Chương 1 – Dùng hết sức để làm tổn thương người, nói hết lời cay nghiệt

Trên bầu trời, mây đen vần vũ, mưa bụi mịn rơi không ngớt. Trong không khí tràn ngập mùi bùn đất ẩm ướt hòa lẫn hơi nước mưa.

Một chiếc Maybach màu đen dừng lại trước cổng bệnh viện. Người hộ sĩ nhanh chóng bung một chiếc dù đen lớn, cung kính mở cửa xe phía sau.

Từ trong xe, một người đàn ông cao lớn bước ra. Anh mặc áo khoác đen, đôi mắt xám xanh, ngũ quan sắc nét, sống mũi cao, môi mỏng, khí thế áp đảo. Chỉ cần đứng yên ở đó cũng đủ thu hút mọi ánh nhìn.

Người bên cạnh lập tức giơ dù che cho anh, sợ một giọt mưa cũng rơi trúng.

Các phóng viên đã chờ sẵn ở bên ngoài, lập tức ùa đến như thủy triều. Vô số micro và ống kính đồng loạt chĩa về phía Phó Hàn Xuyên.

Phóng viên dẫn đầu sợ anh không nghe thấy, bèn gân cổ hét lên:

“Xin hỏi, ngài nghĩ sao về việc Ôn Ngôn Dụ tự tử vì bị ngài từ chối tình cảm?”

“Phó tiên sinh, vì sao ngài không đáp lại những lời bày tỏ công khai của Ôn Ngôn Dụ trên mạng? Chẳng lẽ ngài đã có người trong lòng?”

“Phó tiên sinh! Có phải ngài nghe tin nên vội vã từ nước ngoài về để thăm Ôn Ngôn Dụ không? Liệu giữa hai người có tình cảm như lời đồn?”

“Phó tiên sinh, tương lai ngài có khả năng ở bên Ôn Ngôn Dụ không?”

Một đám phóng viên nhao nhao hỏi, ánh mắt đầy mong đợi, muốn moi được chút tin nóng.

Trước sự truy vấn dồn dập, Phó Hàn Xuyên nhíu chặt mày.

“Ta không có người yêu, cũng không có tình cảm với Ôn Ngôn Dụ. Giữa ta và cậu ấy không hề có khả năng. Cả đời này, ta sẽ không yêu cậu ấy.”

Anh ngừng lại, nghiêng đầu, ánh mắt lạnh lẽo quét qua đám phóng viên:

“Nhưng đây không phải là lý do để các người đứng chặn ở đây, ý đồ vây hãm một bệnh nhân.”

Giọng anh cố tình chậm rãi, từng chữ rõ ràng và nặng nề, vang lên trong tai mọi người.

Trong đôi mắt xám xanh kia là sự chán ghét chói lòa, không hề che giấu.

Cả đám phóng viên sững sờ.

Nói xong, Phó Hàn Xuyên cùng vệ sĩ không quay đầu lại, bước vào bệnh viện.

Mùi thuốc sát trùng tràn ngập. Ngoài hành lang, mấy y tá đang nhỏ giọng trò chuyện.

“Người bên trong chính là Ôn Ngôn Dụ à? Ngoài đời còn đẹp hơn trên mạng.”

“Đẹp thì sao, cũng chỉ là cái loại liếm cẩu thôi. Mỗi ngày dán lấy Phó tổng không buông, bị từ chối còn làm ầm lên tự tử. Coi như tự hủy tương lai rồi.”

“Không hiểu nổi giới trẻ bây giờ, yêu đương gì mà tới mức này. May mà có bác sĩ tâm lý, chứ không thì…”

Trong phòng bệnh, Ôn Ngôn Dụ nửa ngồi tựa trên giường. Mái tóc đen dài rối bời xõa xuống lưng.

Nghe tiếng bàn tán ngoài hành lang, cậu ngây người, chớp đôi mắt khô khốc, hồi lâu mới mở khóa điện thoại.

Bên ngoài bỗng yên tĩnh.

Ôn Ngôn Dụ vẫn cúi đầu đọc.

“Ôn Ngôn Dụ.” Một giọng nói lạnh lẽo vang lên bên tai.

Cậu theo bản năng quay đầu, đối diện với một đôi mắt đầy phẫn nộ.

Cậu sững lại: “Phó… Hàn Xuyên?”

Có chút không chắc chắn.

Phó Hàn Xuyên vừa bước qua cửa, định nói gì đó, nhưng lời nghẹn lại nơi cổ họng.

Trên giường, chàng trai với ngũ quan tinh xảo, gò má có một nốt ruồi đỏ như giọt máu, mái tóc vốn đen giờ đã bạc trắng hơn một nửa. Dưới ánh đèn trắng, cậu trông mờ nhạt như có thể biến mất bất cứ lúc nào.

Sự yếu ớt ấy không hợp với dáng vẻ vốn nên tỏa sáng của cậu, nhưng lúc này lại khiến người ta lạnh sống lưng.

Phó Hàn Xuyên tránh ánh mắt ấy, giọng căng cứng:

“Đừng dùng cách này để ghê tởm tôi. Tôi sẽ không ở bên cậu.”

“Người cậu có thể làm tổn thương chỉ có chính mình.”

Ôn Ngôn Dụ chỉ “ừ” một tiếng, rồi im lặng, ngồi thẫn thờ.

Sự im lặng lan tỏa.

Phó Hàn Xuyên mím môi:

“Ôn Ngôn Dụ, đừng gây phiền phức cho tôi nữa.”

