“Cơ hội vừa nãy tốt như thế, tại sao con không đồng ý?”

Giọng nói chất vấn trầm lạnh vang lên ở một góc vườn.

Mạnh Chấn Hoa đã phải tốn rất nhiều công sức mới có được thư mời của bữa tiệc tối riêng tư lần này: “Việc làm ăn ở nước ngoài vẫn phải dựa vào Elen để mở rộng thị trường, nếu con có thể thân thiết hơn với cậu ta, việc hợp tác tự nhiên sẽ thành công tốt đẹp.”

Lồng ngực Mạnh Thư Yểu nghẹn lại, giọng cô trở nên khàn đặc: “Bố, con không thích anh ta.”

Mạnh Chấn Hoa tỏ vẻ đầy khinh thường: “Thích thì đáng giá mấy đồng chứ? Gia thế, ngoại hình, năng lực của Elen đều không có gì để chê. Cậu ta có hứng thú với con, đó là diễm phúc của con.”

Mạnh Thư Yểu bấm móng tay vào lòng bàn tay: “Nhưng anh ta lớn hơn con 15 tuổi.”

Cô mới 21 tuổi, chưa từng yêu đương bao giờ. Người đàn ông như Elen, từng trải và tình sử đều rất phong phú, tung hoành ngang dọc trong giới danh lợi, lại gần loại người này sẽ không có kết cục tốt đẹp.

“Lớn hơn 15 tuổi thì đã sao? Chẳng phải bố và mẹ con cũng hơn kém nhau chục tuổi à.” Mạnh Chấn Hoa trầm giọng dạy dỗ: “Tình cảm đặt trước lợi ích thì chẳng đáng một xu.”

Người mẹ mà ông ta nhắc tới cũng chỉ là trên danh nghĩa mà thôi.

Mẹ ruột của Mạnh Thư Yểu đã qua đời vì bệnh tật vào năm cô 10 tuổi.

“Đống đồ hiệu trên người con, có cái nào không phải do bố cho?” Ánh mắt Mạnh Chấn Hoa u ám: “Học phí du học của con, ăn, mặc, ở, đi lại, mỗi một đồng con tiêu đều là của bố.”

“Còn cả viện phí của chị con nữa.” Ông ta nhắc lại một lần nữa: “Nếu con còn muốn gặp nó thì nên ngoan ngoãn nghe lời đi.”

Đầu ngón tay Mạnh Thư Yểu run lên, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay để lại vết hằn.

Mạnh Chấn Hoa bỏ mặc cô, xoay người trở lại sảnh chính.

Mạnh Thư Yểu tựa vào cột đá bên cạnh như thể mất hết sức lực.

15 phút trước.

Trong sảnh chính, ly rượu chạm nhau loảng xoảng, tiếng cụng ly trong trẻo.

Mạnh Chấn Hoa dẫn cô đến chào hỏi chủ nhân của bữa tiệc hôm nay: “Elen, lâu rồi không gặp. Đây là con gái tôi, Elara. Hai người từng gặp nhau một lần rồi, không biết cậu còn ấn tượng không.”

Mạnh Thư Yểu ngoan ngoãn, lễ phép cất lời: “Chào ngài Elen.”

Đối phương nhếch môi cười, ánh mắt đánh giá rơi trên người cô: “Dĩ nhiên là có ấn tượng, cô Elara xinh đẹp quá, muốn quên cũng khó.”

Không hề khoa trương, lần trước gặp một lần anh ta đã nhớ kỹ gương mặt này, đúng là còn đẹp hơn cả những nữ minh tinh trong giới giải trí. Cô vừa trong sáng, cuốn hút lại có khí chất đoan trang.

Mạnh Thư Yểu nhẹ nhàng mím môi, khách sáo đáp lại: “Anh quá khen rồi.”

Elen chủ động hỏi: “Nghe nói cô Elara vẫn đang học đại học, học chuyên ngành gì vậy?”

