Cả người Mạnh Thư Yểu căng cứng, cô vội vàng giải thích: “Tôi không nghe thấy gì cả, tôi thật sự không cố ý đâu thưa anh.”

Bùi Duật Châu đưa tay đặt điếu xì gà lên môi rít một hơi: “Tên gì?”

Tim Mạnh Thư Yểu thắt lại, đây là có ý muốn tìm cô tính sổ sao?

  

Không đến mức đó chứ, cô thật sự không nghe được gì, hơn nữa họ cũng chỉ nói chuyện có vài phút.

Dòng suy nghĩ quay cuồng, cô bối rối không yên.

Cuối cùng cô vẫn thành thật trả lời: “... Mạnh Thư Yểu.”

Bùi Duật Châu kẹp điếu xì gà gõ nhẹ vào gạt tàn, cũng không nói gì.

Mạnh Thư Yểu không biết anh có ý gì, trái tim thấp thỏm không yên: “Thưa anh, xin anh đừng chấp nhặt với tôi.”

Bùi Duật Châu hừ một tiếng: “Có một chút gan đó mà cũng đòi học người khác nghe lén.”

“Tôi không có…” Mạnh Thư Yểu theo phản xạ muốn phản bác nhưng lại chẳng biết biện minh ra sao.

Nếu cô nói vì giọng nói của anh quá hay nên mới không kìm được mà nghe thêm vài phút, anh có tin không?

Trợ lý bên cạnh vừa nhận được tin nhắn, bèn ghé tai nhắc Bùi Duật Châu: “Thưa ngài, máy bay trực thăng đến rồi ạ.”

Bùi Duật Châu vứt điếu xì gà hút dở, đứng dậy sải bước rời đi.

Trợ lý vội vàng đi theo.

Mạnh Thư Yểu nhìn theo hai bóng lưng đó, thở phào một hơi nhẹ nhõm.

May mà anh không chấp nhặt.

Có lẽ là do có việc quan trọng nên không có thời gian để bận tâm.

Người đàn ông đó trông quá nguy hiểm, giống như một kẻ bề trên bẩm sinh, lạnh lùng xa cách, cao quý không thể với tới.

Người có thể khiến gia tộc Johnson xem như thượng khách, thân phận chắc chắn không hề đơn giản.

Mạnh Thư Yểu trấn tĩnh lại một lúc rồi quay trở lại sảnh tiệc, một mình tìm một góc để ngồi.

Mạnh Chấn Hoa bận rộn kết giao với các đối tác thương mại, hoàn toàn không có thời gian để ý đến cô.

Ở thành phố Tân, nhà họ Mạnh cũng được xem là một doanh nghiệp lớn có máu mặt, nhà nhà đều biết. Nhưng đến nơi này, tiếp xúc với toàn những ông lớn trong ngành và những gia tộc danh giá, Mạnh Chấn Hoa chỉ có thể mặt dày đi lấy lòng người khác.

Giới danh lợi chính là một trò chơi giữa các thế lực tư bản, ai có bản lĩnh thì người đó mới có tiếng nói hơn.

Người đàn ông vừa rồi, có lẽ là một sự tồn tại đứng trên đỉnh kim tự tháp.

Bữa tiệc kết thúc đã là 9 giờ tối.

Mạnh Chấn Hoa uống không ít, mặt đỏ bừng, người toàn mùi rượu, vừa lên xe đã dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.

Xe chạy về khu vực trung tâm thành phố, mất một tiếng đồng hồ.

Mạnh Thư Yểu phải trở về trường, ngày mai cô còn có tiết học buổi sáng.

Giờ này trên đường xe cộ và người đi lại thưa thớt, đường đi thông suốt không bị cản trở.

Chiếc SUV màu đen từ từ dừng ở đường đối diện trường.

“Thưa cô, đến nơi rồi.” Tài xế lên tiếng nhắc.

“Vâng.” Mạnh Thư Yểu cầm lấy túi, đưa tay mở cửa xe.

Mạnh Chấn Hoa mở mắt, cố nén cơn say, giọng nói hơi khàn đục: “Ngày mai bố về nước, con ở lại đây cho tốt.”

Ông ta tiếp tục gây áp lực: “Còn nữa, chuyện bố nói với con, hãy suy nghĩ cho kỹ, xem nên làm thế nào với Elen.”

