Chương 4 – Cậu đừng nghĩ đến chuyện chết

Đêm tối đen như mực, cửa sổ xe mở một nửa, nơi xa đèn neon lập lòe.

Hơi lạnh của gió đêm rót vào trong xe, môi mỏng Phó Hàn Xuyên mím chặt, cố sức đè nén sự bực bội và bất an trong lòng.

Từ lần trước nhìn thấy Ôn Ngôn Dụ ở bệnh viện, gần như mỗi đêm anh đều mơ thấy đối phương.

Không phải thấy cậu ta khóc lóc đòi về nhà, thì cũng là đủ loại cảnh tượng cậu ta chết. Tuy biết đó chỉ là mơ, nhưng trong mơ, người kia hết lần này đến lần khác muốn chết, trên gương mặt đầy sự hỏng hóc và tuyệt vọng…

Mỗi khi tỉnh dậy từ giấc mơ đều toát mồ hôi lạnh, theo bản năng muốn gọi điện để xác nhận cậu ta vẫn còn sống, thậm chí có lúc còn mơ mơ màng màng mà ngồi lên xe đi tìm.

Anh muốn thuyết phục bản thân rằng mình chỉ bị dáng vẻ của cậu ở bệnh viện dọa sợ, nên mới mơ như vậy, mới có phản ứng lớn như thế. Nhưng anh lại rõ ràng biết mình không phải loại người như vậy.

Phó Hàn Xuyên bực bội nhắm mắt.

Mình thật là điên rồi, không thể nào thích Ôn Ngôn Dụ.

Từ khi nào Ôn Ngôn Dụ lại ảnh hưởng đến mình lớn như thế?

Nghĩ lại lúc hai người mới gặp, sắc mặt Phó Hàn Xuyên trở nên phức tạp.

Anh vẫn nhớ rõ Ôn Ngôn Dụ kéo mình ra khỏi xe, luôn miệng nói mấy chuyện linh tinh, giữ cho mình tỉnh táo.

Nếu sau đó Ôn Ngôn Dụ không gây ra những phiền toái kia cho anh, có lẽ bọn họ vẫn có thể làm bạn tốt.

Nhưng bây giờ, không thể nào.

Hơi lạnh gió đêm len vào trong xe, Phó Hàn Xuyên nhìn cảnh sông ngoài cửa sổ, tâm tình dần bình tĩnh lại.

Ánh mắt bỗng quét qua bóng người ở bên bờ sông.

Tim anh bỗng dưng khựng lại một nhịp.

“Dừng xe!”

Tài xế phanh gấp, dừng xe bên đường, còn chưa kịp hỏi có chuyện gì, Phó Hàn Xuyên đã mở cửa lao xuống.

Ôn Ngôn Dụ ung dung tựa vào lan can bờ sông, vài sợi tóc từ mũ trùm rơi xuống, như hai chú thỏ trắng bị gió thổi lay động.

Cậu xách túi thuốc vừa vất vả chạy từ bệnh viện về, thích thú nheo mắt.

Thật thoải mái.

Đã bao lâu rồi không được tự do như vậy? Nghĩ không ra.

Khi đang thoải mái tận hưởng gió đêm, bên hông đột nhiên bị một lực mạnh kéo đi, bị ai đó ôm vào lòng, rồi cả người khụy xuống đất.

“Ôn Ngôn Dụ! Cậu muốn làm gì!”

Bên tai vang lên tiếng quát giận dữ, cánh tay ôm chặt bên hông còn đang run lên, mùi hương trầm chua xót quen thuộc tràn vào chóp mũi.

Ôn Ngôn Dụ ngơ ngác quay đầu: “Phó Hàn Xuyên?”

Thấy ánh mắt ngây ngốc của cậu, lửa giận của Phó Hàn Xuyên càng sâu: “Không phải tôi thì là ai!”

“Đồ điên! Nửa đêm nửa hôm đứng ở đây làm gì! Lại muốn tìm chuyện cho tôi phải không! Ôn Ngôn Dụ! Bài học lần trước vẫn chưa đủ sao! Cậu thật sự muốn chết à!!!”

Càng nói anh càng giận, gần như nghiến răng nghiến lợi. Ánh mắt lướt qua mái tóc bạc lộ ra sau mũ trùm của thiếu niên, bỗng khựng lại.

Ôn Ngôn Dụ bị tình huống bất ngờ làm cho mơ hồ, theo bản năng muốn tránh ra, nhưng Phó Hàn Xuyên không hề buông tay, hai tay càng siết chặt, dứt khoát bế ngang cậu lên.

