【1. Dị thường nằm trong dòng sông Mẹ.】

【2. Nó bao dung tất cả, chấp nhận tất cả, thỏa mãn tất cả.】

【3. Bảy ngày sau, kỳ tích sẽ đến cùng với những bài ca tụng.】

Sau khi viết xong những dòng chữ nghe như một quy tắc kỳ dị nào đó, Thù Lê đã ngất đi.

Ôn Hồng bế cô về phòng sau đó trở lại, thấy Bùi Dật đang ngồi dưới ánh đèn chăm chú xem mảnh giấy, không nhịn được ghé sát Bạch Tú Tú, thì thầm: "Một người đàn ông xảo quyệt như vậy, sau này có cô gái nào chịu lấy không?"

Bạch Tú Tú nghiêm túc đánh giá: "Tính tình xấu xa, hay để bụng, còn thích đe dọa người khác, thậm chí thường xuyên dùng mọi thủ đoạn để đạt mục đích. Ngoài đẹp trai với có tiền ra thì chẳng có ưu điểm nào, đáng đời bị ế."

Ngày hôm sau Thù Lê tỉnh dậy, ôm lấy cái đầu đang choáng váng mở cửa bước ra. Cô thấy Bùi Dật đang ngồi trong sân chơi điện thoại. Anh ta như cảm nhận được, ngẩng đầu lên nhìn cô, chớp mắt: "Tỉnh rồi à?"

Thù Lê gật đầu, vẫn còn mơ màng. Cô chậm rãi đi vệ sinh cá nhân, quay lại thấy anh ta vẫn chưa đi, lúc này cô mới nhận ra anh ta đang đợi mình.

Bùi Dật cùng cô ra ghế dài tắm nắng. Nhìn đôi mắt vốn đờ đẫn của cô dần khôi phục chút sức sống, anh ta như vô tình hỏi: "Tối qua ngủ có ngon không?"

Ký ức của Thù Lê chỉ dừng lại ở khoảnh khắc đặt bút viết lên giấy nên cô hơi ngạc nhiên: "Tôi đã ngủ à?"

Bùi Dật mặt không đổi sắc: "Ừ, tối qua cô đã ngủ."

"Sao đầu tôi đau thế này..."

"Có thể là do giường cứng quá."

Thấy đối phương nói chắc nịch như vậy, Thù Lê nửa tin nửa ngờ gật đầu: "Ừ... chắc vậy."

Không gian dần trở nên yên tĩnh lại. Cô nhận lấy bữa sáng anh đưa, chậm rãi ăn trong lúc cảm nhận hơi ấm của ánh nắng rọi lên da. Bên cạnh lại có “máy sưởi di động”, cảm giác lạnh lẽo từ xương tủy của cô đang dần tan biến.

Thù Lê cảm thấy ấm áp khắp người, hai tay chống vào mép ghế, chỉ hận không thể mang chiếc ghế dài yêu thích từ cửa hàng đến đây để nằm cả ngày.

Bùi Dật đứng bên cạnh cô vẫn giữ một khoảng cách nhất định. Anh ta vốn dồi dào sức lực, nhiệt độ cơ thể lại cao, nhưng cố chịu phơi nắng hơn một tiếng đồng hồ dưới cái nắng gay gắt này cũng bắt đầu hơi khó chịu. Anh ta lần đầu tiên nghiêm túc quan sát người đang tận hưởng ánh nắng mặt trời trước mặt mình. Phơi nắng lâu như vậy mà làn da cô vẫn trắng lạnh, không hề ửng đỏ, anh ta chịu đựng vài giây, lau mồ hôi trên trán rồi đột nhiên lên tiếng: "Muốn ra ngoài không?"

"Không."

Bùi Dật chớp mắt, không biết từ đâu lấy ra mảnh giấy cô viết hôm qua: "Xem này?"

Thù Lê nhìn vào, cảm giác ghê tởm quen thuộc lại ập đến. Cô hít sâu cố trấn tĩnh lại, xem đi xem lại mấy dòng chữ, có chút kinh ngạc: "Cái này là tôi viết à?"

"Ừm." Bùi Dật khẽ gật đầu. Thấy sắc mặt cô xấu đi vì tờ giấy, anh ta liền cất nó vào túi.

Thù Lê lập tức cảnh giác: "Lúc nãy... anh vừa thở dài phải không?"

"Làm gì có!" Bùi Dật phủ nhận ngay lập tức. Anh ta lấy điện thoại ra ném vào lòng cô, giọng như đang dỗ trẻ con: "Không có mật khẩu. Chán thì chơi game giết thời gian. Tốt nhất đừng đi ra ngoài một mình, nếu có người dân nào gọi cô cũng đừng ra, nhớ chưa?"

Sự chú ý của Thù Lê thành công bị chuyển hướng. Cô vừa gật đầu vừa cầm điện thoại lướt qua lướt lại: "Ủa, sao điện thoại anh vẫn còn pin? Tôi nhớ vừa vào làng là đã mất điện, mất sóng rồi mà."

"Sạc dự phòng." Bùi Dật nở một nụ cười không chê vào đâu được: "Tôi đi đây."