Mạnh Thư Yểu siết chặt dây túi, cụp mắt xuống, ngoan ngoãn đáp: “Con biết rồi, thưa bố.”

Về đến ký túc xá, cô tiện tay ném túi lên giường rồi kéo ghế ngồi xuống, cả người mệt mỏi gục xuống bàn học, lồng ngực như bị thứ gì đó đè nặng đến không thở nổi.

Cô nên làm gì đây? Lại thoả hiệp ư? Ngoan ngoãn nghe lời, làm con rối của gia tộc sao?

Nhưng cô không muốn cả đời bị người khác khống chế, đó không phải là cuộc sống mà cô muốn.

“Reng reng…”

WeChat có tin nhắn mới.

Bạn thân của cô - Winnie, hỏi: [Yểu Yểu, cậu về trường chưa?]

Mạnh Thư Yểu ngồi thẳng dậy, gõ chữ trả lời: [Tớ vừa về đến ký túc xá.]

Winnie hóng hớt: [Bữa tiệc có vui không? Cậu có quen được anh đẹp trai nào mới không?]

Mạnh Thư Yểu tựa vào lưng ghế, trong đầu chợt lóe lên gương mặt sâu thẳm góc cạnh đó, nhan sắc đúng là đỉnh cao, nhưng cũng thật sự đáng sợ.

Cô chỉ trả lời câu hỏi đầu tiên: [Chán lắm.]

Winnie: [Thôi được rồi, vậy cậu ngủ sớm đi nhé, mai gặp.]

  

Mạnh Thư Yểu: [Ừm.]

Cô đặt điện thoại xuống, vào tủ quần áo tìm đồ ngủ để đi tắm.

7 giờ sáng, Mạnh Thư Yểu tỉnh giấc trong tiếng chuông báo thức, rồi dậy rửa mặt sửa soạn.

Trước khi ra ngoài, cô trang điểm một lớp nền đơn giản để che đi quầng thâm dưới mắt.

Tối qua cô mất ngủ đến tận hai giờ sáng, khó khăn lắm mới ngủ được thì lại toàn gặp ác mộng, chất lượng giấc ngủ rất kém.

Tiết đầu tiên buổi sáng là môn lý thuyết lịch sử mỹ thuật, nội dung khá khô khan và nhàm chán.

Giảng viên là một vị giáo sư lớn tuổi, tính tình cổ hủ, giọng điệu đều đều, mỗi một từ ngữ thốt ra từ miệng ông ta dường như đều tự động biến thành những ký hiệu thôi miên.

Mạnh Thư Yểu ngáp hai cái liên tiếp, khiến khoé mắt rơm rớm nước mắt.

Winnie ngồi bên cạnh cô cảm thấy vô cùng kỳ lạ, cô ấy nghiêng người qua, nhỏ giọng hỏi: “Đây là lần đầu tớ thấy cậu buồn ngủ trong lớp đấy, tối qua cậu đi làm giặc hả?”

“Tớ ngủ không ngon thôi.” Cô cầm ly cà phê bên cạnh lên uống một ngụm cho tỉnh táo.

Cả ngày hôm đó toàn là tiết học, cô phải dựa vào cà phê để cầm cự.

Khó khăn lắm mới đến 5 giờ rưỡi chiều, Winnie vươn vai một cái, bụng đã kêu ùng ục: “Đi ăn cơm cùng nhau đi, tớ đói chết mất.”

Mạnh Thư Yểu vừa dọn dẹp bảng pha màu vừa nói: “Tớ không đi được rồi, tớ còn phải qua chỗ triển lãm tranh một chuyến.”

Cô nhận một công việc bán thời gian, chịu trách nhiệm làm thuyết minh viên vào ngày khai mạc, cô phải làm quen trước với tất cả các tác phẩm.

Winnie thở dài: “Cậu có cần phải cố gắng đến thế không? Nhà cậu lại chẳng thiếu tiền, cậu làm thế này khiến tớ cảm thấy mình thật lười biếng.”

Mạnh Thư Yểu hỏi một câu: “Cậu có biết sự khác biệt giữa việc bố có tiền và mẹ có tiền không?”

Winnie cũng là một tay lướt mạng 5G chính hiệu, từ nhỏ đã xem bộ phim [Tân Dòng Sông Ly Biệt] rất nhiều lần: “Thế bố cậu là Lục Chấn Hoa à?”

