Chương 6 – Sau này chúng ta không cần nhắc lại mối quan hệ này
(BGM: “Từng giọt, từng giọt” – bài hát phù hợp nhất để đối phó với cảm xúc lúc này)
“Cậu…” – Phó Hàn Xuyên cứng lưỡi, câu nói còn chưa kịp sắp xếp xong.
Trước mắt, người kia bỗng ôm bụng, đưa tay che miệng, máu đỏ tươi tràn ra từ kẽ ngón tay.
Phó Hàn Xuyên sững sờ một giây. Chỉ trong chốc lát, màu đỏ chói mắt in sâu vào võng mạc, nỗi sợ hãi lớn như cơn thủy triều ập đến, bao trùm toàn thân anh trong nháy mắt.
“Cao Ngật?!”
Anh bật dậy, sải bước tới, đỡ lấy người sắp ngã khỏi ghế.
Vừa cuống quýt bế cậu lên, vừa vội vàng lau đi máu đang trào ra.
Sắc mặt Ôn Ngôn Dụ trắng bệch, định giải thích tình trạng của mình nhưng cơn đau dạ dày quá dữ dội khiến mọi lời nói biến thành tiếng rên.
Nỗi bất an sâu thẳm trong lòng anh đã hoàn toàn thành hiện thực.
“Cậu đã ăn gì?!” – Phó Hàn Xuyên nhìn máu không ngừng chảy ra, giọng nói càng lúc càng nhanh, gần như quát lên – “Cậu có ăn gì không? Ôn Ngôn Dụ! Nói đi! Cậu ăn cái gì?!”
Ôn Ngôn Dụ thở hổn hển, cơn đau từ dạ dày lan lên ngực, như từng đợt sóng lớn cuộn trào, máu cứ thế dâng lên không kìm nổi.
Nhìn người đàn ông trước mặt hoảng loạn đến mức ấy, Ôn Ngôn Dụ theo bản năng muốn đưa tay an ủi, muốn nói rằng mình không chết được đâu.
Chỉ cần cốt truyện chưa đi đến đoạn kết, cậu sẽ không chết.
Cậu muốn xin lỗi vì đã làm đảo lộn cuộc sống của anh.
Cậu muốn hỏi, tại sao… tại sao trong tình trạng bị tổn thương như vậy, anh vẫn quan tâm đến cậu?
Tại sao không hận cậu? Tại sao không trả thù như những người khác? Tại sao không cần cậu bù đắp cho anh?
Anh vốn không nợ cậu gì cả.
Anh nên hận cậu mới đúng.
Nhìn vào đôi mắt xanh xám đang bị lo âu bao phủ ấy, cảm xúc trong lòng Ôn Ngôn Dụ dâng lên mãnh liệt, lồng ngực đau nhói từng cơn.
Vô tận đắng cay vây lấy cậu, không thể thoát, cũng không thể thở.
Trái tim chua xót, từng nhịp thở đều chứa đầy vị mặn đắng, nước mắt từng giọt lớn rơi xuống.
Phó Hàn Xuyên…
Em chỉ là một vai pháo hôi trong câu chuyện của anh.
Em là kẻ đã làm anh tổn thương.
Anh nên hận em.
Máu lại trào lên cổ họng, cơn ho sặc làm cậu chẳng nói nổi lời nào. Cảm xúc vỡ vụn khiến cậu không kìm được mà nấc nghẹn, ý thức bắt đầu tan rã trong cơn đau dữ dội.
“Anh đưa cậu đi bệnh viện, đi ngay! Chúng ta đi bệnh viện!” – Phó Hàn Xuyên hoảng hốt, đôi tay run lẩy bẩy.
Biết mình trong tình trạng này không thể lái xe, anh với lấy điện thoại, cuống cuồng lục danh bạ, cuối cùng tìm thấy người cần.
Vừa nghe máy, anh gần như gào lên:
“Vạn Hải Huy! Lái xe tới nhà tôi! Nhanh lên!”
Bị tiếng quát đánh thức, Vạn Hải Huy còn ngái ngủ, nhưng nghe giọng nôn nóng kia, lập tức tỉnh táo, bật dậy, mặc vội quần áo rồi lao ra ngoài.
Ở cùng khu, chỉ vài phút sau anh đã dừng xe trước nhà Phó Hàn Xuyên.
Vừa ló đầu ra đã thấy Phó Hàn Xuyên bế người đầy máu bước ra.
