Sáng hôm sau, trời quang đãng trở lại sau cơn mưa tầm tã, nhưng hơi đất ẩm bốc lên ngai ngái, len lỏi khắp xóm nhỏ. Những vũng nước đọng trên con đường đất vẫn phản chiếu ánh mặt trời như những chiếc gương loang lổ. Tô Vân vừa mới đội nón ra ngõ, định ra đồng tiếp tục cấy thì tiếng mõ tre bỗng dồn dập vang lên, khô khốc và gấp gáp.

Thằng Tí, con trai bà Hai đầu ngõ, vừa chạy ngang vừa thở hổn hển:

– “Tất cả ra sân hợp tác xã họp khẩn!”

Nghe vậy, người trong xóm bỏ dở cả việc đang làm. Người đang vo gạo, kẻ đang gánh nước, đều vội vàng xỏ dép, đội nón chạy ra sân hợp tác xã.

Ở giữa sân, bà con đã đứng thành một vòng tròn lớn. Giữa vòng tròn là chiếc bàn tre ọp ẹp, mặt bàn đã bóng loáng vì mồ hôi tay và nước trà. Trên bàn đặt một cuốn sổ dày cộm, kẹp thêm chiếc loa pin cũ, thỉnh thoảng rè rè như sắp hỏng.

Ông Quan – cán bộ hợp tác xã – đứng sừng sững ở đầu bàn. Người gầy nhẳng, da ngăm đen, nhưng giọng nói thì sang sảng như sấm dội. Ông đưa mắt quét một lượt rồi nói dõng dạc:

– “Theo chỉ thị của huyện, ba ngày tới, ngoài việc cấy lúa, tổ sản xuất chúng ta sẽ tham gia đào kênh dẫn nước cho cánh đồng mới. Ai vắng mặt sẽ bị trừ điểm công, không chia lương thực!”

Cả sân lập tức rộ lên tiếng xì xào.

Bà Lư, lưng còng, chống cây gậy tre, giọng run run:

– “Chưa xong vụ cấy mà còn bắt đi đào kênh… sức đâu mà làm? Thanh niên đi bộ đội, con gái thì gầy rộc, đào sao nổi?”

Ông Quan cau mày, tay đập xuống bàn “bốp” một tiếng:

– “Đây là nhiệm vụ được giao cho đội ta! Không ai được kêu ca. Tinh thần tập thể là trên hết! Chúng ta làm hôm nay là cho mai sau!”

Không khí lắng xuống. Ai nấy đều im lặng, chỉ nghe tiếng gió thổi qua hàng tre và tiếng lạch cạch của chiếc loa pin bị gió đập.

Tô Vân cúi mặt, không nói gì. Trong đầu cô thoáng hiện ra một con số: ba ngày. Ba ngày tới không chỉ là thời hạn đào kênh, mà còn trùng đúng vào ngày lễ cưới của cô và Lý Hạo. Nếu dính vào việc này, mọi thứ cô đã âm thầm chuẩn bị sẽ rối tung.

Buổi họp tan. Người người túm năm tụm ba bàn tán, kẻ thở dài, người lo lắng. Lúc Tô Vân vừa bước ra khỏi sân, Nha – cô gái trẻ cùng tổ sản xuất – nhanh chân đuổi theo, nắm lấy tay cô kéo ra một góc tường vắng:

– “Nghe mấy anh bảo chỗ đào kênh có nhiều cá suối lắm. Chị liệu mà chuẩn bị giỏ với nơm. Đào được thì đào, nhưng có thêm con cá, con tôm cũng đỡ đói.”

Tô Vân nhướn mày. Cá suối? Lời của Nha đã vô tình khơi lên một ý nghĩ khác trong cô. Nếu khéo vận dụng không gian dị năng, cô hoàn toàn có thể vừa hoàn thành công việc, vừa kiếm thêm thực phẩm tươi ngon để dự trữ.

Chiều hôm đó, cô giả vờ xách rổ lên núi để “nhặt củi”, nhưng thực chất là lẻn vào không gian, lấy ra một chiếc nơm nhỏ gọn, thêm ít muối hạt trắng tinh, tất cả gói kỹ trong một bao tải rách. Từ ngoài nhìn vào, chẳng ai đoán được bên trong là gì, chỉ tưởng đó là bó cỏ khô hoặc rơm mục.

Khi bóng chiều buông xuống, trong xóm đã lác đác ánh đèn dầu. Tô Vân ngồi bên chiếc bàn gỗ ọp ẹp, tỉ mỉ vá lại đôi dép cao su đã mòn, chắp thêm quai cho chiếc giỏ tre để hôm sau tiện mang đi. Mỗi đường kim, mũi chỉ như gắn liền với một phần kế hoạch trong đầu cô: giữ bí mật, kiếm thêm lương thực, và quan trọng nhất – chủ động xoay chuyển tình thế trước ngày cưới.

Ngoài cửa, gió bấc rít qua hàng tre, tiếng lá va vào nhau xào xạc. Trong gian nhà nhỏ, ánh mắt Tô Vân ánh lên sự kiên định, như ngọn lửa nhỏ âm ỉ, chỉ chờ thời cơ bùng cháy.

Ở sân bên, bà Lự và mấy bà hàng xóm vẫn còn rì rầm:

– “Không biết con bé Vân liệu có cưới nổi không, ba ngày tới còn bận đi đào kênh…”

– “Khéo lại hoãn… thời buổi này ai quan tâm cưới xin.”

Tô Vân khựng tay vá dép, rồi khẽ nhếch môi. Nụ cười không hẳn là vui, mà như cất giấu một lời thầm hẹn với chính mình.

Và nếu số phận đã sắp đặt thế, cô sẽ tự viết lại kịch bản

[Chương 4 – Hết]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play