Hết một ngày bận rộn, mãi đến 5 giờ chiều, người mua tranh vẫn chưa xuất hiện.
Khách tham quan đã về gần hết, Mạnh Thư Yểu tranh thủ uống một ngụm nước để làm dịu cổ họng đang khô rát.
Đúng lúc đó, điện thoại reo lên, là Mạnh Chấn Hoa gọi đến.
Dù không muốn nghe, nhưng sau một lúc do dự, cô vẫn đành bấm nghe máy, cầm điện thoại ra ngoài hành lang.
“Bên Elen có tiến triển gì chưa?” Ông ta vừa mở lời đã là một câu hỏi vô cảm.
Mạnh Thư Yểu không dám nói rằng cô chưa hề liên lạc với Elen.
“Con… dạo này lịch học kín quá.”
“Vẽ vời thì bận được đến đâu chứ?” Mạnh Chấn Hoa không dễ bị lừa như vậy: “Về chuyện học hành, bố không yêu cầu cao, con chỉ cần tốt nghiệp thuận lợi là được rồi.”
Chỉ cần cô có một tấm bằng coi được để không làm mất mặt nhà họ Mạnh.
Sao Mạnh Thư Yểu lại không biết chứ.
Kể từ ngày quay về nhà họ Mạnh, cô đã bị biến thành một quân cờ.
Cô vốn tưởng rằng, đợi đến khi vào đại học, mình có thể tự đi làm thêm kiếm tiền, từ từ thoát khỏi nhà họ Mạnh. Nhưng ai ngờ chị gái lại gặp tai nạn, cần một khoản viện phí khổng lồ. Cô không còn cách nào khác, đành phải tiếp tục làm một cô con gái ngoan ngoãn ở nhà họ Mạnh.
Mạnh Chấn Hoa: “Hôm qua bên bệnh viện gọi điện nói dạo này tình hình tinh thần của nó không tốt lắm.”
Mạnh Thư Yểu sực tỉnh, vội vàng hỏi: “Chị con sao rồi ạ?”
“Tạm thời không sao.” Mạnh Chấn Hoa mất hết kiên nhẫn: “Nhưng nếu con còn muốn nó được yên ổn thì cứ nghe lời đi.”
Nghe lời, nghe lời, nghe lời, hai chữ lặp đi lặp lại này gần như xuyên suốt cả thời thanh xuân của cô. Mỗi khi cô chống đối, có suy nghĩ của riêng mình, cô sẽ bị nhốt trong phòng úp mặt vào tường sám hối cho đến khi cô nhận sai mới thôi.
Điện thoại ngắt kết nối.
Tay cầm điện thoại của Mạnh Thư Yểu buông thõng, cô đứng ngẩn người tại chỗ.
Không biết đã qua bao lâu, một người đồng nghiệp đi ngang qua gọi cô một tiếng: “Elara, sao cậu chưa về? Mọi người về hết rồi, có thể tan làm rồi đó.”
Mạnh Thư Yểu chớp chớp mắt, giọng hơi khàn: “Ừm.”
Cô lơ đãng đi về phía thang máy.
Khi đi qua góc rẽ, cô không để ý có người đang đi tới từ phía đối diện, cứ thế đâm sầm vào.
Một mùi hương gỗ thanh mát, lạnh lùng xộc vào khoang mũi, trán đập vào một bức tường thịt rắn chắc. Cô đau đến mức lùi lại phía sau, giày cao gót không may bị trẹo, cơ thể mất thăng bằng rồi ngã xuống tấm thảm.
Trước mắt là một đôi giày da Oxford màu đen của nam, không một hạt bụi. Ống quần tây dài và thẳng thớm được là ủi phẳng phiu.
Ánh mắt dời lên trên…
Đối phương đứng đó nhìn cô, không hề có ý định đưa tay ra đỡ một cái.
Sau khi nhìn rõ mặt anh, Mạnh Thư Yểu sững sờ.
Là người đàn ông mà cô đã gặp ở bữa tiệc hôm đó.
Gương mặt này có độ nhận diện quá cao, đặc biệt là đôi mắt.
Trong lúc cô còn đang thất thần, một giọng nói lạnh lùng xa cách truyền đến: “Đứng dậy được không?”
Mạnh Thư Yểu cử động mắt cá chân đang đau nhức, khuỷu tay chống xuống đất, vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Cô không lên tiếng, người đàn ông lại mở miệng lần nữa: “Có cần tôi gọi xe cứu thương giúp cô không?”
“... Không cần, tôi không sao.” Mạnh Thư Yểu tự biết mình không thể đắc tội với anh, bèn nén đau đứng dậy từ dưới đất: “Xin lỗi, vừa rồi là do tôi không để ý nên đã va phải anh.”
Bùi Duật Châu liếc qua bảng tên trên ngực cô.
Mạnh Thư Yểu căng thẳng mím môi, không biết anh có nhận ra mình không. Cô bị cảm nên đeo khẩu trang, trên bảng tên cũng là tên tiếng Anh, chắc là không nhận ra đâu.
“Người phụ trách của các cô đâu?” Người đàn ông hỏi.
“Anh đến để mua tranh ạ?”
Anh ngầm thừa nhận.
Hóa ra người mua bức tranh đó là anh.
Mạnh Thư Yểu không dám chần chừ: “Anh đợi một chút ạ, tôi sẽ gọi điện cho người phụ trách.”
Rất nhanh sau đó, người phụ trách vội vàng đi xuống từ trên lầu, mời anh vào phòng khách tiếp đãi, rồi quay đầu dặn dò: “Elara, rót một tách cà phê mang vào đây.”
Mạnh Thư Yểu gật đầu: “Vâng ạ.”
