Tiếng ve sầu chói tai khiến cái nóng mùa hè càng thêm ngột ngạt.
Vương Hổ lau những giọt mồ hôi li ti trên trán, xách túi nhựa đen vừa đi vừa lẩm bẩm chửi rủa, tiến sâu vào con hẻm.
Khu này chẳng có mấy bóng cây, ánh nắng mặt trời độc địa cứ thế chiếu thẳng xuống người ông, thiêu đốt không chút nương tay. Nếu không phải mồ hôi cứ chui vào mắt cay xè, ông ta có lẽ đã nghĩ mình đang được ánh hào quang của đức Phật soi chiếu.
Đi qua mấy ngã rẽ, cuối cùng cũng thấy lờ mờ một cửa tiệm nhỏ không có gì đặc biệt. Chính xác hơn là, ông ta nhìn thấy một cô gái trẻ đang lười biếng nằm trên ghế tắm nắng trước cửa.
Tinh thần phấn chấn, ông ta dồn hết sức, lao thẳng tới như vận động viên chạy nước rút. Đặt túi nhựa đen nóng hổi vì nắng xuống, thứ đã bị ông ta nắm chặt suốt đường đi, lên chiếc bàn tròn nhỏ trước cửa tiệm rồi mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô gái đang lười biếng phơi nắng nghe thấy tiếng động cũng không có ý định đứng dậy, chỉ khẽ nheo mắt nghiêng đầu nhìn lại, để lộ khuôn mặt trắng nõn.
Đúng vậy, tắm nắng. Dù là giữa mùa hè oi ả thế này, trông cô vẫn như thể lúc nào cũng sợ lạnh. Ông ta thì chỉ muốn cởi trần chạy rong, còn cô thì thậm chí còn đắp cả một tấm chăn mỏng. Kỳ lạ hơn nữa, ngày nào cô cũng phơi nắng mà không thấy đen đi hay ra mồ hôi, làn da vẫn trắng hơn người khác vài tông.
Quá đáng, thực sự quá đáng.
Vương Hổ chui vào trong tiệm tận hưởng điều hòa mát lạnh, trong lòng thầm nghĩ, may mà con bé này chưa điên đến mức mở chế độ sưởi giữa mùa hè. Ông ta chỉ vào túi nhựa đen trên bàn: "Dị thường cấp F, vừa được tiếp nhận hai mươi tư tiếng. Cần phải được thanh lọc sớm. Quy tắc cũ nhé."
Thù Lê "à" một tiếng, vẻ uể oải cuối cùng cũng biến mất, nhưng giọng nói lại lộ rõ sự không vui: "Không phải lần này là cấp E sao?"
"Ban đầu đúng là có một con," Vương Hổ vừa đi vào quầy lấy dị thường đã được thanh lọc trước đó, giọng nói xa xăm:
"Nhưng cháu cũng biết, khu vực có dị thường cấp E thì mức độ ô nhiễm phải ít nhất phải từ 70% trở lên, mà mức này thì gần bằng cả một vùng ô nhiễm hoàn chỉnh rồi."
"Cháu lại không chịu vào làm trong Cục, mà dị thường từ cấp F trở lên có thể thuê ngoài vốn đã ít, lại còn phải xin trước. Khó khăn lắm mới xin được một con cấp E, ai ngờ đang trong quá trình tiếp nhận thì đột nhiên biến dị thành cấp D. Chú nói này, hay là cháu cứ vào Cục làm luôn đi, có phải là được rồi không? Nhìn Tiểu Lý kìa, tuổi tác cũng ngang cháu, mức độ dị biến lại thấp hơn cháu cả một khúc, vậy mà vừa tốt nghiệp đại học đã thi vào Cục rồi..."
Thù Lê vừa nghe thấy mấy lời cằn nhằn quen thuộc này thì lập tức nằm vật xuống, tiếp tục tắm nắng. Chỉ đến khi ông ta nói xong, cô mới lẩm bẩm một mình đầy ủ rũ: "Thật sự, thật sự không còn cách nào khác sao?"
