Vì trước khi nhận nhiệm vụ đã được dặn dò rõ ràng rằng mình không cần làm gì cả, chỉ việc lo khâu tiếp nhận dị thường cuối cùng, Thù Lê liền yên tâm thả mình vào việc lười biếng.
Cô đảo mắt nhìn quanh, nhanh chóng phát hiện dưới mái hiên có một chiếc ghế dài dùng để hóng mát. Cô lập tức kéo ghế ra chỗ nắng, ngồi phịch xuống, vểnh tai nghe lỏm.
Nguyên tắc sống của Thù Lê luôn là: có thể ngồi thì tuyệt đối không đứng, có thể nằm thì tuyệt đối không ngồi, mệt ai cũng được, miễn đừng mệt mình.
Nhiệm vụ đầu tiên của đội khi mới đến làng rất đơn giản: thu thập thông tin.
Ôn Hồng và Khương Đại Lực đi điều tra những địa điểm liên quan đến giấc mơ kỳ quái được nhắc trong hồ sơ; Bạch Tú Tú và Vương Hổ phụ trách tìm hiểu lai lịch dân làng; còn Bùi Dật thì hành động một mình; Thù Lê... Thù Lê chỉ cần ở nhà và chú ý an toàn.
Đối với thể chất đặc biệt của Thù Lê, những người khác cũng đã được "tiêm phòng" tâm lý từ trước. Sau khi tìm hiểu sơ bộ, gia đình mà họ đang ở tạm dường như không có vấn đề gì. Đó là một gia đình ba người bình thường, cũng không phát hiện dấu hiệu dị hóa, nên ai nấy đều yên tâm để cô ở lại một mình.
Chẳng mấy chốc, trong sân chỉ còn lại mỗi Thù Lê. Cô liếc sang bóng râm dưới mái hiên, không biết từ khi nào đã lan ra che gần nửa cánh tay của cô. Cảm giác lạnh lẽo từ trong xương lại len lỏi trỗi dậy, cô rùng mình, kéo ghế ra chỗ nắng nhiều hơn để tiếp tục sưởi.
Đúng lúc này, thím Lâm xách một xô nước đi ngang qua, thấy cô đang tắm nắng giữa trưa thì "ái chà" một tiếng: "Trời nắng gắt thế này, sao cháu lại ngồi ở đây? Nắng độc thế này có thể làm say nắng đấy, cháu mau vào nhà đi!"
Thù Lê lịch sự từ chối. Làn da cô vốn trắng hơn hẳn người bình thường, dù phơi nắng lâu như vậy cũng không hề ửng đỏ, vẫn giữ nguyên sắc trắng lạnh. Cộng với mái tóc đen và đôi mắt đen láy, thoạt nhìn rất dễ liên tưởng đến một con búp bê sứ yếu ớt, xinh đẹp, mong manh nhưng thiếu sức sống.
Nhưng thím Lâm không để ý đến điều đó, hoặc không quan tâm. Bà còn bận chuẩn bị bữa trưa nên chỉ dặn thêm mấy câu qua loa, rồi hỏi cô và mấy vị khách kia có kiêng món gì không
Thù Lê vừa trả lời, ánh mắt lại vô tình nhìn vào xô nước mà thím Lâm đang xách. Theo cử động vô thức của người phụ nữ, mặt nước trong veo bên trong khẽ lay động, tạo thành từng vòng gợn sóng... Khi cô hoàn hồn lại, thím Lâm đã đi xa rồi.
Thù Lê kìm nén cảm giác kỳ lạ đột ngột dâng lên trong lòng, nhíu mày.
Cảm giác kỳ lạ đó nhanh chóng lên đến đỉnh điểm vào lúc ăn cơm.
Gia đình này có ba người. Ngoài chú Lâm và thím Lâm đã gặp trước đó, còn có một cô con gái tên Lâm Lạc Lạc, vừa nghỉ hè đại học về.
