“Cậu có tâm sự à Yểu Yểu?” Winnie thấy gần đây Mạnh Thư Yểu làm gì cũng chẳng có hứng thú gì cả, không khỏi quan tâm hỏi.
Lúc này tiệm đồ ngọt không có mấy người, nhân viên đang lau rửa dụng cụ ở quầy, thỉnh thoảng phát ra những tiếng động lanh lảnh.
Mạnh Thư Yểu khuấy ly nước ép trong cốc, lắc đầu: “Không có, chắc là do dạo này mệt quá thôi.”
Cô không muốn kể những chuyện lộn xộn trong nhà ra, chẳng có ý nghĩa gì, ngược lại còn làm bạn mình thêm phiền lòng.
Winnie nói đùa: “Dạo này cậu đúng là bận thật, muốn ăn một bữa cơm với cậu còn phải hẹn trước.”
Mạnh Thư Yểu bù đắp cho cô ấy: “Hôm nay tớ mời, coi như chuộc lỗi với cậu.”
“Được.” Winnie không khách sáo với cô: “À đúng rồi, mắt cá chân cậu hết sưng chưa, đang yên đang lành sao lại bị trẹo chân thế, làm thêm kiểu này đúng là không đáng chút nào.”
“Hết rồi.” Hôm đó Mạnh Thư Yểu đã đến phòng khám lấy thuốc, bôi hai ngày là hết đau. Bây giờ cô đang phiền lòng vì một chuyện khác: “Cậu nói xem, làm thế nào mới theo đuổi được một anh chàng lạnh lùng đây?”
Lời vừa dứt, Winnie kinh ngạc tột độ, miếng khoai môn nghiền vừa cho vào miệng suýt nữa thì nghẹn ở cổ họng: “Khụ… Cậu nói gì cơ? Cậu muốn theo đuổi ai? Cậu để ý ai rồi hả?”
Cô ấy trố tròn mắt, hỏi dồn dập: “Anh chàng nào mà lọt vào mắt xanh của cậu được thế? Còn khiến cậu phải đích thân theo đuổi nữa cơ à?”
Ở trường, người theo đuổi Mạnh Thư Yểu có thể xếp hàng từ cổng Nam đến cổng Bắc, trai đẹp đủ mọi kiểu không thiếu, mà cô chẳng để mắt đến một ai.
Lâu dần, mọi người đều biết cô rất khó theo đuổi nên cũng không tự đi tìm mất mặt nữa.
“Không phải người trường mình đâu.” Mạnh Thư Yểu không biết nên nói thế nào: “Nói chung là rất lạnh lùng.”
Cô đã tìm kiếm thông tin về người đàn ông đó trên mạng, Bùi Duật Châu, 28 tuổi. Anh Tổng giám đốc đương nhiệm của Tập đoàn Hers, giá trị tài sản lên đến trăm tỷ, nắm trong tay quyền lực gia tộc, chẳng trách ngay cả Elen cũng phải khúm núm trước mặt anh.
Anh có đủ tư cách để kiêu ngạo, không coi ai ra gì.
“Rốt cuộc là thần thánh phương nào mà lại không hề rung động trước một người đẹp như cậu chứ?” Winnie thực sự không thể tin nổi, bèn mạnh dạn đoán: “Lẽ nào người đó thích đàn ông?”
Mạnh Thư Yểu lại không nghĩ đến phương diện này: “Chắc là không phải đâu.”
Thông tin về anh trên mạng không nhiều, ngoài sơ yếu lý lịch cá nhân ra thì không có gì thêm. Với thân phận như anh, có lẽ cũng không ai dám tùy tiện lan truyền chuyện riêng tư.
“Theo kinh nghiệm ít ỏi của tớ thì cứ mặt dày bám riết.” Winnie bày mưu cho cô: “Đàn ông càng lạnh lùng thì thực ra lại càng âm thầm cháy bỏng. Chẳng phải bạn trai cũ của tớ cũng như thế sao, giả vờ lạnh lùng ra vẻ, thực ra chỉ cần bám riết vài lần là cắn câu ngay.”
Mạnh Thư Yểu biết người đàn ông đó không giống vậy.
Anh thật sự lạnh lùng, thờ ơ với tất cả.
Không biết chiêu mặt dày bám riết có tác dụng với anh không, lỡ như phản tác dụng, đắc tội hoàn toàn với người ta thì cô tiêu đời.
