Lời vừa dứt, không gian trong xe trở nên im phăng phắc.
Bùi Duật Châu khẽ nhướng mày: “Sao?”
“Nếu anh có bạn gái rồi, tôi lên xe của anh không được hay cho lắm.”
Dù trên mạng nói anh chưa vợ và độc thân nhưng cô vẫn muốn xác nhận lại, lỡ như gây ra trò cười thì không hay.
Bùi Duật Châu hất cằm: “Vậy thì bây giờ cô có thể xuống xe.”
“…”
Trai đẹp thế này, sao lại cứ phải mở miệng làm gì không biết.
Mạnh Thư Yểu vẫn chưa bỏ cuộc: “Anh thật sự có bạn gái rồi sao?”
Bùi Duật Châu không trả lời.
Mạnh Thư Yểu tưởng anh ngầm thừa nhận, lòng nguội lạnh đi một nửa. Cô bận rộn cả buổi, kết quả lại phí công vô ích.
Vừa nghĩ đến hoàn cảnh của mình, sống mũi cô không kìm được mà cay xè.
Người bố chuyên thao túng tâm lý, bà mẹ kế độc ác, người chị bệnh tật và đến bản thân cô còn khó bảo vệ.
Lẽ nào cô chỉ có thể chấp nhận số phận thôi sao?
Ngài Bùi đã có bạn gái, cô làm như vậy vẫn là không ổn.
Mạnh Thư Yểu khẽ sụt sịt, cố nén giọng nói sắp khóc: “Vậy anh bảo tài xế dừng xe đi ạ, tôi tự mình về trường.”
Bùi Duật Châu nhìn cô, giây trước còn đang bình thường, giây sau vành mắt đã đỏ hoe.
Cảm xúc thay đổi còn nhanh hơn lật sách.
Mark lên tiếng: “Thưa cô Mạnh, ở đây không cho phép dừng xe.”
“…”
Mạnh Thư Yểu nhìn ra ngoài cửa sổ, xe vừa qua khỏi ngã tư đèn xanh đèn đỏ, còn khoảng mười phút nữa là đến trường.
Cô không một lời mà tự ý rời khỏi hội sở, chắc chắn sẽ đắc tội với Elen, đến lúc đó biết giải thích với Mạnh Chấn Hoa thế nào đây.
Bùi Duật Châu dùng đầu ngón tay day day trán, đôi môi mỏng khẽ mở: “Tôi không có bạn gái, nhưng cũng đừng lãng phí tâm tư vào tôi.”
Mạnh Thư Yểu tự động lờ đi nửa câu sau, hy vọng trong lòng lại nhen nhóm: “Anh không có bạn gái?”
Xem ra kế hoạch của cô vẫn còn cơ hội.
Sự kiên nhẫn của Bùi Duật Châu có hạn: “Còn ồn ào nữa thì xuống xe.”
Mạnh Thư Yểu lập tức ngậm miệng lại, không dám làm phiền anh nữa.
Rất nhanh, xe đã dừng lại một cách ổn định.
“Thưa cô Mạnh, đã đến nơi rồi.” Mark mở cửa xe, cầm ô vòng ra hàng ghế sau.
“Vâng.” Mạnh Thư Yểu quay đầu nhìn người đàn ông đang nhắm mắt nghỉ ngơi: “Cảm ơn ngài Bùi, vậy tôi đi đây.”
Đến cả mắt anh cũng chẳng thèm mở.
Mạnh Thư Yểu không biết có phải mình đã chọc anh thấy phiền rồi không, cô khẽ thở dài một hơi, nhấc chân bước ra khỏi xe.
Bên tai vang lên tiếng mưa rơi lách tách trên mặt ô.
Mark: “Cô Mạnh, cô cầm lấy ô đi.”
Mạnh Thư Yểu nói một tiếng “cảm ơn”, ngập ngừng một chút rồi lại hỏi: “Có thể cho tôi xin thông tin liên lạc được không ạ, sau này tôi giặt sạch áo khoác rồi sẽ trả lại cho ngài Bùi.”