Khi Thù Lê được mời đến bàn ăn, cô đã nhìn thấy Lâm Lạc Lạc đang cùng thím Lâm bưng cơm ra. Cô gái mặc một chiếc áo phông trắng và quần short đơn giản, trông rất trẻ trung đầy sức sống.
Khương Đại Lực và Ôn Hồng cũng vừa kịp về trước giờ cơm. Thấy trên bàn bày biện vài món thịt và rau củ, thậm chí còn có một chai rượu trắng, Khương Đại Lực vốn cởi mở lập tức reo lên, hăm hở bắt chuyện.
Thím Lâm vẫn hiền hậu như trước, bày xong thức ăn thì lau tay, dặn đi dặn lại với con gái: "Con nhớ tiếp đãi khách tử tế nhé. Đây đều là bạn của chú Lý, biết chưa?"
Thế rồi, mọi người nhìn cô gái trẻ thoăn thoắt rót rượu, xới cơm cho khách, trong khi thím Lâm thì gắp vài đũa thức ăn từ nồi rồi bưng bát ra ngồi xổm ở góc tường ăn một mình.
Không khí trên bàn ăn lập tức rơi vào im lặng đầy kỳ quái.
Lúc này, chú Lâm vẫn cười hớn hở, nhấp một ngụm rượu rồi nói: "Ăn đi chứ, gà ta nhà tôi không ăn cám công nghiệp, toàn thả vườn, thịt thơm ngon lắm. Ở thành phố các cô cậu không mua được đâu!"
Lâm Lạc Lạc hơi ngơ ngác, ánh mắt đầy thắc mắc như không hiểu tại sao chẳng ai động đũa.
Một lát sau, Lâm Kiến Nghiệp cuối cùng cũng nhận ra có điều không ổn, từ từ thu lại nụ cười: "... Có chuyện gì vậy?"
Khương Đại Lực là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng. Anh ta chỉ vào mâm cơm rồi lại chỉ sang thím Lâm đang ngồi xổm ở góc tường, thử thăm dò: "À... thím không ăn cùng sao?"
Chú Lâm khó hiểu liếc nhìn thím Lâm, vẻ mặt khó hiểu như chẳng hiểu câu hỏi có nghĩa gì.
Nhận thấy không khí có gì đó không đúng, thím Lâm vội vàng nuốt vội thức ăn trong miệng, đứng dậy, cẩn thận nói: "Sao thế, không hợp khẩu vị à?"
"Hỏi hỏi hỏi, lúc nào cũng chỉ biết hỏi!!!" Chú Lâm đột nhiên gầm lên giận dữ. Sắc mặt ông ta không biết từ lúc nào đã trở nên vô cùng đáng sợ. Ông trừng mắt nhìn thím Lâm đang hoảng sợ, như thể vừa tìm được nơi để trút giận: "Mẹ nó, tao đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng cho nhiều dầu như vậy! Mày có biết dầu mỡ đắt đỏ không hả? Mày nấu ăn kiểu gì vậy? Lần nào cũng toàn dầu là dầu, nấu cho ai ăn đây?!"
Mặt thím Lâm tái mét, bà vội vàng bỏ bát đũa xuống, vẫy tay lia lịa: "Không... không... tôi..."
"Mày cái đồ đàn bà chết tiệt còn dám cãi lại, tao thật là..."
"Đủ rồi!!!" Lâm Lạc Lạc đột nhiên hét lớn, cắt ngang sự hỗn loạn.
Cô gái mặt lạnh tanh, nhìn chú Lâm với vẻ mặt u ám, nói từng chữ một: "Còn có khách ở đây, có chuyện gì thì đợi sau hãy nói."
Nói xong, cô kéo mẹ mình đang rưng rưng nước mắt đi thẳng, không quay đầu lại.
Bữa cơm hôm đó kết thúc cực kỳ chóng vánh.
Sau khi cả nhà chú Lâm khuất bóng, Ôn Hồng, người vốn luôn nói năng nhỏ nhẹ, cũng không nhịn được mà cằn nhằn: "Cái gia đình này đúng là kỳ lạ. Thời buổi này rồi mà vẫn tồn tại hủ tục như thế."