Mạnh Thư Yểu nhếch môi, cười bất đắc dĩ: “Đúng vậy, cũng na ná thế.”

Thật là trùng hợp, ngay cả cái tên cũng chỉ khác nhau một chữ.

Cô lại khá ghen tị với Winnie, cô ấy là con một, mẹ tự mình mở công ty kiếm tiền. Tuy không được tính là quá giàu có nhưng cũng là một gia đình trung lưu, điều kiện kinh tế tốt, lại không thiếu thốn tình thương, sao cuộc sống như vậy có thể không thuận lợi được chứ.

Mạnh Thư Yểu nhanh chóng thu dọn đồ đạc: “Thôi không nói nữa, tớ đi trước đây, tạm biệt.”

Winnie vẫy tay: “Được rồi, chúc cậu may mắn.”

Cả tuần đó Mạnh Thư Yểu đều rất bận, gần như không có thời gian để giải trí thư giãn, ngoài việc lên lớp và hoàn thành bài tập thì chính là chuẩn bị lời thuyết minh cho buổi triển lãm tranh.

Cô nhận công việc bán thời gian này không chỉ để kiếm tiền, mà phần nhiều là vì trong số các tác phẩm triển lãm lần này có những bức tranh cô rất thích, nếu may mắn biết đâu còn có thể gặp được họa sĩ chính.

Chẳng may là, hai ngày trước khi triển lãm khai mạc, cô lại bị cảm, họng không khỏe, cứ ho suốt.

Cảm lúc nào không cảm, lại đến đúng ngay lúc này.

Mạnh Thư Yểu thầm mắng mình vô dụng, vội vàng ra hiệu thuốc mua thuốc cảm uống.

Cũng may là không nặng, không có triệu chứng nào khác.

Vào ngày triển lãm, cô ra ngoài từ sớm, ăn sáng rồi bắt taxi đến phòng trưng bày.

8 giờ, các nhân viên tập hợp, được người phụ trách phân công nhiệm vụ, ai vào việc nấy.

Lãnh đạo rất coi trọng buổi triển lãm lần này, các tác phẩm tham gia đều của những họa sĩ danh tiếng.

Bà Kasa là một nghệ sĩ mà Mạnh Thư Yểu rất ngưỡng mộ, một bậc thầy về tranh chân dung, giỏi nắm bắt những biểu cảm tinh tế và thể hiện cảm xúc nhân vật qua những nét vẽ tỉ mỉ.

Tác phẩm tiêu biểu của bà, [Ngoảnh Lại], từng đoạt giải thưởng lớn về nghệ thuật, khắc họa một người phụ nữ vô cùng quyến rũ.

Người phụ nữ trong tranh mặc một chiếc váy màu sáng ngồi trên ghế dài trong công viên, phía sau là một khoảng lớn hoa cẩm tú cầu đang nở rộ, rực rỡ và đậm sắc.

Cô ấy hơi nghiêng người ngoảnh lại, khóe miệng rõ ràng đang cười nhưng đáy mắt lại phảng phất một nỗi u buồn không thể tan biến.

Mạnh Thư Yểu lại gần ngắm kỹ bức tranh.

Đôi mắt này rất đẹp, con ngươi màu xanh xám tựa như một mặt hồ.

Cô không kìm được mà nghĩ đến người đàn ông lần trước, anh cũng có một đôi mắt xanh lục sâu thẳm và quyến rũ.

Dung mạo xuất chúng như vậy, thật khó để không lưu lại ấn tượng sâu sắc.

Trước khi phòng trưng bày mở cửa, người phụ trách đột nhiên nói với cô: “Bức tranh này đã có khách mua rồi, buổi chiều chắc sẽ có người đến lấy đi. Đến lúc đó cô báo tôi một tiếng, tôi sẽ đích thân tiếp đón.”

Mạnh Thư Yểu thắc mắc: “Đây không phải là vật trưng bày không bán sao ạ?”

Nghe nói đây là tác phẩm mà bà Kasa tâm đắc nhất, cũng là tác phẩm làm nên tên tuổi của bà ấy, trước đây có người trả giá cao để mua đều bị bà ấy thẳng thừng từ chối.

Người phụ trách: “Chuyện này cô không cần quan tâm, họa sĩ đã đồng ý rồi.”  

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play