Chương 7 – Phản ứng sau sang chấn
Do dự một lúc lâu, Vạn Hải Huy cuối cùng vẫn bấm số gọi điện.
– “Bác sĩ Quý phải không? Hôm nay tôi và lão Phó đưa đứa nhỏ kia tới cho anh, nhà nó không còn ai cả. Hai ngày này nó sẽ ở viện, anh cố gắng để ý chăm sóc nó một chút. Có chuyện gì thì báo tôi.”
Phó Hàn Xuyên liếc sang, khóe mắt ánh lên tia sắc lạnh.
Ngón tay Vạn Hải Huy vô thức bật loa ngoài.
– “Là vị Ôn tiên sinh đó sao? Nhưng anh ta vừa mới rời đi rồi.” Giọng bên kia hơi nghi hoặc.
– “...”
– “Anh ta đi rồi!?”
– “Ban đầu định để anh ta ở lại nhập viện, nhưng anh nói có việc gấp, chúng tôi cũng không giữ được. Anh ta lấy thuốc rồi đi.”
– “...”
Vạn Hải Huy nuốt khan, cố gượng cười:
– “Vậy… tôi biết rồi. Hôm nay cảm ơn mọi người.”
– “Không có gì. Nhưng mà lần sau các anh nên đưa anh ta đến kiểm tra tổng quát toàn thân. Trước đây anh ta từng phẫu thuật dạ dày phải không? Có người hoặc chính anh ta từng ép nuốt thứ gì lạ. Tôi thấy thực quản và dạ dày anh ta… hoại tử rất nghiêm trọng, có lẽ bình thường ăn uống cũng khó khăn.”
– “Còn nữa, ở bụng anh ta—”
– “Được! Chúng tôi biết rồi!” Vạn Hải Huy cắt ngang.
Xin mạng! Anh mau im đi!!!
Người đàn ông trẻ tuổi bên kia khựng lại, do dự vài giây, rồi với tấm lòng lương y vẫn không nhịn được khuyên thêm:
– “Các anh nên khuyên Ôn tiên sinh mau đến bệnh viện kiểm tra. Điều trị sớm sẽ đỡ phải chịu đau đớn.”
Cuộc gọi kết thúc.
Vạn Hải Huy len lén liếc sang người bên cạnh.
Sắc mặt Phó Hàn Xuyên u ám, như ẩn giấu sóng gió ngầm cuồn cuộn. Hơi thở quanh người anh đã tụ xuống tận băng điểm.
---
Tại văn phòng bệnh viện, Quý Thâm Hoài nhìn chằm chằm báo cáo trên màn hình, lông mày cau chặt.
– “Quý bác sĩ, sao anh còn xem? Ôn Ngôn Dụ đi từ lâu rồi mà?” – cô y tá trẻ ôm ly trà kỷ tử, kéo ghế ngồi cạnh, tiện tay cầm bút bi bỏ vào túi áo mình.
Quý Thâm Hoài hoàn hồn, xoa thái dương:
– “Tôi cảm thấy tình trạng bệnh nhân đó có gì không ổn.”
– “À, anh không biết à? Người đó là minh tinh đấy. Chắc bọn họ thường phải kiểm soát cân nặng nên dạ dày yếu là chuyện bình thường.” – Cô vừa uống trà nóng vừa nhớ lại dáng vẻ hoảng loạn của Ôn Ngôn Dụ khi được Phó Hàn Xuyên đưa đến.
Quý Thâm Hoài lắc đầu, đẩy gọng kính vàng:
– “Tôi nghi ngờ anh ta bị ngược đãi lâu dài.”
– “!” – cô y tá suýt trượt khỏi ghế – “Không thể nào! Thời buổi nào rồi? Sao không báo cảnh sát?”
Cô nhớ lại lúc tiêm thuốc mê, dù mơ màng nhưng Ôn Ngôn Dụ vẫn phản kháng đầy sợ hãi. Khi rút kim, anh nhắm chặt mắt, cơ thể cứng đờ, bắp chân run nhẹ.
