Sắc mặt mọi người đều thay đổi khi nhìn thấy dòng chữ đó.

Ai cũng biết, phần khó khăn nhất khi xử lý dị thường không phải là thu nhận, mà là tìm ra nó.

Chỉ có dị biến giả mới có thể cảm nhận được các dạng ô nhiễm do dị thường gây ra. Từ đó lần theo manh mối, phân tích, tổng hợp và thu hẹp phạm vi để tìm ra bản thể của dị thường.Đây là một quá trình phức tạp nhưng bắt buộc phải thực hiện. Mức độ dị biến càng cao thì ngưỡng cảm nhận dị hóa càng thấp, hiệu suất tìm kiếm càng cao.

Vậy mà bây giờ, có người vừa tiếp xúc với nguồn ô nhiễm đã có thể trực tiếp cảm nhận được bản thể của dị thường.

Đây là sức mạnh của một dị biến giả cấp cao sao?

Thật đáng sợ.

Mà “chính chủ” gây ra sự kinh ngạc này lại chẳng hề ý thức được hành động của mình phi thường đến mức nào. Cô nhìn Bùi Dật, người không biết từ lúc nào đã cong khóe môi, lộ ra nét cười khó đoán, đột nhiên cảm thấy sau lưng lành lạnh.

Thù Lê: "O.o"

Còn chưa kịp nghĩ sâu thêm, Khương Đại Lực đã phấn khích nắm chặt tay cô, cắt ngang dòng suy nghĩ: "Dị thường thật sự ở ngay con sông này à!?"

Thù Lê yếu ớt gật đầu, không muốn nhìn xuống mặt sông thêm một giây nào nữa: "Phải."

Không ngờ lại dễ dàng tìm thấy mục tiêu nhiệm vụ như vậy, Khương Đại Lực lập tức như được tiếp thêm năng lượng: "Vậy còn chần chừ gì nữa, chúng ta trực tiếp...ờ... đợi đã?"

Anh ta khựng lại, đảo mắt nhìn dòng sông dài chẳng thấy điểm cuối, rồi mới ngớ người, mặt mũi méo xệch: "Cái... cái con sông lớn thế này thì tìm dị thường kiểu gì? Chẳng lẽ phải nhảy xuống à... Tôi không biết bơi!"

Ôn Hồng khẽ giật giật khóe miệng, có vẻ không thể chịu nổi nữa: "Đâu có đơn giản như vậy."

Cô đi đến bờ sông, suy nghĩ một lát rồi cúi người nhúng tay lấy một chút nước sông đưa lên miệng. Lông mày từ từ nhíu lại, cô quay sang hỏi Thù Lê: "Cô cảm nhận được gì từ nó không?"

Thù Lê: "Cảm nhận...gì cơ?"

"Ý tôi là cảm giác về dị hóa ấy," Ôn Hồng kiên nhẫn giải thích. "Có thể là một cảm xúc, một âm thanh... Con sông này đúng là có dấu hiệu dị hóa. Vậy khi nhìn thấy nó, cô cảm nhận được gì?"

Thù Lê cố nén nỗi ám ảnh trong lòng, hướng mắt về giữa dòng sông. Vài phút sau, cô trả lời: "Bao dung."

"Bao dung?" Khương Đại Lực gãi đầu: "Nghĩa là sao?"

Thù Lê cố gắng miêu tả cảm nhận của mình: "Ừm... Kiểu như tôi đột nhiên tát anh mấy trăm cái, anh không hề tức giận, ngược lại còn nắm tay tôi hỏi tôi có bị đau tay không."

Khương Đại Lực: ??? Cái quái gì thế?

Ôn Hồng bật cười: "Tôi thì cảm nhận được là hạnh phúc. Có vẻ như đều là những cảm xúc tích cực. Đây là lần đầu tiên tôi gặp một dị thường có 'năng lượng tích cực' như vậy."

Cô ấy có vẻ chấp nhận khá dễ dàng, nhưng Khương Đại Lực thì dường như tam quan sắp vỡ vụn.