"Cô quên bà thím bị đánh bầm dập mà chúng ta thấy đang giặt đồ ở đầu làng rồi à?" Khương Đại Lực tiếp lời: "Tôi thấy đầu óc người dân ở đây không bình thường đâu. Thời đại nào rồi chứ? Đây đâu phải vùng núi hẻo lánh chưa khai phá gì. Chưa nói gì khác, chỉ riêng nhà này thôi — có hẳn cô con gái duy nhất đang học đại học, thế mà lại có ông bố gia trưởng, bà mẹ không được ngồi ăn chung, còn đứa con thì xem như chuyện thường ngày? Như vậy đúng sao? Đúng nổi không?"
Đương nhiên là không đúng.
Vậy chỉ còn một khả năng, tất cả những người này đều đã bị dị hóa.
Ôn Hồng rõ ràng cũng nghĩ đến điều này, nhưng ngay lập tức phủ nhận: "Không thể nào là dị hóa, tôi không cảm nhận được bất kỳ điều gì bất thường. Nơi này..."
Cô ta đột nhiên nhìn về phía Thù Lê: "Không đúng. Mức độ dị biến của cô cao hơn tôi. Cô có phát hiện ra điều gì bất thường không? Ý tôi là... hơi thở của dị thường ấy."
"Ừm..." Sắc mặt Thù Lê trở nên nghiêm túc, trầm ngâm một lúc. Dưới ánh mắt mong đợi của hai người, cô từ tốn nói: "Hơi thở của dị thường là gì?"
Cô thật sự là lần đầu vào khu vực ô nhiễm, hoàn toàn không biết gì hết màaaa!!!
Khương Đại Lực và Ôn Hồng: "..."
Quên mất đây vẫn là một người mới vào nghề.
Ôn Hồng ho vài tiếng để che đi sự ngượng ngùng: "Dù sao thì... chờ cô gặp một lần là sẽ biết ngay thôi. À, đúng rồi, đội trưởng Bùi muốn gặp cô một chút, hỏi cô có rảnh không."
Thù Lê không từ chối: "Ở đâu?"
Nếu không tận mắt chứng kiến, Thù Lê không thể nào tưởng tượng được trong ngôi làng này lại có một con sông rộng lớn và màu mỡ đến vậy.
Đúng vậy, "màu mỡ" chứ không phải trong veo, mát lạnh thường thấy của nước sông trong núi. Nước ở đây lại mang một vẻ ấm áp, mềm mại, những gợn sóng tựa như có sinh mệnh, nhịp nhàng xô vào bờ, tan ra thành vô số bọt nước li ti, rồi thấm dần vào lớp đất tơi xốp.
Bùi Dật đứng sừng sững trên bờ, đôi giày giẫm lên nền đất vừa bị sóng đánh ướt, ánh mắt dõi theo con sông thật lâu. Trong ánh nắng, đôi con ngươi nhạt màu của anh ta phản chiếu những tia sáng lấp lánh.
Thù Lê đã nhìn thấy con sông này từ xa. Vừa nhìn thấy, cô đã nôn.
Cảm giác như những đợt sóng kia không chỉ vỗ vào bờ mà còn vỗ cả vào trong đầu cô. Lúc này, đầu óc cô như bị một vòi phun áp lực cao dội thẳng vào, khiến cô phải ôm miệng, loạng choạng quay người lao vào bụi rậm...
... (lược bỏ vài trăm chữ mô tả không mấy dễ chịu) ...
Mười phút sau, Thù Lê, mềm nhũn như sợi mì luộc, bị Khương Đại Lực và Ôn Hồng hợp sức kéo ra.
"Sao thế? Sao thế này? Chẳng lẽ bữa trưa có vấn đề?" Khương Đại Lực cố giữ cô khỏi trượt xuống, vẻ mặt lo lắng.
