Chương 5 – Phó Hàn Xuyên, anh nên hận tôi
Tiếng nôn khan vang lên từ nhà vệ sinh tầng 3.
Hốc mắt Ôn Ngôn Dụ ươn ướt, phiếm đỏ. Phải mất một lúc lâu cậu mới run rẩy ấn nút xả nước bồn cầu.
Tiếng nước chảy vang lên, cuốn trôi mảng đỏ chói mắt bên trong.
Mất máu khiến não cậu choáng váng, gương mặt trắng bệch, nước mắt chảy ra theo phản xạ sinh lý.
Mồ hôi lạnh thấm ướt tóc, dính vào má. Ôn Ngôn Dụ miễn cưỡng ngồi dậy, nhưng lại vô lực ngã xuống, co người thành một khối, ôm chặt bụng.
Đau quá…
Từ ngày đầu tiên trở về, toàn thân cậu đã bắt đầu đau. Buổi trưa hôm nay còn tạm dịu đi đôi chút, nhưng đến tối cơn đau lại một lần nữa ập đến dữ dội.
Muốn đến bệnh viện xin thuốc giảm đau, nhưng lại bị bác sĩ nhận ra, kiểm tra miệng vết thương xong mới miễn cưỡng thoát ra.
Nghĩ đến ánh mắt vị bác sĩ khi nhìn mình, Ôn Ngôn Dụ bất đắc dĩ thở dài khe khẽ.
Những thế giới trước đây đã để lại trong cậu quá nhiều bóng ma, hệ thống dù tìm đủ mọi cách chữa trị cho cậu cũng đều thất bại. Cuối cùng chỉ có thể miễn cưỡng đảm bảo rằng những thương tích đó không đe dọa trực tiếp đến tính mạng.
Ôn Ngôn Dụ đưa tay lau nước mắt, lấy ra từ hộp thuốc hai viên. Bên người không có nước, mà cậu cũng chẳng còn sức để đi tìm.
Dứt khoát nhét hết vào miệng, cắn nát giữa răng, vị chua xót lập tức tràn khắp khoang miệng.
Mất nửa ngày mới nuốt xuống được thứ hỗn hợp đầy chua xót và mùi máu tươi ấy, Ôn Ngôn Dụ ngồi dậy, đặt báo thức bốn giờ sáng, rồi co mình lại bên bồn tắm.
Sáng sớm, tiếng chuông báo thức vang lên.
Ôn Ngôn Dụ gắng gượng mở mắt, đưa tay tắt đồng hồ, từ bồn tắm bò ra, chống vào bồn rửa tay rửa mặt qua loa.
Đôi chân vì co quắp cả đêm nên run rẩy không ngừng. Cậu lắc lắc đầu, gượng đứng dậy, mở cửa, định tranh thủ lúc Phó Hàn Xuyên còn chưa dậy thì nhanh chóng chuồn đi.
Thò đầu nhìn quanh một vòng, cậu mới vừa bước đến cửa chính, chuẩn bị lặng lẽ chuồn ra ngoài.
“Ôn Ngôn Dụ.”
“Buổi sáng ra định lén lút làm gì?”
Giọng nói lười biếng vang lên từ phía sau, khiến vành tai cậu tê dại.
Ôn Ngôn Dụ giật mình, bước chân khựng lại, chậm rãi quay người, đôi mắt đào hoa xinh đẹp ẩn vài phần chột dạ: “Buổi sáng tốt lành.”
Phó Hàn Xuyên đứng ở cửa cầu thang, mặc bộ đồ ở nhà màu đen, hàng cúc trước ngực cài hờ, lộ ra lồng ngực rắn chắc thấp thoáng. Có lẽ vì là con lai nên dáng người anh cao lớn dị thường, chỉ cần đứng đó cũng mang theo áp lực mạnh mẽ.
Ôn Ngôn Dụ không nói, Phó Hàn Xuyên cũng im lặng, chỉ nhìn chằm chằm vào cậu.