Khi bác sĩ hỏi vài câu cơ bản, anh gần như không tập trung được, nhận thức mơ hồ, ánh mắt hoảng sợ khi nhìn thấy áo blouse trắng.
Rõ ràng là phản ứng sau sang chấn.
Trên eo còn vết sẹo xấu xí do bị vật nhọn rạch, khâu sơ sài; quanh đó là hàng loạt vết bỏng thuốc lá. Những thương tích như thế mà vẫn còn sống, đúng là kỳ tích.
– “Hẳn là không sai.” – Quý Thâm Hoài trầm mắt, gập hồ sơ, ghi lại số liên lạc của bệnh nhân.
Không thể mặc kệ.
---
Nước trong bồn tắm chảy róc rách.
Ôn Ngôn Dụ cuộn mình trong bồn, mở tư liệu Lý Lam vừa gửi: chương trình “Cùng Đi Du Lịch” – show thực tế ghi hình 1 tháng, trả cát-xê hơn 3 triệu tệ/kỳ. Không lý do gì để từ chối.
Ba ngày nữa quay.
Anh đỡ trán, vừa thoát được tới nhà nam chính, giờ lại phải chạy show.
Cứu mạng… thuốc của mình!
May mà lần này bác sĩ dễ nói chuyện, kê thêm thuốc giảm đau cho anh.
Còn hơn ba năm nữa đến ngày tử vong theo kịch bản. Dù “hệ thống” bảo anh đã tự do, nhưng ai dám chắc? Thân thể này có trụ nổi ba năm không cũng là vấn đề.
Ôn Ngôn Dụ khẽ thở dài: Kiếm ít tiền, tận hưởng chút tự do cuối cùng thôi.
---
[Weibo chương trình đăng thông báo khách mời]
Fan bàn tán, nhiệt độ chưa phát sóng đã tăng.
---
Tại sân bay, Ôn Ngôn Dụ mặc áo khoác rộng, xách hành lý.
Lý Lam nhìn anh gầy yếu hẳn, nghẹn ngào:
– “Nhớ mang đủ thuốc, ăn uống đúng giờ, chăm sóc bản thân.”
Dù biết ban tổ chức chẳng có ý tốt, nhưng đây là công việc duy nhất hiện giờ. Cô đỏ mắt.
– “Ừ, em biết. Chỉ một tháng thôi.” – Anh ôm nhẹ cô.
– “Tới nơi nhớ gọi cho chị.” – Lý Lam lau nước mắt.
Ôn Ngôn Dụ mang khẩu trang, vẫy tay chào, rồi đi vào sân bay.
Không xa đó, Thẩm Hoài Nam chụp ảnh gửi vào nhóm bạn, tag Phó Hàn Xuyên:
【 Thẩm Hoài Nam: Tao vừa thấy Ôn Ngôn Dụ ở sân bay, hình như cậu ta đi quay chương trình trong núi. @Phó Hàn Xuyên, phiền phức của cậu đi rồi, giờ có thể nghỉ ngơi một trận, vui không? 】
(ảnh meme rồng nhíu mày)
【 Cố Phong Nghiêu: Giữa mùa hè mà cậu ta mặc kín như vậy, không nóng à? 】
【 Thẩm Hoài Nam: Tao thấy cậu ta gầy đi nhiều, đi đường cũng run run, chắc lần trước chuyện kia làm cơ thể vẫn chưa hồi phục. 】
【 Cố Phong Nghiêu: Trẻ thật tốt, bên cạnh cậu ta là ai thế? 】
【 Thẩm Hoài Nam: Chắc là quản lý? Quan hệ khá thân, cô ấy rất quan tâm Ôn Ngôn Dụ. 】
Hai người một câu tôi, một câu anh, rôm rả trò chuyện trong nhóm.
Thỉnh thoảng lại @ Phó Hàn Xuyên.
【 Vạn Hải Huy: Hai người dạo này rảnh quá nhỉ? 】
【 Cố Phong Nghiêu: Tự xưng vua lười đây.】
【 Thẩm Hoài Nam: Trên có chị, dưới có em, chỉ việc ngồi chia hoa hồng mà sống. 】
【 Vạn Hải Huy: Cút, cút, cút. 】