Một cơn đau nhói như hàng ngàn mũi kim đâm thẳng vào thái dương khiến Tô Vân chợt mở mắt. Cô thở gấp, hai bàn tay bấu chặt vào tấm chăn bông cũ kỹ đang đắp trên người. Mùi ẩm mốc, mùi dầu hỏa và cả mùi thuốc trừ sâu nồng nặc xộc thẳng vào mũi.

“Đây... là đâu?” - Giọng nói khàn đặc vang lên trong căn phòng tối. 

Tô Vân chậm rãi ngồi dậy, từng khớp xương kêu răng rắc. Căn phòng chật hẹp hiện ra trước mắt khi mắt cô dần thích nghi với bóng tối: Bức tường đất nứt nẻ, vài chỗ còn lộ cả liếp tre, chiếc giường gỗ ọp ẹp phát ra tiếng kêu cót két mỗi lần cô cử động, chiếc đèn dầu bằng chai thuốc bỏ không đặt trên bàn gỗ mọt, bộ quần áo nâu bạc màu vá chằng vá chịt đang mặc trên người.

"Khoảnh khắc trước, mình còn ở phòng mổ… sao bây giờ lại thế này?"

Đột nhiên, một luồng ký ức xa lạ ập vào đầu:

Tô Vân, 20 tuổi, con gái của gia đình nông dân nghèo ở miền Bắc Đại Hòa. Vì không đủ lương thực nộp cho hợp tác xã, bố mẹ cô đành gả cô cho Lý Hạo - cán bộ xã 28 tuổi, đổi lấy 20 cân gạo và 5 thước vải. Đêm qua, nguyên chủ đã tìm đến cái chết… nhưng thất bại.

"Trời ạ! Mình xuyên không rồi! Lại còn vào cái thời khốn khổ nhất - thời bao cấp!"

Tô Vân vội vàng sờ lên cổ họng, cảm giác bỏng rát vẫn còn đó. Cô nhìn quanh tìm nước, mắt dừng lại ở chiếc chén sứt mép trên bàn. Nhưng trước khi kịp với tay, một tiếng "cạch" vang lên.

Cánh cửa gỗ cũ kỹ bị đẩy mạnh, ánh sáng ban ngày lóa mắt cô. Trong khung cửa, một bóng người cao lớn đứng sừng sững, bóng đen bao trùm lấy cô gái nhỏ bé trên giường.

“Tô Vân!” - Giọng nói trầm đục lạnh như băng. 

Tô Vân ngước mắt nhìn lên, tim đập thình thịch: Dáng người cao gầy nhưng rắn chắc trong bộ quân phục xanh đã bạc màu, khuôn  mặt góc cạnh với đường nét sắc sảo như điêu khắc, đôi mắt đen láy lạnh lùng như băng, vết sẹo dài chạy từ thái dương xuống gò má trái.

"Cô lại giở trò tự tử?" Người đàn ông bước vào, đôi bàn tay to lớn nắm chặt. "Cô nghĩ tôi sẽ mềm lòng vì trò ngu ngốc này?"

Tô Vân nuốt nước bọt, lưng dựa vào tường. "Tôi... tôi..."

"Mấy ngày nữa là lễ thành hôn." Anh ta nói từng chữ rõ ràng. "Cô có chết cũng phải chết sau khi về nhà tôi."

Đúng lúc đó, một luồng nóng ran bất ngờ chạy dọc cổ tay trái. Tô Vân vén tay áo lên - một vết bớt hình hoa cúc đang phát sáng nhè nhẹ.

RẦM!

Cả căn phòng biến mất. Tô Vân ngã phịch xuống một thảm cỏ xanh mướt. Trước mặt cô là: Dòng suối nhỏ nước trong vắt, hơi nước bốc lên nghi ngút, vườn thuốc với đủ loại thảo dược quý hiếm, kho chứa đầy gạo trắng, thịt cá tươi ngon, tủ sách y thuật cổ kim đủ loại

"Không... không gian dị năng?!"

Tô Vân chạy đến dòng suối, nhúng tay vào. Vết thương ở cổ họng lập tức dịu lại. Cô với lấy một nắm đất - đất màu mỡ đến lạ thường.

Đúng rồi! Đây chính là cơ hội để thay đổi số phận!

Nhưng đúng lúc đó, tiếng gọi khàn đặc vang lên từ xa:

"Tô Vân! Cô đang trốn ở đâu?"

Tô Vân giật mình, vội nghĩ thầm "thoát ra". Cô bật mở mắt, thấy Lý Hạo nhìn mình với đôi mắt đen kịt đầy ngờ vực.

"Tôi... tôi chỉ đang kiểm tra xem để đổ bỏ phần còn lại.!" Cô vội vàng nói.

Lý Hạo nhìn cô thật lâu rồi nói. "Tối nay, tôi sẽ cử người đến canh gác. Đừng hòng giở trò gì nữa."

Khi bóng anh khuất sau cánh cửa, Tô Vân thở phào. Cô nhìn lại vết bớt trên tay - giờ đã trở lại bình thường.

Mình phải lên kế hoạch thật nhanh. Trước hết là sống sót qua đám cưới này, rồi dùng không gian này để thoát khỏi cảnh nghèo đói.

Tiếng loa phóng thanh vang lên ngoài xã: "Đồng bào chú ý! Hợp tác xã thông báo phân phối lương thực tháng này sẽ giảm 30% do hạn hạn kéo dài và thiếu phân bón theo chỉ đạo của Ủy ban xã. Yêu cầu mọi hộ gia đình tiết kiệm lương thực, chuẩn bị cho đợt lao động sản xuất mới

Tô Vân mím chặt môi. Thời đại khốn khổ này, nhưng mình sẽ thay đổi tất cả!

[Chương 1 - Hết]

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play