Thù Lê yếu ớt ngẩng đầu, vừa định mở miệng thì ánh mắt lại lỡ quét qua con sông kia. Cái cảm giác quen thuộc chết tiệt kia lại ập đến: "Tôi... ọe!"
Lần này thật sự chẳng còn gì để nôn nữa.
Một chai nước đã mở nắp kịp thời đưa đến trước mặt cô. Là Bùi Dật, người vừa đi mua nước về. "Còn thấy chỗ nào khó chịu không? Về nghỉ trước nhé, cố gắng chịu chút."
Thù Lê chưa bao giờ thấy giọng nói của Bùi Dật lại dễ nghe đến vậy. Cứ như chỉ trong nháy mắt, cơn hỗn loạn trong đầu cô tan biến hẳn. Cảm giác buồn nôn, choáng váng, và thứ lạnh lẽo như muốn đông cứng từng thớ thịt cũng dịu đi rõ rệt. Dù cơ thể vẫn còn mệt rã rời, nhưng ít nhất cô đã có thể thở lại bình thường.
Cô miễn cưỡng lắc đầu, được đỡ ngồi xuống, súc miệng rồi uống vài ngụm nước. Sau khi ngồi nghỉ một lúc lâu, chút sức lực mới quay trở lại, lúc này cô mới nhận ra một sự bất thường đã bị bỏ qua từ nãy giờ.
Từ sáng đến giờ, cái cảm giác lạnh lẽo tận xương vốn thường xuyên đeo bám gần như biến mất, cơ thể lại đột nhiên trở nên... dễ chịu hơn hẳn.
Đây là lần đầu tiên cô nghiêm túc đánh giá người đàn ông trẻ đang ngồi xổm trước mặt mình. Anh ta cao lớn, hơn cô cả một cái đầu... ừm, thực ra là hơn mấy cái đầu liền. Từ góc này, qua cổ áo có thể thấy thấp thoáng cơ ngực rắn chắc bên dưới lớp áo mỏng... khụ khụ, thôi, tạm bỏ qua cái đó đi. Tóm lại, nhìn thế này, anh ta chẳng có gì bất thường cả, vậy rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu?
Dường như cảm nhận được ánh mắt nghiêm túc vừa dai dẳng của cô, Bùi Dật hơi nghi hoặc ngẩng đầu, ánh mắt như đang hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
"Anh có thể giúp tôi một việc được không?"
"?"
Thù Lê cân nhắc câu chữ, hơi lo lắng nói: "Anh... anh có thể đi xa một chút, rồi... rồi lại quay lại được không?"
Bùi Dật nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, không hỏi nhiều, chỉ gật đầu dứt khoát rồi làm đúng như lời cô nói. Khi anh ta đi được khoảng hai mươi mét, Thù Lê hít một hơi thật sâu, nhìn về phía con sông...
Có vẻ như không có chuyện gì xảy ra? Chắc là ảo giác thôi...
Đúng lúc đó, Bùi Dật lại đi thêm vài bước nữa, Thù Lê: "Ọe——!!!!!"
...
...
Lần này, không chỉ Bùi Dật, hai người còn lại cũng hiểu ra vấn đề.
"Đội trưởng Bùi có thể làm giảm triệu chứng của cô sao?"
"Khoan, vậy chẳng lẽ anh Bùi là dị biến giả ẩn thân à??" Khương Đại Lực vừa nói xong đã tự phủ định: "Không đúng, cho dù là dị biến giả thì cũng không thể chữa trị cho dị biến giả khác được!"
Bùi Dật thì không có phản ứng đặc biệt gì, chỉ nhìn sắc mặt Thù Lê dần tốt lên, rồi đột ngột hỏi: "Cô đã nhìn thấy gì trong con sông đó?"
Thù Lê yếu ớt gật đầu, không nói gì, nhặt một viên đá nhỏ dưới chân, nhẹ nhàng viết một dòng chữ lên đất.
【Dị thường ở trong con sông.】