Vương Hổ lấy xong đồ bước ra, nhìn thấy dáng vẻ chán đời ấy lại bực mình, chỉ tay vào cái ghế cô đang nằm, tiếp tục giáo huấn một tràng:
"Nhìn cái bộ dạng này của cháu xem! Bao nhiêu năm rồi chú chưa từng thấy cháu ngồi thẳng lưng một lần. Một cô gái trẻ như vậy, sao không chịu ra ngoài đi đây đi đó đi, ngày nào cũng chỉ biết nằm vật vờ trên cái ghế rách nát này!"
"Cứ nằm ườn thế này thì cái ghế rách của cháu sớm muộn cũng sập! Nếu cháu còn muốn dị thường cấp E thì mau đứng dậy cho chú!"
Thù Lê có chút chột dạ sờ mũi. Nghe đến nửa câu sau, mắt cô lập tức sáng lên, liền bật dậy, bước nhanh tới trước mặt Vương Hổ. Nhưng nhìn từ trên xuống dưới, vẫn chỉ thấy ông mặc quần đùi hoa và dép tông y như mọi ngày, chẳng hề có chút dáng vẻ của một người vừa được thăng chức, có thể tùy tiện phân bổ dị thường cấp E.
Trong mắt cô hiện rõ sự nghi ngờ: "Chú Vương, chú thật sự có cách à?"
Từ khi các sự kiện kỳ dị bùng phát liên tiếp, nhà nước đã lập ra cơ quan chuyên trách hơn mười năm nay. Ít nhất là từ khi Thù Lê vào nghề, chuyên nhận nhiệm vụ tẩy sạch tàn dư ô nhiễm của dị thường cho cơ quan, cô luôn biết rõ việc phân bổ dị thường nghiêm ngặt đến mức nào. Với một người chỉ làm nhiệm vụ giao nhận giữa Cục và dân thường như chú Vương, sẽ không bao giờ có suất phân phối dị thường từ cấp F trở lên.
Chưa kể chú Vương chỉ là một người bình thường, chưa từng bị dị biến. Việc tiếp xúc với dị thường từ cấp F trở lên sẽ gây tổn hại không thể phục hồi cho cơ thể ông. Nên khi thấy vẫn là chú Vương mang dị đoan tới, cô đã đoán lần xin cấp E trước đây gần như không có hy vọng, lần này chỉ là cố gắng vớt vát. Dù vậy, cô vẫn rất cần một dị thường cấp cao hơn...
Vương Hổ thấy dấu chấm hỏi trong mắt cô sắp biến thành thật, cũng không úp mở nữa.
"Cháu cũng biết, Cục luôn lưu hồ sơ về thể chất đặc biệt của cháu. Lần trước, sau khi chú nộp đơn xin, Cục cũng đã đồng ý..."
"Nhưng cháu cũng biết việc xin cấp dị thường từ cấp F trở lên là phải chỉ định trước. Con cấp E mà cháu đã chỉ định lần này gặp chút vấn đề, muốn xin lại thì phải đợi ba tháng nữa. Vì vậy, sau khi cân nhắc nhiều yếu tố, Cục quyết định giao cho cháu một nhiệm vụ ở khu vực ô nhiễm cấp E, và dị thường thu giữ được sẽ thuộc về cháu."
Thù Lê vừa nghe thấy ba chữ "khu vực ô nhiễm" đã theo bản năng từ chối: "Cháu không thể vào khu vực ô nhiễm."
"Lần này khác," Vương Hổ theo cô từ khi mới vào nghề nên hiểu rõ một chút về tình hình đặc biệt của cô. Giọng ông hiếm khi trở nên dịu lại: "Tiểu Lê, khu vực ô nhiễm lần này rất đặc biệt, có thể nói là hoàn toàn phù hợp với yêu cầu của cháu."
"Qua điều tra của Cục, hiện tại tỷ lệ tử vong trong khu vực ô nhiễm này là 0."
Thù Lê sững sờ, có chút nghi ngờ tai mình: "Gì cơ?"
Vương Hổ cũng biết điều mình nói có vẻ vô lý, nhưng vẫn khẳng định: "Trong khu ô nhiễm này, đến giờ chưa có ai chết."
Không có người chết trong khu vực ô nhiễm, đó là khái niệm gì chứ?