“Yên tâm đi, cậu xinh đẹp như vậy, tính cách lại tốt, ai mà không thích chứ.” Winnie an ủi cô: “Ai không thích là do người đó không có mắt nhìn, cùng lắm thì đổi người khác mà theo đuổi, trai đẹp nhiều như vậy, chẳng phải mặc cậu chọn lựa sao.”
Mạnh Thư Yểu bi thương nghĩ, có lẽ không đổi được, chỉ có thể là anh thôi.
Cô phải tìm cho mình một chỗ dựa đủ vững chắc.
Và Bùi Duật Châu chính là người thích hợp nhất.
“Ngày kia không có tiết, tối mai cậu có muốn đi bar uống một ly thư giãn không?” Winnie hỏi.
Mạnh Thư Yểu khẽ thở dài: “Tối mai tớ có việc rồi, không đi được.”
Mạnh Chấn Hoa đã cho người đưa cô một chiếc thẻ thành viên của một câu lạc bộ tư nhân, nói rằng ngày mai Elen sẽ đến đó bàn chuyện làm ăn.
Mua thẻ thành viên mất 500.000 đô la Mỹ, Mạnh Chấn Hoa đúng là đã cắn răng đầu tư để hòa nhập vào giới đó.
Winnie thắc mắc: “Cậu còn có việc gì nữa, không phải công việc làm thêm đã kết thúc rồi sao?”
Mạnh Thư Yểu im lặng vài giây: “... Tạo ra một cuộc gặp gỡ tình cờ.”
Đương nhiên, không phải là cô đi tìm Elen. Hôm đó ở phòng triển lãm, cô vô tình nghe được ngài Bùi nói chuyện điện thoại, tối mai anh cũng sẽ có một cuộc xã giao ở câu lạc bộ đó.
Winnie nháy mắt: “Hiểu rồi, hiểu rồi, cậu đi đi.”
King Club là hội sở tư nhân hàng đầu ở Chicago, phục vụ phần lớn là các quý tộc, tài phiệt, những ông trùm giới kinh doanh và giới tinh hoa tài chính.
Tòa nhà chiếm vị trí đắc địa nhất trung tâm thành phố, cao chọc trời, sừng sững uy nghi.
Khi đêm xuống, những bức tường kính lấp lánh ánh đèn neon, đường phố phồn hoa rực rỡ.
Xe sang ra vào tấp nập đã là chuyện thường tình.
Mạnh Thư Yểu xuống xe taxi, trình thẻ thành viên ở cửa rồi thuận lợi bước vào hội sở.
Toàn bộ sảnh chính đều được trang trí theo phong cách của giới tài phiệt cũ, ánh sáng và bóng tối lơ lửng trong không khí tạo nên một không gian sang trọng tột bậc, dùng từ “xa hoa tráng lệ” để miêu tả là thích hợp nhất.
Nhưng hội sở lớn như vậy, riêng phòng riêng đã có mấy chục phòng, khu giải trí lại có mấy tầng, xác suất gặp được tình cờ là quá nhỏ.
Cô dừng lại bên cạnh thang máy, cúi đầu lấy điện thoại từ trong túi ra, định gọi cho một người bạn. Cậu ấy làm việc ở đây, chắc là sẽ biết.
Cô vừa mới mở danh bạ, đã nghe thấy có người gọi mình từ phía sau.
“Cô Elara.”
Tiếng bước chân ngày một gần.
Mạnh Thư Yểu nghe tiếng quay đầu lại, không ngờ lại trùng hợp đến vậy: “Ngài Elen.”
Elen mỉm cười: “Bố của cô nói hôm nay cô cũng đến hội sở chơi, nhờ tôi chăm sóc cô một chút.”
Sắc mặt Mạnh Thư Yểu ngưng lại một chút.
Hóa ra Mạnh Chấn Hoa đã dặn dò anh ta từ trước.
Elen nhìn chiếc váy kiểu Pháp màu xanh nhạt trên người cô, đuôi mắt nhướng lên: “Một lát nữa tôi có hẹn bàn công việc, cô có thể đến phòng riêng của tôi ngồi trước, đợi tôi xong việc rồi sẽ quay lại với cô.”
Mạnh Thư Yểu siết chặt lòng bàn tay, không để lộ cảm xúc mà gật đầu: “Vâng, vậy làm phiền anh rồi.”