Rất nhanh sau đó, trước sân lại rơi vào tĩnh lặng, chỉ có tiếng chim hót líu lo trên cành cây.

Thù Lê mở điện thoại, nhấp vào một ứng dụng màu đen có ghi chú là game. Hóa ra đó là một trò chơi nhảy vượt ải.

Cô nghiên cứu một lúc thấy nội dung rất đơn giản, chỉ cần điều khiển một nhân vật nhỏ chạy qua các ô vuông xếp thành đường đi để đến đích.

Dễ vậy thôi sao?

Cô thử điều khiển nhân vật chạy vài bước, thấy không có bẫy nào liền mạnh dạn tăng tốc. Không ngờ, ngay khi nhân vật bắt đầu chạy, một tảng đá khổng lồ đầy gai nhọn đột ngột xuất hiện chiếm gần nửa màn hình đang lăn đến như điên, nhân vật của cô đã bị nghiền thành tro bụi.

Thù Lê: "..."

Cô nhìn dòng chữ "Chạy nhanh hơn đi nhé~" hiện ra trên màn hình, hít một hơi thật sâu bấm "Chơi lại".

Mười phút sau, cô nhìn nhân vật nhỏ bé vừa chui vào một cái hố để né tảng đá lớn, lại bị một cơn gió mạnh thổi bay vào bẫy gai, tan thành từng mảnh. Nhìn dòng chữ "Chạy nhanh hơn đi nhé~" trên màn hình, cuối cùng cô cũng nổi giận.

Kết quả là hai tiếng sau, cô liên tục nếm trải gió lốc, mưa kiếm, biển lửa và vô số bẫy cùng tảng đá lớn khác nhau...

"Chạy nhanh hơn đi nhé~"

"Chạy nhanh hơn đi nhé~"

"Chạy nhanh hơn đi nhé~"

...

Ban đầu thì máu dồn lên não, sau đó là cảm giác tê liệt trong tim.

Mệt mỏi quá.

Tại sao cô lại tự làm khổ mình bằng cái trò chơi quái quỷ này chứ?

Tức giận thoát game!

"Trời thế này mà cứ phơi nắng sẽ bị say nắng đấy." Một giọng nữ yếu ớt đột nhiên vang lên.

Thù Lê hơi sững người, quay lại thì thấy một cô gái trẻ mặc áo phông, quần short, đang đứng yên dưới bóng mát mái hiên, đôi mắt chăm chú nhìn cô.

Là Lâm Lạc Lạc.

Thù Lê không nói gì, Lâm Lạc Lạc lại nói: "Mặt cô đỏ hết rồi, mau lại đây đi, ở đây có nước mát."

"Cô là khách, nếu bị say nắng bố tôi sẽ lại nổi giận đó."

Thù Lê theo bản năng sờ lên má, mới phát hiện đã nóng bừng từ lúc nào. Không cần soi gương cũng biết đỏ đến mức nào.

"..."

Cô im lặng đứng dậy đi đến bên cạnh Lâm Lạc Lạc, nhận lấy nước rồi chậm rãi làm ướt mặt, cảm nhận hơi nóng dần tan đi.

"Những người kia đều ra ngoài hết rồi, cô không đi sao?" Mặc dù Thù Lê ít nói, nhưng Lâm Lạc Lạc lại tỏ ra khá tò mò, chủ động bắt chuyện.

Thù Lê lắc đầu, hỏi: "Bố mẹ cô đâu?"

"Bố tôi ra ngoài rồi, mẹ tôi đang làm việc nhà." Cô gái nhanh chóng trả lời: "Tôi rảnh nên đi loanh quanh thôi."

Nhớ lại hôm qua thím Lâm đã kiên quyết không cho cô phụ dọn dẹp, Thù Lê nghĩ một lúc: "Cô có giúp mẹ làm việc nhà không?"

"Tôi không làm." Lâm Lạc Lạc nói, rồi như sợ bị hiểu lầm, cô bổ sung: "Mẹ tôi không cho tôi làm."

"À."

Cả hai vốn chẳng phải kiểu người nhiều lời nên nhanh chóng rơi vào im lặng, chỉ ngồi yên dưới mái hiên lặng lẽ ngắm lũ chim bận rộn trên cành cây.

Thỉnh thoảng, vài cơn gió nhẹ thổi qua, cuốn theo hơi nóng hầm hập của mùa hè. Thù Lê vốn không thích uống nước lạnh, chỉ cầm ly nước Lâm Lạc Lạc đưa, vừa uống từng ngụm nhỏ vừa thả lỏng đầu óc, mặc cho suy nghĩ trôi đi.

Vì thế cô không để ý bên cạnh, có người chống cằm thỉnh thoảng len lén liếc sang.

Lâm Lạc Lạc trông đúng chuẩn thiếu nữ tuổi đôi mươi. Mái tóc dài đen nhánh được búi cao lộ ra ngũ quan thanh tú, đôi mắt nâu sáng trong veo, đôi chân dài thon gọn đang đung đưa hờ hững dưới nắng.