“Ngài ấy đã nói rồi, không cần trả lại.”
“Nhưng chiếc áo này đắt tiền quá ạ.”
Giọng Mark rất chuyên nghiệp: “Xin lỗi cô Mạnh, không có sự cho phép của ngài ấy, tôi không thể cho cô thông tin liên lạc được.”
Mạnh Thư Yểu thất vọng cụp mắt xuống: “Thôi được rồi.”
Về đến ký túc xá, người cô đã ướt hơn nửa.
Cô cởi áo khoác ra, treo riêng lên giá treo quần áo.
Không biết có thứ gì đó từ trong túi rơi ra, rơi xuống đất tạo thành một tiếng động trầm đục.
Mạnh Thư Yểu cúi xuống nhặt lên.
Là một chiếc bật lửa kim loại, nhỏ nhắn và tinh xảo, vỏ ngoài được chạm khắc hình la bàn, tay nghề điêu luyện, rõ ràng là có giá trị không nhỏ.
Cứ nghĩ đến người đàn ông đó, cô lại cảm thấy bất lực.
Để bám lấy Bùi Duật Châu, cô đã bất chấp sĩ diện, dùng đủ mọi chiêu trò nhưng vẫn chẳng có tác dụng gì.
Anh căn bản không cho cô cơ hội.
Mạnh Thư Yểu mệt mỏi rã rời, cô đi tắm, thay bộ quần áo bẩn trên người ra rồi thả mình vào trong chăn, đầu óc trống rỗng.
Bây giờ cô chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon.
Một giờ sáng, tiếng chuông điện thoại reo không ngớt, kèm theo tiếng rung “reng reng” tấn công màng nhĩ.
Mạnh Thư Yểu bị đánh thức, mắt nhắm mắt mở mò lấy điện thoại trên tủ đầu giường. Cô cố gắng mở mắt ra, miễn cưỡng nhìn rõ tên người gọi đến, cả người lập tức tỉnh táo.
Cô ngồi dậy từ trên giường, bấm nút nghe.
Không ngoài dự đoán, là gọi đến để hỏi tội.
“Con làm hỏng chuyện rồi phải không?” Giọng nói giận dữ truyền qua ống nghe.
Không đợi Mạnh Thư Yểu giải thích, ông ta đã mắng xối xả: “Chút chuyện nhỏ như vậy cũng không làm xong, con còn làm được gì nữa?”
Mạnh Chấn Hoa không giấu được lửa giận: “Mạnh Thư Yểu, có phải con không muốn gặp lại chị của con nữa không?”
Mạnh Thư Yểu chết lặng lắng nghe, chỉ khi nhắc đến “chị gái”, đáy mắt cô mới gợn lên một chút gợn sóng. Cô mấp máy môi, cổ họng hơi nghẹn: “Xin lỗi bố, con không cố ý, là do xảy ra sự cố ngoài ý muốn…”
Mạnh Chấn Hoa mất kiên nhẫn ngắt lời: “Bố không quan tâm là sự cố gì, con tự kiểm điểm lại cho bố. Nếu còn có lần sau, tự gánh hậu quả.”
Điện thoại bị ngắt.
Ông ta ném điện thoại xuống, tức đến mức mặt mày tái mét.
Vợ ông ta đi xuống từ trên lầu, lại gần an ủi: “Chồng à, có chuyện gì mà khiến anh tức giận như vậy? Đừng làm hại đến sức khỏe.”
Lồng ngực Mạnh Chấn Hoa phập phồng: “Còn ai vào đây nữa, con bé đó ngày càng không nghe lời, bảo nó làm chút chuyện nhỏ mà cũng làm hỏng.”
Ông ta đã tốn bao công sức mới bắt được mối quan hệ với Elen, bây giờ công sức đổ sông đổ bể, lại còn đắc tội với người ta.
