“Tớ không ngủ được.” Đồng Ngư nức nở nói.
Phản ứng của Giang Tụng có phần lạnh lùng, chỉ vào đầu Đồng Ngư: “Cái mũ này sao cậu không làm mất?”
“Cậu nghĩ sao?” Đồng Ngư trừng mắt kiểu “cậu hỏi thừa”, Giang Tụng hết cách, thở dài, vẫy tay gọi cậu vào: “Để tớ xem vết thương của cậu.”
Đồng Ngư ngoan ngoãn ngẩng cằm lên rồi cúi đầu xuống. Vết thương đã nhạt màu đi, ít nhất không còn đáng sợ như trước, người nhà cũng đã bôi thuốc cho cậu.
Khi Giang Tụng kiểm tra, tay chạm phải một vùng lạnh toát, hắn lấy khăn giấy lau nước mắt cho Đồng Ngư: “Giờ mới khóc à?”
“Trong lòng tớ thấy khó chịu.” Đồng Ngư lầm bầm.
Trong bầu không khí như vậy, Giang Tụng lẽ ra nên ôm lấy Đồng Ngư, nhưng hắn quá vụng về với chuyện đó, do dự mãi vẫn không ôm, chỉ để cậu vào phòng mình.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play