Thậm chí khi bị Ôn Hồng kéo đi dọc sông để điều tra, miệng anh ta vẫn không ngừng lẩm bẩm tự hỏi tự trả lời: "Thế này có đúng không? Dị thường mà không xấu xa, điều này đúng à? Thật sự đúng không? Không đúng! Điều này đúng không? Không đúng! Điều này đúng không? Cái này..."

Thù Lê: "..."

Vậy là cuối cùng chỉ còn lại cô và Bùi Dật.

Sau khi Khương Đại Lực rời đi, không khí bỗng chốc yên tĩnh hẳn. Thù Lê chớp chớp mắt, thử mở lời trước: "... Chúng ta bây giờ đi đâu?"

Thành thật mà nói, bây giờ cô hơi mệt. Không ngờ chỉ trong nửa ngày ngắn ngủi, những gì cô trải qua lại còn kích thích hơn cả nửa năm cộng lại, khiến tinh thần lẫn thể xác đều mệt rã rời. Cô chỉ muốn ngay lập tức quay về, ngã xuống giường và mặc kệ đời!

Nên xin đấy, đừng có lôi cô đi tìm thêm manh mối gì nữa. Đừng, đừng, đừng... Cô không muốn lại bị mấy thứ dị hóa kia dọa cho mất nửa cái mạng đâu. Mau nói là về thôi, về thôi, về thôi...

Trong lúc cô mặt không cảm xúc nhưng nội tâm lại đang điên cuồng cầu nguyện, Bùi Dật bỗng ra hiệu cho cô nhìn sang bờ đối diện của con sông: "Cô xem, bên kia là gì?"

Hả?

Gì cơ?

Thù Lê đưa mắt nhìn theo hướng anh chỉ, thấy một đôi nam nữ trẻ tuổi đang thân mật tựa sát vào nhau. Giống như bị bỏng, cô lập tức quay mặt đi, không nhìn, không nhìn!

"Sao... sao vậy?"

Bên này Bùi Dật vẫn đang xem rất thích thú, thậm chí còn rảnh rỗi hỏi cô: "Cô nhìn ra được gì không?"

"???!!!"

Khóe mắt liếc thấy hai người dân kia đã ôm nhau sát rạt, Thù Lê không nhịn được hỏi một câu đầy hoang mang: "Cái này... tôi được phép nhìn à?"

"?" Ánh mắt Bùi Dật dừng trên gương mặt cố tỏ ra bình tĩnh nhưng vành tai lại hơi ửng đỏ của cô. Chợt nhận ra điều gì đó, đôi mắt phượng sắc bén lập tức nheo lại. Im lặng vài giây, anh ta bất ngờ nghiến răng, giọng đầy bực dọc: "Trong đầu cô suốt ngày nghĩ gì vậy hả? Giờ là lúc nghĩ mấy thứ này sao? Hay là, trong mắt cô, tôi là loại người như vậy?!"

Thù Lê không đáp, chỉ đảo mắt sang chỗ khác, lấy im lặng làm câu trả lời. Dù sao thì, im lặng cũng là một thái độ.

Giây tiếp theo, cằm cô đã bị một bàn tay rộng lớn, thon dài giữ chặt, ép cô quay về hướng ban nãy. Bên tai cô là giọng nói nghiến răng nghiến lợi của Bùi Dật: "Mở mắt ra! Nhìn cho kỹ vào..."

Thù Lê miễn cưỡng từ từ mở mắt, cố gắng phớt lờ cảm giác nóng rát lạ lẫm từ ngón tay của đối phương trên má mình, nhìn lại hai người ở bờ sông đối diện.

Từ khoảng cách này không nhìn rõ mặt, chỉ biết người phụ nữ trẻ có vóc dáng mảnh khảnh, tóc tết thành bím dài đen nhánh. Người đàn ông trẻ mặc đồ giản dị đứng bên cạnh, tay ôm chậu gỗ đựng quần áo, nghiêng người dựa vào cô gái, dường như nhận đồ ăn từ tay đối phương. Từ xa nhìn qua, đúng là giống như đang ôm hôn nhau...

Thù Lê thở phào, thì ra là tình cảm trong sáng!