Từ khi Cục được thành lập và khống chế các sự kiện kỳ dị ở mức độ có thể chấp nhận được mà không gây hoảng loạn trong dân chúng, số khu vực ô nhiễm đã được xử lý không dưới vài nghìn. Quy luật rút ra luôn giống nhau: trước tiên sẽ hình thành một nguồn dị hóa, tức là dị thường; sau đó lấy dị thường làm trung tâm, phạm vi xung quanh sẽ dị hóa lan rộng thành khu ô nhiễm; rồi phân cấp theo nồng độ ô nhiễm. Nồng độ ô nhiễm càng cao, tỷ lệ tử vong càng lớn.
Những khu vực dưới cấp F đều được coi là ô nhiễm thấp, thường chỉ xuất hiện một số vụ ma quái nhỏ trong dân gian, không có khả năng gây sát thương hay chết người, nhiều nhất là gây hoảng loạn. Nhưng khi nồng độ ô nhiễm tăng lên cấp E, tính chất sẽ thay đổi hoàn toàn.
Lúc này, khu vực ô nhiễm bắt đầu có khả năng gây hại cho con người. Nó sẽ khép kín lại, tự hình thành thành một thế giới nhỏ độc lập. Lúc này, chỉ có những sinh vật được dị thường công nhận mới có thể bước vào khu vực đó. Một khi đã vào trong, muốn sống sót thì bắt buộc phải tuân theo quy tắc của khu vực ô nhiễm đó.
Nhưng ngay cả như vậy, cũng chỉ là có khả năng sống sót. Bởi khi bạn bắt đầu tuân theo quy tắc, điều đó đồng nghĩa bạn đã chấp nhận để dị thường tiến hành dị hóa mình. Nếu không thu giữ được dị thường trước khi bị dị hóa, kết cục chỉ có hai: hoặc bị khu ô nhiễm giết chết, hoặc bị dị hóa mà chết. Không tồn tại lựa chọn thứ ba.
Đây cũng là điểm kỳ lạ của khu vực ô nhiễm mà Cục đã đặc biệt xin cho Thù Lê. Khu vực ô nhiễm có tỷ lệ tử vong bằng 0 là khái niệm gì? Vương Hổ có thể thề rằng, từ khi Cục thành lập đến nay, xử lý hàng ngàn hàng vạn khu ô nhiễm, chưa bao giờ từng thấy khu nào có tỷ lệ tử vong bằng 0. Chưa từng có.
Thể chất đặc biệt của Thù Lê cũng nằm ở điểm này, cô là một dị biến giả ở mức độ cực nặng.
Thông thường, dị biến giả là chỉ những người sau khi bị tác động bởi hàng loạt sự kiện kỳ dị sẽ phát triển một cơ thể đặc biệt, nhạy cảm hơn với sự tồn tại của dị thường. Thể chất này giúp họ có thể phát hiện các quy tắc do dị thường tạo ra trong khu vực ô nhiễm dễ dàng hơn người thường và tìm kiếm dị thường nhanh hơn. Vì vậy, trong các đội tiếp nhận dị thường, luôn luôn có một dị biến giả.
Nhưng Thù Lê thì khác, mức độ dị biến của cô là nghiêm trọng nhất mà Cục từng ghi nhận, gần như lúc nào cũng ở sát ranh giới trở thành một dị thường thực thụ. Nhưng không hiểu vì bản năng sinh tồn của cơ thể hay vì lý do nào khác, cô có thêm một năng lực mà các dị biến giả khác không có. Có thể tự hấp thụ dị thường cấp thấp để duy trì trạng thái dị hóa ổn định của bản thân.
Hơn nữa, vì mức độ dị hóa quá nặng, khi bước vào khu ô nhiễm, cô thậm chí có thể trực tiếp cảm ứng được vị trí bản thể của dị thường, có thể nói là rất phi thường.
Tiếc là... thể chất của Thù Lê lại yếu đến mức đáng thương. Chỉ cần lại gần khu ô nhiễm có nồng độ hơi cao một chút là sẽ xuất hiện trạng thái suy nhược. Thấy quá nhiều xác chết sẽ chóng mặt, run rẩy, tim đập loạn, khó thở. Không thể tiếp xúc trực tiếp với dị thường cấp cao hơn, chạm vào dị thường trên cấp F là nhiệt độ cơ thể tụt nhanh, gần như không thể cử động...
Có thể nói là cực kỳ mỏng manh, nhưng lại phải định kỳ hấp thụ dị thường để duy trì sự sống, cho dù đó chỉ là loại dị thường cấp F vô dụng nhất.