Một vẻ đẹp trẻ trung, tươi sáng, tràn đầy sức sống như ánh ban mai.

Bầu không khí yên bình kỳ lạ giữa hai người khiến người ta vô thức hạ thấp cảnh giác. Có lẽ vì vậy, Lâm Lạc Lạc bắt đầu không kìm được mà tò mò, khẽ chọc vào cánh tay Thù Lê: "Này, rốt cuộc mấy người đến đây làm gì vậy?"

Thấy Thù Lê sắp nói, cô lập tức khoanh tay, trừng mắt cảnh cáo: "Đừng có nói cái gì đi mai mối âm hôn. Đừng hòng lừa tôi!"

Thù Lê ngậm miệng lại. Theo kiến thức cô đã tìm hiểu trước khi vào đây, thân phận ngụy trang khi vào khu vực ô nhiễm tuyệt đối không thể để lộ. Nếu bị lộ hoặc OOC (lệch vai diễn), rất dễ kích động dị thường.

Nhưng nói thật, chỉ cần không tự tìm chết thì khả năng OOC là rất thấp. Đặc biệt là những người đã ở lâu trong khu vực ô nhiễm và bị dị hóa, họ giống như các NPC trong game, suy nghĩ và hành động đều bị dị thường điều khiển theo khuôn mẫu. Vì vậy, họ cũng sẽ mặc nhiên chấp nhận thân phận mà khu vực ô nhiễm gán sẵn.

Vậy thì vấn đề là, cô gái này đã phát hiện ra như thế nào?

Giữa những câu hỏi dồn dập của Lâm Lạc Lạc, Thù Lê thận trọng lên tiếng: "Cô về làng từ khi nào?"

"Tuần trước." Lâm Lạc Lạc không hiểu gì nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời: "Tôi vừa nghỉ hè xong."

Thảo nào phong thái của cô ấy khác hẳn với vẻ u ám, vô hồn của bố mẹ mình. Thì ra là vẫn chưa bị dị hóa.

Không thể để lộ thân phận, Thù Lê nói: "Chúng tôi đúng là làm nghề đó."

"Tôi không tin."

"Tùy cô."

"Làm cái nghề này chẳng phải phải lén lút hay sao? Sao các người lại đi nghênh ngang hỏi han khắp nơi như vậy?"

"Đừng có thành kiến như vậy."

Thấy Thù Lê nghiêm túc trả lời không hề chột dạ, một lúc sau Lâm Lạc Lạc cũng bắt đầu lung lay, sắc mặt dần ủ rũ: "Xin lỗi, chắc tôi nghĩ lung tung thôi."

"Tôi cứ nghĩ các người đến để cứu chúng tôi..."

Lần này đến lượt Thù Lê ngẩn ra: "Ý cô là sao?"

"Cô không biết à? À mà đúng rồi, chắc cô thật sự không biết." Lâm Lạc Lạc thành thật: "Từ chiều hôm qua, làng này đã không thể ra vào được nữa."

Cô ấy do dự một chút, nhưng vẫn tiếp tục nói, ánh mắt vô thức mang theo chút thương hại: "Với lại, mọi người trong làng bắt đầu trở nên kỳ lạ. Tôi nghi là một loại virus nào đó. Chắc chỉ vài ngày nữa thôi, cả tôi lẫn các người đều sẽ bị lây nhiễm, cuối cùng tất cả đều biến thành một dạng như nhau."

"Thôi xong rồi. Ban đầu tôi còn nghĩ các người có thể là một tổ chức bí mật nào đó giống trong tiểu thuyết, vì mấy người trong nhóm cô, ai nấy mặt mũi khí chất đều không giống người làm việc mờ ám. Tôi nghĩ biết đâu mình còn được tiếp xúc với mọi người, sau đó trong cuộc chiến chống lại virus tôi vô tình bị lây nhiễm, đến thời khắc sinh tử thì đột nhiên thức tỉnh dị năng, cuối cùng còn được tổ chức thu nhận..."

Khóe mắt Thù Lê giật giật. Cô nhìn cô gái đang bay bổng trong tưởng tượng, giọng nói cực kỳ nghiêm túc: "Nhiệm vụ quan trọng nhất của cô bây giờ là gỡ bỏ ứng dụng tiểu thuyết nào đó đi."

Sao mà quá trình thì hoàn toàn đúng, nhưng kết quả thì lại sai hoàn toàn thế nhỉ?

Lâm Lạc Lạc giận dỗi giật lấy cốc nước trong tay Thù Lê: "Gì chứ? Nói đùa một chút cũng không được à? Đằng nào cũng sắp mất mạng rồi, cũng chỉ vì thấy cô dễ gần nên tôi mới nói mấy chuyện này thôi, người khác muốn nghe tôi còn chẳng nói đâu!"

Thù Lê bật cười, nửa đùa nửa thật hỏi: "Vậy nếu chúng tôi thực sự là tổ chức bí mật như cô nói, cô sẽ làm gì?"

Lâm Lạc Lạc không chút do dự trả lời: "Đương nhiên là nhờ mấy người cứu mẹ tôi trước rồi!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play