Đó là phản ứng đầu tiên của Thù Lê. Đồng thời, cô cũng hiểu ra vừa rồi là do bản thân tự tưởng tượng quá đà mà hiểu nhầm người ta.

Hừ... Chắc chắn là do bị mấy thông tin độc hại trên mạng tẩy não lâu ngày rồi, không sai được!

"Nhìn rõ chưa?" Bùi Dật hừ một tiếng, thu tay lại, đồng thời không quên cảnh cáo: "Không được nảy ra mấy ý nghĩ lệch lạc nữa!"

Thù Lê ngoan ngoãn xin lỗi, thái độ thành khẩn: "Xin lỗi, lần sau sẽ không thế nữa."

Bùi Dật liếc cô một cái, không vòng vo nữa, hơi nhấc cằm lên, giọng nói đầy thâm ý: "Họ đang hẹn hò."

Ơ? Chuyện này chẳng phải rõ ràng quá rồi sao, hơn nữa nhìn là biết đang trong giai đoạn yêu đương nồng nhiệt.

Thù Lê chớp mắt, kiên nhẫn chờ một lúc nhưng không thấy câu tiếp theo. Cô lại chớp mắt: "Thì sao?"

Bùi Dật lại không muốn giải thích thêm, chỉ vỗ nhẹ vai cô, dắt cô quay lại, lười biếng nói: "Ở ngoài thì bình thường, nhưng ở đây thì không..."

Mùa hè ngày dài, bọn họ vào làng cũng đã mấy tiếng đồng hồ, đến tận khi mặt trời bắt đầu ngả về tây mới xem như kết thúc điều tra vòng ngoài.

Vương Hổ ngậm bánh mì ngồi xổm trên tường quan sát bên trong sân. Ở đó, một người phụ nữ trung niên vừa bị đánh bầm dập, mặt mũi sưng tím, nhưng vẫn cười hề hề xách chậu gỗ đi giặt giũ, nấu nướng. Cảnh tượng này khiến anh ta thấy mệt mỏi tận óc. Đây đã là nhà thứ sáu mà anh ta thấy giống hệt nhau, cứ như ai copy-paste ra vậy.

Anh ta nhảy xuống đất nhẹ như mèo, không phát ra chút tiếng động, đáp xuống bên cạnh Bạch Tú Tú.

"Sao rồi? Đây là nhà cuối cùng rồi chứ?"

Bạch Tú Tú đặt giấy bút xuống, sắc mặt bình tĩnh: "Tổng cộng có 87 hộ, trừ 23 nhà bỏ hoang, những người dân còn lại đều có hành vi tương tự. Có thể xác nhận là dị hóa tập thể."

Dù đã đoán trước, nhưng Vương Hổ vẫn không nhịn được nhăn mặt: "Một khu vực ô nhiễm cấp E mà lại dị hóa cả một tập thể sao? Chả trách lúc Ôn Hồng vào làng lại không phát hiện ra điều gì bất thường. Biết ngay là khu vực ô nhiễm có tỷ lệ tử vong bằng 0 là không bình thường rồi. Giờ phải làm sao đây? Đã kiểm tra nồng độ dị hóa của những người này chưa? Nếu mấy dị thể này bị kích thích mà bùng phát thì dân làng chắc chẳng còn mấy mạng!"

"12,457%, chưa đến 30%. Hiện tại họ chỉ bị ảnh hưởng tư duy và hành vi, lặp theo một số khuôn mẫu nhất định, chưa ảnh hưởng đến tính mạng." Bạch Tú Tú đưa một chiếc đồng hồ đen cho anh ta xem: "Khu vực ô nhiễm này chắc đã hình thành một thời gian rồi, vẫn còn kịp. Theo phân tích dữ liệu của các khu vực ô nhiễm cấp E trước đây, nếu không kích thích dị thường, những người này có thể cầm cự thêm nửa tháng."

"Nửa tháng nữa mức độ dị hóa của họ sẽ đạt bao nhiêu?"

"50%."