“Mỹ thuật ạ.”

“Hội họa?”

“Vâng, tranh sơn dầu ạ.”

“Thật trùng hợp, tôi cũng có sở thích sưu tầm tranh sơn dầu. Không biết lần sau tôi có cơ hội được chiêm ngưỡng tác phẩm của cô Elara không nhỉ?”

Những quy tắc bất thành văn của giới thượng lưu, rõ ràng không chỉ đơn giản như trên bề mặt chữ.

Mạnh Thư Yểu đương nhiên hiểu ý, cô khéo léo đáp: “E là tranh của tôi không lọt vào mắt xanh của anh được đâu ạ.”

"Cô Elara khiêm tốn quá rồi.” Elen cũng không ép buộc, tỏ ra lịch thiệp rồi kết thúc chủ đề: “Tôi còn có khách phải tiếp, xin phép không ở lại cùng hai vị nữa.”

Dòng suy nghĩ quay về.

Mạnh Thư Yểu tỉnh táo nhận ra rằng cô chỉ là một quân cờ nhà họ Mạnh nuôi, một công cụ để trao đổi lợi ích.

Hôm nay ông ta có thể bắt cô đi lấy lòng một người đàn ông vì việc làm ăn, ngày mai cũng có thể ép cô gả cho một người đàn ông xa lạ để liên hôn.

Nếu có thể lựa chọn, cô không muốn sinh ra trong nhà họ Mạnh, không muốn đi du học và càng không muốn trở thành vật hy sinh cho lợi ích gia tộc.

Tháng Hai ở Chicago, gió cuốn theo hơi lạnh thấm vào người làm chóp mũi cô đỏ ửng.

Trời vẫn chưa tối, Mạnh Thư Yểu không muốn quay về, một mình đi về phía bờ hồ ở đằng xa.

Nơi đây là khu nhà giàu ở ngoại ô phía Bắc, những trang viên độc lập chiếm diện tích rộng lớn, được bao quanh bởi thảm cỏ xanh mướt.

Giày cao gót giẫm lên thảm cỏ mềm mại không một tiếng động, xung quanh chỉ có tiếng lá cây cọ vào nhau xào xạc.

Dù là mùa đông, cây cối vẫn tươi tốt um tùm, chắc chắn phải tốn rất nhiều chi phí nhân công để chăm sóc.

Khi Mạnh Thư Yểu đi xuyên qua hàng rào cây xanh cao hơn một mét, cô trông thấy có người ở phía trước nên lập tức dừng bước.

Dưới giàn dây leo, hai người đàn ông đang ngồi nói chuyện bên bàn đá.

Giọng của Elen mơ hồ truyền đến: “Ngài Kerwin, hôm nay anh có thể đến đây là vinh hạnh của tôi.”

  

Người đàn ông ngồi đối diện anh ta thong thả tựa vào ghế sofa, đôi chân dài vắt chéo, khuỷu tay đặt trên tay vịn, đầu ngón tay chậm rãi xoa nhẹ chiếc nhẫn ở ngón út.

Giọng nói cũng giống như con người anh, tùy ý và phóng khoáng: “Vào thẳng chuyện chính đi.”

Mạnh Thư Yểu nghe thấy họ đang nói về dự án chip AI gì đó, cô không hiểu lắm về những thứ này, chỉ kinh ngạc không biết rốt cuộc người đàn ông này có thân phận gì mà có thể khiến một kẻ kiêu ngạo như Elen phải hạ mình nịnh nọt như vậy.

Anh chính là vị khách quý mà gia tộc Johnson mời đến hôm nay sao?

Mạnh Thư Yểu đứng ở sau một cây sồi to, không nhìn thấy được mặt chính diện của người đàn ông.

Nhưng cô có thể đoán được anh sở hữu một chất giọng trầm ấm từ tính, một giọng Mỹ chuẩn, vừa lười biếng vừa thờ ơ.  

