Mạnh Thư Yểu không ngờ mình thật sự lại rước phải phiền phức.

Cô nghe ngóng được trên lầu là phòng VIP, là nơi giới kinh doanh bàn công việc nên đi thang máy lên, kết quả là gặp phải một gã công tử bột bám riết, bị lôi vào phòng riêng bắt uống rượu cùng họ.

Cô không thể đắc tội đám người đó, họ không chỉ bắt cô uống rượu mà còn muốn động tay động chân với cô.

Cô khó khăn lắm mới tìm được cơ hội chạy thoát, vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy Bùi Duật Châu. Mạnh Thư Yểu không biết đây có được coi là trong cái rủi có cái may không.

Dù thế nào đi nữa, lúc này anh chính là cọng rơm cứu mạng duy nhất của cô.

“Ngài Bùi, anh giúp tôi với, họ ép buộc tôi…” Cô dùng sức níu lấy áo sơ mi của người đàn ông, giọng nói thoáng chút run rẩy, đôi mắt ươn ướt nhìn anh cầu cứu.

Bất cứ ai nhìn thấy cũng sẽ có một chút động lòng.

Bùi Duật Châu lại nhíu mày: “Buông tay.”

Mái tóc của cô gái trong lòng anh rối bù, trên váy còn dính vết rượu, lem cả sang chiếc áo sơ mi trắng của anh.

Cơn ưa sạch sẽ của anh lại trỗi dậy, không ném cô ra ngay tại chỗ đã là tốt lắm rồi.

Người đàn ông trong phòng riêng đuổi theo.

Mạnh Thư Yểu quay đầu nhìn lại, theo phản xạ trốn ra sau lưng Bùi Duật Châu, “Họ bắt nạt tôi… Tôi không buông đâu…”

Vị cậu ấm ăn chơi kia trông thấy cảnh này thì sững sờ, trong lòng sợ hãi, run rẩy hỏi: “Thưa ngài Kerwin, cô ấy… là người của ngài ạ?”

Bùi Duật Châu lạnh lùng liếc gã: “Ai cho cậu lá gan gây chuyện ở đây?”

Khí chất mạnh mẽ của kẻ bề trên vô hình toả ra, không giận mà vẫn uy nghiêm.

Người kia sợ đến mềm nhũn cả chân, sống lưng lạnh toát: “Xin lỗi, sau này tôi không dám nữa, tôi đi ngay đây.”

Mạnh Thư Yểu nhìn người đàn ông mới lúc trước còn vênh váo hung dữ, giờ lại khúm núm, hoảng sợ bỏ chạy.

Quả nhiên, thân phận của ngài Bùi ở đâu cũng hữu dụng.

“Buông tay.” Bùi Duật Châu lặp lại một lần nữa.

Mạnh Thư Yểu vội vàng buông ra, xin lỗi anh: “Xin lỗi anh…”

“Cảm ơn anh đã giúp tôi.”

Bùi Duật Châu liếc qua ngực cô.

Chiếc áo màu sáng bị rượu làm ướt, dính sát vào người, lờ mờ để lộ ra đường viền ren bên trong.

Anh dời tầm mắt, ra hiệu cho Mark: “Đưa áo cho cô ấy.”

Người kia sững sờ hai giây, rồi đưa chiếc áo vest trong tay cho Mạnh Thư Yểu.

Mark chỉ cảm thấy kinh ngạc, vì trước nay anh chưa bao giờ là người biết thương hương tiếc ngọc.

Trước đây cũng có không ít phụ nữ tìm đủ mọi cách để sà vào lòng anh, nhưng anh chỉ thấy chán ghét.

Nếu anh không muốn người khác lại gần thì sẽ không ai có thể đến gần được.

Mạnh Thư Yểu cúi đầu nhìn xuống, lúng túng đỏ mặt, nhận lấy áo khoác che trước ngực: “... Cảm ơn.”