“Lái đi! Đưa chúng tôi đến bệnh viện!”
Nhìn cảnh ấy, Vạn Hải Huy tròn mắt, không kịp hỏi gì, đạp ga lao đi.
Ôn Ngôn Dụ dựa vào lòng anh, mái tóc bạc ảm đạm, nước mắt đầy mặt, vừa khóc vừa ho, máu trào ra theo mỗi tiếng nấc.
Phó Hàn Xuyên cuống quýt lấy tấm thảm trên xe quấn cho cậu, ôm vào lòng, vừa sợ buông tay, vừa sợ ôm quá chặt. Chỉ cố gắng truyền một chút hơi ấm cho cơ thể lạnh lẽo ấy.
“Cao Ngật, đừng khóc… được không? Đừng khóc… là anh sai, anh không nên quát em. Anh sẽ không quát nữa, không bao giờ nữa…” – vừa nói, anh vừa nắm chặt tay cậu, cảm nhận cái lạnh thấu xương truyền sang, tim anh như bị bóp nghẹt.
Ôn Ngôn Dụ nhìn mơ hồ, chẳng phân biệt được mình ở đâu, chỉ nghe loáng thoáng mùi hương quen thuộc bên cạnh.
“Xin lỗi… tất cả là lỗi của em… Em không muốn… làm hại anh… nhưng cốt truyện… không…”
Em không thể tự quyết định cái chết của mình.
Cái chết của em vốn đã định sẽ thành một nhát dao đâm vào anh. Em từng muốn tự kết thúc, nhưng cuối cùng vẫn thất bại.
Ôn Ngôn Dụ vừa khóc vừa nói ngắt quãng, hàng mi ướt đẫm.
Trong cơn khủng hoảng, Phó Hàn Xuyên không kịp để ý đến ý nghĩa câu nói, chỉ thấy cậu dần thiếp đi trong vòng tay mình, cả người nhuốm máu đỏ.
“Anh không trách em! Nghe rõ không? Cao Ngật! Đừng ngủ! Nhìn anh này! Mở mắt ra!”
Vạn Hải Huy liếc qua gương chiếu hậu, tăng tốc lao đến bệnh viện.
…
Khi tỉnh lại, mùi thuốc sát trùng quen thuộc ùa đến.
Ôn Ngôn Dụ chậm rãi mở mắt, trí óc chưa kịp hoạt động thì ký ức sợ hãi đã tràn về.
“Ôn Ngôn Dụ.” – Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, mệt mỏi nhưng lạnh nhạt.
Cậu nghiêng đầu, nhìn vào đôi mắt xanh thẳm khó đoán.
Một lúc lâu mới nhận ra – mình đã về nhà.
“Xin lỗi… lại làm phiền anh.” – Lông mi cậu khẽ run, giọng khàn khàn, run rẩy.
Phó Hàn Xuyên cúi mắt, bình tĩnh nhìn cậu.
“Ôn Ngôn Dụ, sau này chúng ta không cần nhắc lại mối quan hệ này nữa.”
Không khí lặng đi rất lâu.
Chỉ còn tiếng thở dốc run rẩy của cậu.
“Được…” – Cậu đáp khẽ.
Phó Hàn Xuyên đứng dậy, giọng bình thản:
“Bác sĩ đã cho cậu nội soi dạ dày, chẩn đoán viêm dạ dày cấp tính do phản ứng kích thích. Thường ngày tự kiểm soát cảm xúc. Tiền viện phí tôi đã trả. Ở lại thêm vài ngày, nhớ lấy thuốc.”
Nói xong, anh rời đi, khép nhẹ cửa.
Ôn Ngôn Dụ quay mặt lên trần nhà, nhắm chặt mắt.
Đừng sợ… đừng khóc… đừng làm phiền ai…
Em đã về nhà rồi.
Ngoài cửa, Vạn Hải Huy vừa định vào xem thì chạm mặt Phó Hàn Xuyên.
“Mặc kệ sao?” – Anh nhướng mày.
Phó Hàn Xuyên im lặng, bước đi.
Trên đường về, Vạn Hải Huy quay sang muốn trêu, nhưng thấy ánh mắt Phó Hàn Xuyên vẫn dõi ra ngoài cửa sổ, bàn tay nắm tấm thảm còn run rẩy.
Anh nuốt lời trêu ghẹo xuống.
Lo lắng đến vậy… còn bảo là “mặc kệ” được sao?
Hai người này… thật là…