“Xin giúp tôi giữ chặt nó lại.”
Đường Tân Nhi còn chưa kịp phản ứng thì cơ thể đã bị Lurus đè xuống bàn khám lạnh toát. Khi còn đang hoảng hốt, bác sĩ đã thản nhiên lột sạch váy cô ra!
“Á á á!”
Đường Tân Nhi hét lên, hai tay che ngực. Cô muốn bùng nổ luôn rồi! Muốn cởi đồ cũng phải cho người ta chuẩn bị tinh thần chứ?!
Cô định co người lại nhưng bị Lurus giữ chặt, đành đỏ bừng mặt nhìn anh cầu cứu. Đối phương nhíu mày, đưa một tay che mắt cô lại.
Thôi vậy… Cô chấp nhận số phận, nhắm mắt lại, cố gắng lờ đi mọi động tác của bác sĩ.
Sau khi xong xuôi, được mặc lại quần áo, Đường Tân Nhi như mất đi linh hồn, gục đầu vào ngực Lurus không nhúc nhích. Cô không muốn đối mặt với cái thế giới chó má này nữa…
Cô không còn trong sáng nữa rồi…
Lurus quan tâm hỏi bác sĩ:
“Nó làm sao vậy?”
“Không sao, thú cưng nào đến đây cũng thế cả, về nhà cho ăn ngon một chút, dỗ dành vài hôm là ổn thôi.”
Lurus gật đầu, lại hỏi:
“Vậy kết quả kiểm tra thì sao?”
Angri rút báo cáo đưa cho anh:
“Là giống cái. Cơ thể không ổn lắm, có dấu hiệu thiếu máu và hạ đường huyết ở mức trung bình, dinh dưỡng không đầy đủ, vẫn còn khả năng phát triển. Những chỉ số khác thì không đáng lo. Giống loài tạm định là Adabeast biến dị, có lẽ vì ngoại hình và màu lông khác biệt nên bị bầy đàn ruồng bỏ. Tiêm vắc-xin xong thì mang về nuôi kỹ vào.”
Nghe đến đoạn bị ruồng bỏ vì khác biệt, ánh mắt Lurus khẽ dao động. Anh cảm ơn rồi nhận sổ tay nuôi dưỡng Adabeast, bế Đường Tân Nhi đã tiêm xong rời đi.
Trên đường về, Đường Tân Nhi vẫn chưa vực dậy được tinh thần, rúc mình trong ba lô im thin thít.
Tự kỷ được nửa tiếng, cô đột nhiên nhớ ra: Còn cái mạng nhỏ! Vội mở bảng hệ thống ra xem thì thấy giá trị yêu thích đã lên đến 1053.
A~ hôm nay ánh nắng hình như rực rỡ hơn chút nhỉ?
Người ngoài hành tinh đi đường cũng đẹp hơn hẳn.
Lurus cũng trông ngầu lòi hơn đó nha!
Cuộc đời thật tuyệt vời!
Đường Tân Nhi hí hửng, cảm thấy mình hồi sinh rồi. Bác sĩ tai sói đáng sợ kia giờ cũng chẳng đáng ghét như lúc đầu nữa.
Đúng lúc này, trong đầu vang lên âm điệu vui vẻ. Tiểu Bát không đợi triệu hồi mà tự động xuất hiện.
【Chúc mừng ký chủ đạt mốc 1000 điểm yêu thích trong một ngày, nhận được một phần thưởng!】
Đường Tân Nhi vui mừng hỏi:
“Là bảo bối gì thế?”
【Một là “Mũi vĩnh viễn không mọc lông”, hai là “Móng tay hồng phấn vĩnh viễn”, chọn một.】
Cô mới vừa nổi chút mong chờ đã vỡ tan như bọt nước. Mặt đơ luôn:
“Thưởng kiểu gì tệ hại dữ vậy trời…”
【Ký chủ à, dù ở thế giới này hay Trái Đất, ưu thế lớn nhất của cô chính là nhan sắc. Phần lớn phần thưởng đều thiên về nhan sắc và khí chất. Chỉ cần cô càng xinh đẹp, càng khiến nhiều người yêu thích thì sẽ có cơ hội đạt được nguyện vọng cuối cùng.】
Nghe thì cũng hợp lý... Được rồi, Đường Tân Nhi đành chọn:
“Cho tôi cái… mũi không mọc lông đi.”
So với việc có người giúp mình cắt lông mũi thì để họ sơn móng tay vẫn đỡ ngượng hơn…
【Đã nhận lệnh. Từ giờ trở đi, mũi của cô vĩnh viễn không mọc lông nữa.】
Đủ rồi! Đừng có nhấn mạnh nữa! Ngượng chết đi được!
【Không có việc gì thì Tiểu Bát xin lui nhé.】
“…Ừ, đi đi…”
Tiễn Tiểu Bát xong thì vừa khéo về tới nhà Lurus.
Anh đặt cô xuống ghế sofa, nhét cho cô một món đồ chơi rồi đi vào bếp.
Đường Tân Nhi đang nằm bù giấc thì bỗng ngửi thấy mùi thức ăn thơm lừng. Cái bụng đã đói meo của cô liền phản ứng dữ dội, nước bọt cũng tuôn ra.
Không chịu nổi cơn đói dày vò, cô lập tức lăn khỏi sofa chạy về phía nhà bếp, chuẩn bị cọ cơm.