Mark lên tiếng nhắc nhở: “Thưa ngài, ngài có muốn thay đồ không?”

Chiếc áo sơ mi giá sáu con số dính phải sâm panh, phần eo bị kéo nhàu, coi như là bỏ đi.

Bùi Duật Châu cau mày: “Về xe.”

Thấy anh sắp đi, Mạnh Thư Yểu vội vàng níu lấy tay áo anh: “Ngài Bùi, anh đừng đi.”

Anh mà đi rồi, chẳng phải hôm nay cô đến đây uổng công sao.

Bùi Duật Châu nheo mắt, cảnh cáo cô nên biết điểm dừng.

Mạnh Thư Yểu rụt tay lại, đuôi mắt ửng đỏ nhìn anh: “Tôi sợ họ sẽ trả thù tôi.”

Bùi Duật Châu khẽ nhếch môi, không rõ là chế nhạo hay gì khác: “Nhát gan thì đừng đến những nơi thế này.”

“Tôi tưởng rằng nơi này an toàn.” Giọng Mạnh Thư Yểu yếu ớt.

Dù sao đây cũng là một hội sở cao cấp, tiếp đón toàn những nhân vật có máu mặt, ai mà ngờ được sẽ xảy ra chuyện như thế này.

Cô mặt dày lên tiếng: “Anh định đi đâu vậy? Có thể cho tôi đi nhờ một đoạn được không, trường học của tôi cách đây không xa.”

Xương mày của Bùi Duật Châu khẽ nhúc nhích: “Cô Mạnh, cô có biết bốn chữ ‘được đằng chân lân đằng đầu’ viết như thế nào không?”

“... Ở đây tôi chỉ quen biết một mình anh.” Mạnh Thư Yểu nài nỉ: “Anh đã giúp thì giúp cho trót, được không?”

Đây là lần đầu tiên Bùi Duật Châu nghe có người dùng hai chữ “người tốt” để hình dung mình, bèn cười khẩy một tiếng: “Ai nói với cô tôi là người tốt?”

Mạnh Thư Yểu đối mặt với anh, bị đôi mắt ấy thu hút, đôi đồng tử sâu thẳm không nhìn ra bất cứ cảm xúc nào, không ai có thể nhìn thấu được: “Anh đã giúp tôi, dĩ nhiên anh là người tốt.”

“Ngây thơ.” Bùi Duật Châu dọa cô: “Tùy tiện lên xe của đàn ông, cô có biết hậu quả là gì không?”

Mạnh Thư Yểu không phải là cô bé ngây ngô không hiểu sự đời, cho dù anh không phải người tốt, cô cũng không còn lựa chọn nào khác.

Đằng nào cũng là đường cùng, chẳng thà đánh cược một phen.

“Muộn thế này rồi, tôi bắt taxi cũng không an toàn, hậu quả có thể còn nghiêm trọng hơn…”

Bùi Duật Châu không để ý đến cô, xoay người sải bước về phía thang máy.

Mạnh Thư Yểu không biết anh có ý gì, rốt cuộc là đồng ý hay không, có thể nói một lời được không.

Do dự một lúc, cô ôm áo khoác, lặng lẽ đi theo sau, từng bước từng bước theo gót anh.

Bóng lưng người đàn ông cao lớn thẳng tắp, vai rộng eo hẹp.

Chân anh dài, một bước anh đi bằng hai ba bước của Mạnh Thư Yểu.

Mark gọi điện cho tài xế, dặn anh ta lái xe đến trước cửa hội sở.

Vừa ra khỏi đại sảnh, những hạt mưa li ti đã tạt vào mặt, hơi lạnh buốt giá len lỏi vào da thịt.

Mạnh Thư Yểu không khỏi rùng mình một cái, ôm lấy cánh tay, quấn chặt chiếc áo vest trên người.