Ôn Ngôn Dụ cúi đầu:

“Biết rồi, sẽ không.”

“Chuyện trước đây là tôi sai, đã làm phiền anh. Xin lỗi.”

Nghe cậu đáp dễ dàng, Phó Hàn Xuyên hơi dịu giọng:

“Việc điều trị lần này tôi sẽ sắp xếp người phụ trách, nhưng chỉ lần này thôi. Sau này, ngoài công việc, giữa chúng ta sẽ không có bất kỳ liên quan nào.”

“Cả đời này tôi sẽ không thích cậu, đừng mơ tưởng.”

Ôn Ngôn Dụ không trả lời.

Thấy vậy, ánh mắt Phó Hàn Xuyên trầm xuống:

“Trước đây tôi nể tình quen biết nên mới nhẫn nhịn.”

“Nhưng nếu cậu còn cố chấp…” Anh dừng lại, giọng thấp hơn:

“Cậu sẽ không muốn biết thủ đoạn của tôi.”

Ôn Ngôn Dụ khẽ “ừ”, vẫn cúi đầu:

“Yên tâm, chuyện trước đây… sẽ không lặp lại. Chuyện này không liên quan gì tới anh, họ hiểu lầm thôi. Sau này sẽ không làm phiền anh nữa.”

Cậu ngẩng đầu nhìn anh:

“Nếu tôi lại làm phiền anh…”

Cậu chớp mắt chậm rãi, ánh nhìn mờ mịt, giọng bình thản như đang nói về thời tiết:

“Anh muốn giết tôi, hoặc khiến tôi chết, đều được.”

Không khí lập tức lặng xuống.

Phó Hàn Xuyên nhìn chằm chằm cậu một lúc, cười lạnh:

“Hy vọng cậu nói được làm được.”

Ra khỏi bệnh viện, thấy đám phóng viên bên ngoài, Ôn Ngôn Dụ chủ động bước tới.

Phó Hàn Xuyên nhận ra động tác, lập tức giữ lại:

“Cậu định làm gì?”

Ôn Ngôn Dụ hơi ngẩn ra, kéo mũ xuống thấp hơn:

“Tôi muốn giải thích với họ. Chuyện này không liên quan đến anh. Tôi biết đã làm phiền anh, giờ có phóng viên đây, tôi sẽ làm sáng tỏ.”

Phó Hàn Xuyên sững người.

Ôn Ngôn Dụ đã chạy đến trước đám phóng viên.

Không khí ồn ào bỗng yên tĩnh. Có người định hỏi, nhưng Ôn Ngôn Dụ đã nhận micro:

“Chào mọi người, tôi là Ôn Ngôn Dụ. Tôi muốn làm rõ một chuyện.”

“Việc tôi nhập viện lần này không phải vì Phó tiên sinh, mà là chuyện cá nhân. Cảm ơn mấy cô gái hôm đó đã báo cảnh sát giúp tôi.”

“Chuyện này thực sự không liên quan tới Phó tiên sinh. Xin đừng bắt anh ấy chịu trách nhiệm đạo đức. Anh ấy không có nghĩa vụ quản tôi. Trước đây là tôi mặt dày muốn dựa vào anh ấy, nên mới có những chuyện trên mạng.”

“Phó tiên sinh là một người rất tốt, đã giúp tôi nhiều. Tôi hiện tại không thích anh ấy nữa, sau này cũng sẽ không làm ra những chuyện trước kia.”

Mưa rơi táp vào mặt, Ôn Ngôn Dụ kéo chặt áo khoác, nghiêm túc nói:

“Hy vọng mọi người đừng lôi anh ấy vào cùng tôi. Nếu muốn mắng hay công kích, xin nhắm vào Ôn Ngôn Dụ tôi. Tôi sẽ chấp nhận tất cả, nhưng đừng liên lụy đến Phó Hàn Xuyên hay bất kỳ ai vô tội khác.”

Nói xong, cả đám phóng viên im lặng. Cậu trả micro lại, quay về giữa hai vệ sĩ:

“Phiền các anh đưa tôi về nhà. Cảm ơn.”

Phó Hàn Xuyên mím môi, ánh mắt phức tạp nhìn dáng người gầy gò đội mũ, dù mặc áo khoác vẫn lộ rõ sự tiều tụy. Anh quay sang tài xế:

“Đi.”

————

Phó Hàn Xuyên 【 trước cao lãnh hung hung tự nhận thẳng nam mạnh miệng công, sau chỉ đối lão bà ôn nhu bênh vực người mình kẻ điên công, hắn là thật kẻ điên! 】x Ôn Ngôn Dụ 【 bệnh đến muốn ch·ết! Tự hủy khuynh hướng nghiêm trọng cảm tình ngơ ngác chịu 】 chủ chịu thị giác, vạn nhân mê! Vạn nhân mê! Nam! Nữ! Đều có! Đều có! Nhưng là miêu tả chỉ đối phó có mũi tên! Song khiết! Thể xác và tinh thần đều khiết! Chua chua ngọt ngọt cẩu huyết văn!

Phi thuần ngọt, chua ngọt phong vị, giai đoạn trước thiên toan, hậu kỳ ngọt, để ý chớ nhập, song nam chủ! Chủ chịu thị giác! Vạn nhân mê! Các loại Tu La tràng! Nam! Nữ! Đều có! Đều có! Phát sóng trực tiếp tổng nghệ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play