Elen đi lướt qua cô, bấm nút thang máy: “Đừng khách sáo, muốn ăn gì, chơi gì cứ nói với phục vụ là được.”
Cánh cửa thang máy ở giữa mở ra.
Anh ta lịch thiệp nhường cô gái vào trước.
Mạnh Thư Yểu nói một tiếng cảm ơn rồi bước vào thang máy.
Elen đưa cô đến một phòng riêng ở tầng 54, gọi phục vụ đến tiếp đãi rồi rời đi trước.
Mạnh Thư Yểu bất an ngồi trên ghế sofa, đánh giá xung quanh.
Nơi này có bố cục giống như một phòng suite của khách sạn, ánh đèn mờ ảo ám muội, trên bàn trà bày đầy rượu và điểm tâm.
Nghe nói lúc còn trẻ Elen rất phong lưu, phụ nữ vây quanh không ngớt, mấy năm gần đây mới đặt trọng tâm vào sự nghiệp.
Người ngoài đều nói anh ta đột nhiên thay đổi tính nết, trở nên chững chạc, điềm đạm hơn rất nhiều.
Nhưng Mạnh Thư Yểu tin chắc rằng, bản tính của đàn ông khó đổi. Lỡ như Elen muốn làm gì cô ở đây, cô căn bản không thể chạy thoát.
Suy đi tính lại, cô vẫn không thể ngồi yên, cầm túi xách đứng dậy đi ra ngoài.
Vừa mở cửa ra, phục vụ đã đứng ngay trước cửa, hỏi cô: “Thưa cô, cô muốn đi đâu ạ? Ngài Elen có dặn, một cô gái như cô tốt nhất không nên đi lung tung, để tránh gặp phải rắc rối.”
Mạnh Thư Yểu giả vờ khó chịu ôm bụng: “Tôi muốn đi vệ sinh, bụng không được khỏe lắm.”
Phục vụ thấy cô có vẻ vội, cũng không tiện ngăn cản: “Nhà vệ sinh ở cuối hành lang ạ.”
“Vâng, cảm ơn.” Mạnh Thư Yểu hơi khom lưng, bước vội vã rời đi.
Cùng lúc đó, phòng riêng trên lầu.
Mấy người đàn ông trung niên mặc Âu phục chỉnh tề đang ngồi nghiêm trang, bàn luận về sự lên xuống của thị trường chứng khoán gần đây và những thông tin nội bộ trong ngành.
Trái lại, người đàn ông trẻ tuổi ngồi ở ghế chính lại ung dung tựa vào ghế sofa, cổ áo sơ mi hơi mở, để lộ xương quai xanh rõ nét, vạt áo sơ vin trong cạp quần, đôi chân tuỳ ý bắt chéo, vừa cao quý vừa phóng khoáng.
Anh đang nghịch một ly rượu vang đỏ, những ngón tay dài có khớp xương rõ ràng, gân xanh trên mu bàn tay uốn lượn đến tận cẳng tay.
Anh có vẻ không chăm chú lắng nghe, nhưng lúc nào cũng có thể nói trúng tim đen, không bao giờ nói lời thừa thãi.
Tổng giám đốc của một công ty dược phẩm nhắc đến: “Lĩnh vực y tế trong tương lai vẫn còn không gian lợi ích rất lớn, thưa ngài Kerwin, công ty chúng tôi vừa mới nghiên cứu và phát triển một loại thuốc giảm đau…”
“Không có hứng thú.” Bùi Duật Châu thẳng thừng ngắt lời, tiện tay đặt ly rượu xuống, cầm áo khoác lên rồi rời đi.
Những người còn lại ngơ ngác nhìn nhau.
“Chuyện này…”
“Từ trước đến nay, tính của Kerwin vẫn vậy, lần sau nói chuyện cẩn thận một chút, đừng chọc giận cậu ấy.”
Trợ lý Mark đợi ở ngoài cửa, nhận lấy áo vest từ tay Bùi Duật Châu rồi bước theo sau, vừa đi vừa báo cáo lịch trình ngày mai.
Phía trước, cửa của một phòng riêng khác đột nhiên mở ra.
Một bóng người mặc đồ xanh chạy ra từ bên trong, vẻ mặt hoảng hốt, bất chấp tất cả mà đâm sầm vào lòng Bùi Duật Châu.