Vì vừa rồi cả hai cùng nhảy xuống sông nên quần áo đều ướt sũng.
Lục Tuyết Nhi cúi đầu nhìn chiếc váy trắng trên người giờ đã gần như trong suốt, rồi lại lén liếc sang Khuất Duệ ở bên cạnh, trong lòng xấu hổ muốn tìm chỗ trốn.
Khuất Duệ quét mắt nhìn cô một cái, khẽ thở dài:“Váy em bị ướt nên trong suốt hết rồi. Không thể để thế này mà đi gặp bọn Trì Vũ với Khải Hạo được.”
“Hả? Vậy… phải làm sao bây giờ?”  Lục Tuyết Nhi luống cuống, theo bản năng đưa tay che ngực, cúi gằm mặt, gò má đỏ bừng.
Nghĩ ngợi giây lát, Khuất Duệ liền cởi chiếc áo thun đen trên người, đưa cho cô: “Em mặc tạm áo của anh đi. Đợi lát nữa rồi tính cách khác.”
Lục Tuyết Nhi nhận lấy, nhỏ giọng đáp, má càng đỏ hơn: “Ừ… cảm ơn anh.”
Cô lúng túng mặc vào, áo thun của Khuất Duệ rộng thùng thình, mặc trên người Lục Tuyết Nhi lại thành dài quá đùi, nhìn chẳng khác gì một chiếc váy mới.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play