"50???" Vương Hổ nghi ngờ mình nghe nhầm. "Người thường mà dị hóa 30% đã đủ để thần kinh bị tổn thương vĩnh viễn, nhẹ thì lú lẫn, nặng thì thành thực vật. 50% thì khỏi nói, không chỉ những người này mất mạng mà chúng ta cũng bị dị hóa sạch rồi ấy chứ!"

Bạch Tú Tú liếc anh ta một cái, ánh mắt như nhìn đứa trẻ chưa học xong cấp một: "Tôi nói là trong trường hợp không kích thích dị thường. Chúng ta đến đây là để tiếp nhận dị thường, chứ đâu phải đi du lịch?"

Vương Hổ gãi đầu, khuôn mặt thô kệch đầy vẻ lo lắng: "Thế thì phải làm sao đây? Chắc chắn việc tiếp nhận dị thường sẽ kích thích nó, mà một khi bị kích thích, tốc độ dị hóa sẽ tăng lên. Vậy chúng ta còn lại bao nhiêu thời gian để hoàn thành nhiệm vụ?"

"Mười ngày." Bạch Tú Tú nói ngắn gọn: "Tăng tốc hiệu quả là được, giờ về đã."

"Ồ, ồ!" Vương Hổ liếc nhìn ánh hoàng hôn bắt đầu ánh vàng trên những ngọn núi xa xa, chủ động đi trước mở đường.

...

Khi tia sáng cuối cùng bị bóng tối nuốt chửng, cả đội tập trung trong phòng khách để tổng hợp thông tin.

Khi thấy vẻ mặt ngạc nhiên y hệt mình lúc nãy của Vương Hổ và đặc biệt là Bạch Tú Tú, Khương Đại Lực nhướng mày, ra vẻ "người từng trải", đắc ý nói: "Đừng có làm vẻ mặt kinh ngạc vậy, mới thế đã ăn thua gì. Mấy người có biết giá trị của một dị biến giả cực nặng là gì không! Tôi nói cho mà nghe, lúc đó..."

Mặc dù người khoác lác là Khương Đại Lực, nhưng Thù Lê lại có cảm giác người mất mặt là cô.

Bạch Tú Tú "hừ hừ" hai tiếng. Cho dù tiến độ nhiệm vụ đúng là nhanh thật, cô vẫn thấy chướng mắt cái kiểu đắc ý của anh ta: "Tốt thật, dị thường sắp bị kích thích trước khi chúng ta kịp ra tay. Giờ thì thời gian của chúng ta không còn là mười ngày nữa rồi."

"Thì sao!" Khương Đại Lực cãi lại, cái đuôi sắp vểnh lên tận trời: "Đã biết vị trí rồi thì còn cần mười ngày nữa à? Hay là cô không làm nổi?"

Thấy hai người cãi nhau không dứt, Bùi Dật gõ gõ ngón tay xuống mặt bàn, tiện thể đá Khương Đại Lực một cú. Khương Đại Lực ôm mông hét "á" một tiếng, nhảy ra xa.

"Được rồi."

Cả nhóm lập tức im lặng.

Ánh mắt Bùi Dật dừng lại trên người Thù Lê, người từ nãy vẫn cúi đầu im thin thít. Đợi cô ngẩng lên đối diện mình, anh ta cười mắt híp lại: "Giúp tôi một việc nhé?"

"Tôi á?" Thù Lê chỉ vào mình, nghĩ đến vụ hiểu lầm ban sáng, cảm giác áy náy còn sót lại khiến cô ngoan ngoãn bước lên, nhận giấy bút anh ta đưa. Cô hoàn toàn không để ý đến việc những người khác, sau khi thấy Bùi Dật cười như vậy, đều đồng loạt lộ ra vẻ rùng mình kèm chút thương hại.

Bùi Dật lạnh lùng quét mắt cảnh cáo cả đám, rồi ung dung chắn tầm nhìn của Thù Lê, không để cô thấy phản ứng của họ. Anh ta chỉ vào trang giấy trắng: "Thử tóm tắt lại mấy thông tin mọi người vừa bàn. Ừm... giống như cách cô viết bên bờ sông ấy."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play