Hai người đối diện.
Ôn Ngôn Dụ cúi đầu.
“Tôi… tỉnh dậy, muốn về nhà.”
“Nơi này cách nội thành 30 km, cậu định dùng đôi chân này bay về à?” Phó Hàn Xuyên khoanh tay, tay áo xắn đến khuỷu, đôi mắt xanh xám nhìn thẳng vào cậu, không lộ ra chút cảm xúc nào.
Nhưng sau hai năm ở chung, Ôn Ngôn Dụ biết tâm trạng anh lúc này đang rất tệ.
Cậu cúi đầu, xoắn ngón tay: “Tôi bắt xe.”
“Bắt xe?” Phó Hàn Xuyên cười lạnh, “Ở gần đây mà bắt xe? Cậu ở nhà tôi lần đầu à?
Với cái bụng rỗng từ bữa tối hôm qua chỉ ăn nửa phần cơm đó, bây giờ đi ra ngoài cậu định giữa đường tụt huyết áp rồi gọi xe cứu thương, hay muốn tôi gọi xe tang cho cậu?”
Ôn Ngôn Dụ im lặng.
Phó Hàn Xuyên lạnh giọng ném lại một câu: “Về ngồi đợi ăn sáng.”
Xoay người vào bếp.
“Ờ…” Ôn Ngôn Dụ yếu ớt đáp, lén lút quay lại ngồi xuống sofa, thỉnh thoảng liếc về phía người đang bận rộn trong bếp.
Từ bao giờ nam chính biết nấu ăn vậy?
Rất nhanh, cậu có đáp án.
Ôn Ngôn Dụ nhìn phần trứng rán trên bàn mình — miễn cưỡng còn nhận ra hình dạng. Rồi nhìn sang bàn Phó Hàn Xuyên — mấy miếng trứng cháy đen chẳng ra hình thù gì.
Cậu cẩn thận đề nghị: “Hay là… đổi cho nhau?”
Sắc mặt Phó Hàn Xuyên đen lại: “Ăn phần của cậu đi, đừng nói chuyện với tôi.”
Khoảng cách giữa hai người không xa, cũng chẳng gần.
Ôn Ngôn Dụ cúi đầu ăn phần trứng rán của mình, trong tầm tay là vài lát bánh mì còn nóng.
Ăn được nửa chừng, miệng bắt đầu hơi khô, cậu cầm ly sữa bò uống liền hai ngụm, rồi bỗng khựng lại, nhìn đáy ly nơi bốn viên đường chưa tan hết.
Không nhiều không ít, vừa đúng bốn viên.
Phó Hàn Xuyên ăn xong “món thất bại” của mình chỉ trong hai ba miếng, uống vài ngụm sữa đậu nành, ngước mắt nhìn sang Ôn Ngôn Dụ đang thất thần.
Thấy đối phương ăn xong, anh đưa tay gõ nhẹ mặt bàn.
Ôn Ngôn Dụ ngẩng đầu.
Lúc này Phó Hàn Xuyên mới mở miệng:
“Từ hôm nay, cậu không được tham gia bất kỳ hoạt động nguy hiểm nào. Những hoạt động vớ vẩn kia, tôi sẽ giúp cậu hủy. Tiền vi phạm hợp đồng tôi trả. Tiền cậu nên nhận, tôi cũng để cậu nhận.
Căn phòng cậu đang thuê, tôi sẽ mua cho cậu, không cần chuyển đi. Nhưng cấm nhận phỏng vấn, cấm nhắc tên tôi trước công chúng. Từ hôm nay, giữa chúng ta không còn bất cứ quan hệ gì.”
Giọng điệu cứng rắn, không để lại một khe hở để thương lượng.
Ôn Ngôn Dụ ngơ ngác nhìn anh, ánh mắt mờ mịt: “Tại sao?”
Còn muốn giúp tôi…
Phó Hàn Xuyên mím môi, tránh ánh mắt: “Cậu đã cứu tôi một mạng, tôi nợ cậu, giờ trả hết.”