“Anh nói Yểu Yểu à, dù sao nó cũng còn nhỏ.” Lâm Bội Lan rót cho ông ta một tách trà rồi đưa qua: “Năm sau nó tốt nghiệp đại học rồi, hay là tìm cho nó một đối tượng liên hôn phù hợp đi. Phụ nữ mà, gả đi rồi sẽ từ từ hiểu chuyện thôi.”
Mạnh Chấn Hoa nhấp một ngụm trà, gật đầu: “Em nói phải.”
Nhân lúc bây giờ cô vẫn còn trong tầm kiểm soát, sau này đợi cô đủ lông đủ cánh rồi sẽ càng không ngoan ngoãn nghe lời nữa.
Lâm Bội Lan nhếch môi: “Anh yên tâm, em sẽ để ý tìm người cho nó.”
Mạnh Chấn Hoa đặt tách trà xuống: “Được, vất vả cho em rồi.”
Lâm Bội Lan ân cần nói: “Anh nói gì vậy, Yểu Yểu cũng là con gái của em, đương nhiên em mong nó được sống tốt rồi.”
“Đoàng…”
Ngoài cửa sổ, một tiếng sấm vang lên, tia chớp rạch ngang bầu trời, xé toạc màn đêm.
Mạnh Thư Yểu siết chặt chăn, trằn trọc không ngủ được.
Ngày mẹ rời đi cũng là một ngày sấm chớp vang trời.
Cô đi mua món bánh táo tàu mẹ thích ăn nhất, trên đường về bệnh viện thì kẹt xe, không kịp nhìn mặt mẹ lần cuối.
Kể từ đó, cô chỉ còn lại chị gái là người thân duy nhất.
Nhưng sau đó chị gái cũng gặp chuyện, cũng vào một ngày mưa bão.
Vì vậy cô ghét những cơn mưa lớn, ghét tiếng sấm chói tai, chúng sẽ khiến cô cảm thấy khó thở.
Cô thức trắng cả đêm.
Mãi cho đến khi trời gần sáng, bên ngoài tạnh mưa, Mạnh Thư Yểu mới ngủ lại được.
Giấc ngủ của cô không hề yên ổn.
Trong mơ toàn là những chuyện xảy ra hồi nhỏ.
Trước năm 10 tuổi, cô luôn sống cùng mẹ và chị gái. Cô và chị gái cùng mẹ khác bố.
Trong căn nhà nhỏ 60 mét vuông, ba mẹ con họ chen chúc bên nhau, sống rất vui vẻ.
Lúc đó, cô rất thích những ngày mưa, còn cố tình mặc áo mưa và đi ủng ra ngoài trời để dầm mưa, dẫm lên các vũng nước. Về đến nhà, dù bị ướt sũng quần áo và bị mẹ mắng, nhưng lúc nào cũng có chị gái che chở cho cô.
Từ nhỏ hai chị em họ đã như hình với bóng, tình cảm vô cùng sâu đậm.
Nhưng sau đó, tất cả đã thay đổi.
Sau khi về nhà họ Mạnh, cô biến thành một kẻ đáng thương ai cũng có thể bắt nạt.
Năm 11 tuổi, cô bị người chị cùng bố khác mẹ Mạnh Nghiên nhốt vào nhà kho dưới tầng hầm một đêm.
Đúng lúc trời mưa bão, sấm sét vang trời, đinh tai nhức óc. Cô co ro trong một góc, bịt tai và run lẩy bẩy.
Ngày hôm sau được người giúp việc phát hiện, cô sốt cao 40 độ, ốm một trận thập tử nhất sinh.
Chính là chị gái đã xin nghỉ học ở trường để đến bệnh viện chăm sóc cô.
Khung cảnh thay đổi, chị gái đang nằm trong vũng máu.
“Chị ơi…”
Mạnh Thư Yểu giật mình tỉnh giấc, trán lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng, đồng tử dại ra nhìn lên trần nhà.
Cô lại mơ thấy ngày chị gái gặp chuyện rồi.