  

Anh không mấy khi lên tiếng, toàn là Elen nói.

Mạnh Thư Yểu là một người mê giọng nói chính hiệu, cô không kìm được mà muốn nghe thêm một lúc, tiếc là đối phương lại kiệm lời như vàng.

Vài phút sau, cuối cùng anh cũng mở lời: “Phong cảnh ở chỗ anh cũng không tệ.”

Elen sững sờ một lúc, anh ta không hiểu đang bàn công việc mà lại đột nhiên nói đến phong cảnh, nhưng anh ta chỉ đành nói tiếp: “Ngài nói đùa rồi, sao chỗ của tôi có thể so với nhà của ngài được.”

Người đàn ông không tỏ ý kiến, rút một điếu xì gà từ trong hộp ra, giọng điệu thong thả: “Chuyện hợp tác để hôm khác bàn đi, chắc anh còn phải bận lo cho bữa tiệc.”

Nụ cười trên mặt Elen hơi cứng lại.

Hôm khác là hôm nào, không ai biết được, có lẽ chỉ là lời từ chối khéo.

Dù sao thì, Kerwin làm việc hoàn toàn tùy thuộc vào tâm trạng.

Anh ta không dám nói nhiều: “Vậy tôi không làm phiền ngài nữa, nếu ngài có bất cứ yêu cầu gì cứ cho tôi biết, tôi sẽ cố gắng hết sức.”

Người đàn ông khẽ gật đầu.

Elen đứng dậy, rời đi theo con đường nhỏ bên phải.

Mạnh Thư Yểu không dám ở lại đây quá lâu, cũng định quay về.

Không ngờ, cô vừa mới xoay người, một giọng nói đã đột ngột vang lên: “Ra đây.”

Cô dừng bước, nhịp tim tăng vọt trong khoảnh khắc.

Là đang gọi mình sao?

Rõ ràng mình đã rất cẩn thận rồi, sao anh ấy lại phát hiện ra được?

Trong lúc cô còn do dự, lại nghe thấy anh nói: “Cần người của tôi qua ‘mời’ cô ra à?”

Giọng điệu không nóng không lạnh, nhưng cảm giác áp bức lại âm u bao trùm lấy cô.

Mạnh Thư Yểu căng thẳng nắm chặt gấu váy, thấp thỏm bất an bước ra từ sau gốc cây.

Cô cúi gằm mặt, mỗi bước đi đều vô cùng thấp thỏm, thậm chí không dám nhìn thẳng vào đối phương, mặt đầy vẻ áy náy: “Xin lỗi anh, tôi chỉ đi ngang qua thôi, không hề cố ý…”

Chắc không phải anh ấy nghĩ mình nghe lén bí mật kinh doanh đấy chứ?

Người này vừa nhìn đã biết không dễ chọc, hôm nay cô gặp rắc rối to rồi.

Bùi Duật Châu kẹp điếu xì gà đang cháy giữa hai ngón tay, lơ đãng liếc nhìn cô: “Người Trung Quốc?”

Anh chuyển từ tiếng Anh sang tiếng Trung, không hề có một chút khẩu âm nào.

Mạnh Thư Yểu kinh ngạc: “Anh cũng là người Trung Quốc à?”

Khoảnh khắc ngẩng đầu lên, dung mạo của người đàn ông đập vào mắt cô.

Một đôi mắt rất đặc biệt, con ngươi không phải màu đen tuyền, mà viền ngoài có một chút màu xanh rêu mờ ảo. Chân mày và ánh mắt sâu thẳm, sống mũi cao thẳng, toàn bộ gương mặt có cấu trúc xương hoàn hảo, ngũ quan không tìm ra một khuyết điểm nào, trông càng giống con lai.

Anh bình thản nhìn cô, dù đang ngồi nhưng vẫn toát ra cảm giác bề trên nhìn xuống: “Đứng xa như vậy, có nghe rõ không?”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play