Thấy cậu vẫn không đáp, anh lại nhìn thẳng vào cậu:
“Đây là lần thứ mấy cậu kéo tôi vào vòng xoáy dư luận, trong lòng cậu rõ ràng nhất. Đây là cậu nợ tôi. Nếu cậu không làm theo, tôi có cách bắt cậu làm theo.
Ôn Ngôn Dụ, đừng coi tôi là người tốt.”
Đôi mắt anh khẽ nheo lại, mang theo bực bội. Giọng nói lạnh thấu xương, uy hiếp không hề che giấu.
Ôn Ngôn Dụ nhìn người trước mặt, nhịp tim bỗng trở nên chậm lại.
Cơn đau xuyên tim cùng vị chua xót trào đến, không phân biệt nổi là từ vết thương ở bụng hay từ trái tim.
Cậu là pháo hôi, là chướng ngại trên con đường sự nghiệp của nam chính, cũng là người bạn vô tình kết giao. Cậu không thể kiểm soát cơ thể mình, hết lần này đến lần khác gây phiền phức cho anh.
Cậu cuối cùng tử vong vì bị đối thủ của nam chính lợi dụng, mở ra một loạt công kích dư luận nhằm vào anh. Ngoài vụ tai nạn xe lúc ban đầu, cậu chính là trở ngại lớn nhất trên con đường của nam chính.
Cậu hận cuốn sách kia, hận cốt truyện, thậm chí hận cả người trước mắt. Tại sao cậu phải bị cốt truyện điều khiển? Tại sao khi đã phản kháng để thực hiện ước mơ, vẫn bị ép từ bỏ? Tại sao cái chết của cậu chỉ để phục vụ cho câu chuyện của anh?
Nhưng khi thật sự nhìn thấy anh sau vụ tai nạn, dù biết anh là nam chính, dù biết cốt truyện sẽ không để anh chết…
Cậu đã thề y lời thề Hippocrates, khiến cậu không thể khoanh tay đứng nhìn, càng không thể để anh vì cốt truyện mà tàn phế, từ thiên chi kiêu tử rơi xuống vực sâu.
Cậu không thể để anh giống mình, bị cốt truyện ép đến bi kịch. Cậu muốn thử phản kháng, muốn xem thế giới này có tàn nhẫn với nam chính như với cậu không.
Có thể vì là sinh viên y, hoặc vì nam chính vốn là trung tâm câu chuyện, cậu đã thành công — cốt truyện thay đổi, anh không bị tàn phế.
Nhưng cũng chính lần cứu đó, khiến anh hoàn toàn gắn chặt với cậu. Hai năm ở bên nhau, từng chút từng chút, đến cuối cùng, cậu chẳng thể oán hận nổi.
Cậu không thể vô gánh nặng mà tổn thương anh.
Anh là người bạn duy nhất lúc cậu tỉnh táo.
Nhưng cậu không thể kiểm soát cơ thể mình, vẫn lặp lại những hành động giống hệt cốt truyện, hết lần này đến lần khác kéo anh vào vòng xoáy dư luận. Cậu đã thấy ánh mắt chán ghét của anh, thấy ánh mắt đau đớn khi bị phản bội.
Cậu chỉ có thể hận chính mình vì sao còn tồn tại.
Ly sữa bò thêm đường — vừa ngọt vừa ngấy — là món cậu yêu thích nhất khi còn nhỏ. Từ khi mẹ mất, không ai còn nhớ điều này.
“Xin lỗi…”
Ôn Ngôn Dụ cố kìm tiếng nức nở, khom lưng, khẽ hít một hơi run rẩy. Chất lỏng tanh ngọt theo đó tràn ra từ kẽ môi.
Ánh mắt lạnh lẽo của Phó Hàn Xuyên thoáng chốc tan biến, thay vào đó là vẻ hoảng loạn, lúng túng.