Quần áo của anh có mùi linh sam thanh nhã, hòa cùng mùi thuốc lá thoang thoảng, có lẽ là do xì gà để lại, vậy mà lại không hề khó ngửi chút nào.

Chiếc áo khoác rộng thùng thình, vạt áo dài đến đùi cô, càng làm nổi bật dáng người mảnh mai.

Tài xế xuống xe mang ô đến.

Mark nhận lấy cán ô, che cho Bùi Duật Châu.

“Ngài Bùi…” Mạnh Thư Yểu lí nhí: “Trời mưa, rất khó bắt xe.”

Bùi Duật Châu nghiêng người nhìn cô, giọng điệu trầm thấp lạnh lùng: “Lên xe.”

Mạnh Thư Yểu thầm vui trong lòng, cong môi nói: “Cảm ơn ngài Bùi!”

Tài xế bước lên che ô trên đầu cô.

Sau khi lên xe, cửa xe đóng lại, không khí lạnh bị ngăn cách ở bên ngoài.

Chiếc Cullinan từ từ khởi động, rời khỏi hội sở.

Mark ngồi ở ghế phụ hỏi: “Thưa cô Mạnh, trường của cô ở đâu?”

Mạnh Thư Yểu trả lời: “Học viện nghệ thuật ở khu Loop, làm phiền rồi.”

Cuộc đối thoại ngắn ngủi kết thúc, trong xe chìm vào yên lặng.

Ánh đèn từ các tòa nhà cao tầng lướt qua cửa sổ xe, tạo thành những vệt sáng mờ ảo.

Mạnh Thư Yểu lén dùng khóe mắt liếc sang bên cạnh.

Người đàn ông dùng tay trái chống thái dương, nhắm mắt tựa vào ghế nghỉ ngơi.

Dù nhìn nghiêng trong ánh sáng lúc tỏ lúc mờ nhưng đường nét gương mặt anh vẫn sâu và thẳng, cấu trúc xương này quá đỗi ưu việt, là sự kết hợp những ưu điểm ngoại hình của người Âu Mỹ và người châu Á.

Mạnh Thư Yểu nhìn đến mê mẩn.

Không ngờ anh đột nhiên mở mắt.

Ánh mắt sắc bén lia tới.

Tim cô lỡ một nhịp.

Cô luống cuống dời tầm mắt, tìm chủ đề để nói: “Thưa ngài Bùi, xin lỗi, tôi đã làm bẩn áo của anh, tôi có thể mang đi giặt khô giúp anh.”

Đền thì cô không đền nổi, chút tiền tiêu vặt ít ỏi của cô, căn bản là không đủ.

Giọng Bùi Duật Châu trầm thấp: “Cô ồn ào quá.”

Mạnh Thư Yểu ngượng ngùng ngậm miệng lại, lớn từng này rồi đây là lần đầu tiên cô bị người ta chê ồn ào.

Có cần phải lạnh lùng đến thế không.

Lúc này, Mark quay đầu lại nhìn Bùi Duật Châu, thấp giọng báo cáo: “Thưa ngài, máy bay đã sắp xếp xong, ngày mai có thể khởi hành.”

Người đàn ông hờ hững “ừm” một tiếng.

Mạnh Thư Yểu cắn môi, muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được: “Thưa ngài Bùi, ngày mai anh đi rồi ạ?”

Anh nhướng mí mắt: “Sao?”

“Tôi trả lại áo khoác cho anh thế nào ạ?”

“Vứt đi.”

“…”

Cái áo khoác đắt tiền như vậy, nói vứt là vứt sao?

Vứt đi rồi thì cô còn có lý do gì để tìm anh nữa.

“Cái đó…” Mạnh Thư Yểu ấp a ấp úng: “Tôi có thể hỏi một câu được không?”

“Nói.”

Một chữ duy nhất, kiệm lời như vàng.

Mạnh Thư Yểu im lặng một lúc, thầm hít một hơi thật sâu: “Ngài Bùi có bạn gái chưa?”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play