Cô quay người đi vào phòng trà, pha hai tách Americano rồi bưng trở lại phòng khách.
Họ đã bắt đầu ký hợp đồng.
Mạnh Thư Yểu lại gần bàn, liếc thấy chỗ ký tên, nét bút máy màu đen cứng cỏi, mạnh mẽ:
Kerwin Hers.
Vậy mà anh lại là người của gia tộc Hers.
Gia tộc tài phiệt lâu đời và quyền lực nhất nước Mỹ với khối tài sản tích lũy qua hàng trăm năm, địa vị vững chắc, chuỗi sản nghiệp trải rộng khắp toàn cầu.
Trong đầu Mạnh Thư Yểu đột nhiên nảy ra một ý nghĩ điên rồ.
Nếu đã phải dựa dẫm vào đàn ông, tại sao không thể là anh?
Dù là quyền thế, địa vị hay ngoại hình, khí chất, anh đều vượt trội hơn người.
Elen và anh căn bản không thể nào so sánh được.
Thay vì sống cả đời dưới sự kiểm soát của nhà họ Mạnh, chi bằng tìm một lối đi riêng.
Trong lúc thất thần, cô lại bị chính suy nghĩ của mình dọa cho giật mình.
Một người đàn ông như thế này, thật sự là người mà cô có thể tiếp cận sao?
Một khi đã chọc vào, hậu quả sẽ là gì, tất cả đều là ẩn số.
“Tôi sẽ cho người mang tranh ra xe giúp ngài.” Người phụ trách mỉm cười, nói.
Người đàn ông khẽ “ừm” một tiếng: “Tôi còn có việc, đi trước đây.”
Người phụ trách đứng dậy: “Tôi tiễn ngài.”
Anh thẳng thừng từ chối: “Không cần.”
Tách cà phê không hề được động đến, có lẽ anh không thích uống Americano, hoặc cũng có lẽ anh không uống loại cà phê rẻ tiền bên ngoài này.
Sau khi Bùi Duật Châu rời đi, người phụ trách nhìn Mạnh Thư Yểu: “Không còn việc gì nữa thì cô có thể tan làm rồi, hôm nay vất vả cho cô rồi.”
“Đây là việc tôi nên làm ạ, vậy tôi xin phép về trước.”
Chào hỏi xong, Mạnh Thư Yểu rời khỏi phòng khách, bước nhanh về phía thang máy để đuổi theo.
Cô không có thời gian để suy nghĩ nhiều, cơ hội chỉ có một lần, bỏ lỡ rồi có thể sẽ không bao giờ có lại nữa.
Dù thế nào đi nữa cũng nên thử một lần.
May mắn thay, người vẫn chưa đi xa.
Anh đứng ở cửa thang máy nghe điện thoại, một tay đút trong túi quần, chiếc áo gile vest trên người ôm lấy tấm lưng rộng lớn, bờ vai thẳng tắp, hoàn toàn vừa vặn với dáng người, mọi nơi đều toát lên vẻ quyến rũ nam tính.
Mạnh Thư Yểu không dám đến quá gần.
Bùi Duật Châu quay lưng về phía cô, nói ngắn gọn vài câu với đầu dây bên kia, một giây sau, giọng anh trầm xuống vài phần: “Cô Mạnh đây có sở thích đặc biệt gì à?”
Tiếng Trung còn tạo cảm giác áp bức hơn cả tiếng Anh.
Cả người Mạnh Thư Yểu bất chợt run lên.
Anh vẫn nhớ cô.
Họ chỉ gặp có một lần, cô còn đeo khẩu trang, vậy mà anh đã nhận ra, năng lực quan sát này quả thực quá đáng sợ.
Người đàn ông cúp điện thoại, xoay người lại, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô.
“Xin lỗi…” Mạnh Thư Yểu vội vàng mở miệng xin lỗi: “Tôi không có nghe lén.”
Cô di chuyển bước chân, chậm rãi đi tới.
Bùi Duật Châu để ý thấy chân phải của cô đi lại không được tự nhiên: “Cần tôi trả viện phí không?”
Mạnh Thư Yểu vội lắc đầu: “Không phải, tôi không có ý đó.”
Sao cô dám đòi anh trả viện phí chứ.
Bùi Duật Châu khẽ nhướng mày, chờ cô nói tiếp.
Mạnh Thư Yểu chỉ mải đuổi theo, hoàn toàn chưa nghĩ ra nên mở lời thế nào.
Cô chưa bao giờ làm chuyện theo đuổi người khác, huống hồ lại là một người đàn ông mà cô hoàn toàn không hiểu rõ.
Lỡ như anh có bạn gái rồi thì sao.
Giới hạn đạo đức của cô không cho phép bản thân làm bất cứ chuyện gì phá hoại tình cảm của người khác.
Suy nghĩ một lát, cô quyết định hỏi vòng vo: “Anh mua tranh là để tặng người khác ạ?”
Người đàn ông lạnh nhạt hỏi lại: “Chuyện này thì có liên quan gì đến cô?”
“Xin lỗi, tôi chỉ hơi tò mò thôi ạ.” Mạnh Thư Yểu ngừng một chút: “Bởi vì tôi cũng đặc biệt thích bức tranh đó…”
Bùi Duật Châu vẫn không có chút cảm xúc thừa thãi nào: “Hình như tôi không có nghĩa vụ phải thỏa mãn sự tò mò của cô.”
Mạnh Thư Yểu vốn là người hay ngại, bị người ta đối xử lạnh nhạt, dũng khí khó khăn lắm mới gom góp được đã tan biến sạch sẽ: “Xin lỗi, là tôi đường đột rồi.”