Từ ngày Cục tiếp xúc với Thù Lê, họ đã phải vắt óc lo lắng cho cô. Sau một loạt kiểm tra và nhiều năm quan sát, họ vừa ngạc nhiên trước thể chất gần như "hack" của cô trong khu vực ô nhiễm, lại vừa xót xa cho cái mạng mỏng như giấy đó của cô.
Ban đầu, họ tính sắp xếp cho cô công việc thanh lọc dị thường ở gần Cục để tiện bề trông coi. Dù sao thì thể chất này quá hiếm gặp, lỡ đâu một ngày nào đó lại nghiên cứu ra được thứ giúp con người vào khu vực ô nhiễm an toàn, hoặc thậm chí hấp thu được dị thường cấp F trở lên thì sao?
Kết quả là, chưa kịp nghiên cứu ra thứ gì, cô làm việc được hai ngày thì thấy mệt, không làm nữa, sống chết đòi nghỉ việc. Vì vậy mới thành ra tình cảnh bây giờ.
Điều không ngờ hơn là hai ba năm trôi qua, Thù Lê lại tự mình tiến hóa, có được khả năng hấp thụ dị thường cấp E!
Vương Hổ không biết ngày nộp đơn xin dị đoan cấp E, Thù Lê có phải là người vui nhất không, nhưng ông biết chắc một điều. Từ lúc cô nộp đơn, đến khi bị từ chối, rồi đến hôm nay, khi lãnh đạo đích thân dặn đi dặn lại rằng bằng mọi giá phải để Thù Lê nhận nhiệm vụ này, lại còn trịnh trọng giao tập hồ sơ “nhiệm vụ riêng” vào tay ông... thì khóe miệng của lãnh đạo suýt nữa đã cười đến tận mang tai.
Tất cả chỉ là một cái bẫy.
Nên thật sự không phải ông cố ý thúc giục Tiểu Lê quay về Cục, mà là ông thấy sớm muộn gì cô cũng phải quay lại, chi bằng chấp nhận sớm còn hơn. Chỉ là... mấy lời này ông tuyệt đối không dám nói thẳng.
Thế nên, Vương Hổ làm bộ nghiêm túc, y như lời lãnh đạo căn dặn, bắt đầu khuyên nhủ “thân tình”.
"Cục hiểu là cháu không muốn quay lại đó làm việc, nhưng về mặt quy trình thì không có cách nào điều động một dị thường cấp E ra ngoài cho cháu được."
"Hơn nữa, khu ô nhiễm lần này gần như không gây ảnh hưởng gì lớn tới cháu. Tổ chức cũng đã cân nhắc đến thể chất của cháu nên không yêu cầu phải làm gì nhiều ở trong đó. Họ đã sắp xếp sẵn cả đội hỗ trợ cho cháu, cũng đã dặn dò kỹ lưỡng rồi."
"Cháu chỉ cần vào khu vực ô nhiễm mà không cần phải làm gì hết, chờ gặp dị thường thì cứ tiếp nhận nó là được. Không cần phải nộp lại cho tổ chức, tất cả đều thuộc về cháu. Cơ hội này rất hiếm có đó Tiểu Lê, cháu thật sự không cân nhắc sao?"
Đã dồn đến mức này, nhất là khi nghe câu cuối, dị đoan cấp E thu được sẽ hoàn toàn thuộc về mình, Thù Lê xấu hổ mà động lòng.
Hiện tại, nhu cầu về dị thường của cô ngày càng lớn. Do dị thường sau khi thanh lọc phải gửi về Cục để nghiên cứu, nên bây giờ mỗi tháng cô phải thanh lọc ít nhất mười mấy dị thường cấp F mới duy trì được trạng thái của mình.
Hơn nữa, Thù Lê có linh cảm rằng chẳng bao lâu nữa, ngay cả dị thường cấp F cũng không thể đáp ứng được cô. Thế là cô sảng khoái đồng ý.
"Được, cháu đi!"
...
...
Ba ngày sau, Thù Lê được trang bị kín từ đầu đến chân, theo tin nhắn của người liên lạc, tìm đến địa điểm đã hẹn - trước một tòa nhà chung cư cũ trong khu ổ chuột.