Cơ thể treo lơ lửng, hai chân không chạm đất.

“Anh làm gì vậy?”

Ôn Ngôn Dụ hoảng hốt kêu lên, trong lúc hoảng loạn liền ôm chặt cổ người đàn ông, sợ bị ngã xuống.

Vẻ mặt Phó Hàn Xuyên đầy giận dữ, khớp ngón tay siết đến trắng bệch, kẹp chặt vòng eo thiếu niên, vững vàng khiêng lên vai.

Ôn Ngôn Dụ run rẩy, nghĩ rằng anh muốn trả thù mình nên cũng thôi không giãy giụa nữa.

Cảm giác người trên vai nhẹ hơn trước rất nhiều, ánh mắt Phó Hàn Xuyên trầm xuống, mím môi không nói, nhét cậu vào trong xe.

“Lái xe.”

Tài xế liếc gương chiếu hậu, im lặng ngậm miệng, làm đúng quy tắc: ít nói, làm nhiều, nghe lời, tiền sẽ nhiều hơn.

Ôn Ngôn Dụ xoa eo, thử hỏi: “Anh định đưa tôi đi đâu?”

Phó Hàn Xuyên không nhìn cậu.

Ôn Ngôn Dụ cũng không tiếp tục hỏi, ôm chặt túi thuốc vào lòng — vất vả chạy tới, không thể để mất.

Xe càng lúc càng rời xa nội thành.

Ôn Ngôn Dụ mím môi: “Phó Hàn Xuyên… rốt cuộc chúng ta đi đâu vậy, ngày mai tôi còn có việc.”

Phó Hàn Xuyên cuối cùng quay đầu, ánh mắt lạnh lùng: “Vừa nãy ở bờ sông cậu định làm gì?”

Ôn Ngôn Dụ chớp mắt mơ màng, theo bản năng trả lời: “Tôi hóng gió thôi.”

Chẳng lẽ còn có thể tay không câu cá?

Không khí lập tức đông cứng.

Phó Hàn Xuyên nghiến răng: “Ôn Ngôn Dụ, cậu cho tôi là thằng ngốc à?”

Ôn Ngôn Dụ: “?”

Xe vòng vào khu biệt thự, qua vài khúc cua mới dừng lại.

Ôn Ngôn Dụ ngẩng đầu nhìn nơi quen thuộc ngoài cửa sổ.

Sao lại đưa mình tới đây?

Phó Hàn Xuyên mở cửa xe, thành thục khiêng người còn chưa hoàn hồn lên vai, bước vào biệt thự.

Ôn Ngôn Dụ: “… Thật ra tôi có thể tự đi được.”

Phó Hàn Xuyên: “Câm miệng.”

Cửa bị đóng mạnh, quản gia đang bận rộn thấy hai người trong tư thế kỳ quái, biểu cảm sững lại một giây, rồi chuyên nghiệp hỏi: “Phó tiên sinh, có cần tôi làm thêm một phần cơm tối không?”

Phó Hàn Xuyên thả người xuống, gật đầu: “Nấu chút cháo, thêm vài món thanh đạm, dễ tiêu hóa.”

Quản gia gật đầu đi vào bếp.

Mũ trùm đã rơi trên đường, mái tóc bạc pha ít sợi đen của Ôn Ngôn Dụ trông kỳ lạ, quái dị.

Sắc mặt Phó Hàn Xuyên khó coi: “Tôi nói cho cậu biết, đừng có nghĩ đến chuyện chết.”

Anh dừng lại, rồi bổ sung: “Tôi sẽ không ở bên cậu, cũng sẽ không yêu cậu, nhưng tuyệt đối sẽ không để cậu đi tìm chết.”

“Ôn Ngôn Dụ, đừng nghĩ bắt tôi nợ cậu thêm một mạng nữa.”

Cảm xúc bị đè nén nhiều ngày biến thành giọng nói lạnh lẽo, không rõ là phẫn nộ nhiều hơn hay sợ hãi nhiều hơn.

Bị một loạt hành động của anh làm cho ngơ ngác, Ôn Ngôn Dụ nhớ lại hai năm ở chung biết rõ anh vốn là người tốt, nghĩ lại chuyện vừa rồi, cuối cùng cũng hiểu dường như anh không phải muốn trả thù mình.

Ôn Ngôn Dụ nhướng hàng mi dài, hơi nhíu mày: “Tôi chỉ hóng gió thôi, anh thật sự hiểu lầm.”

Phó Hàn Xuyên im lặng, nhưng trong mắt đầy vẻ không tin, như muốn nói — chính cậu đã quên mình đã trải qua chuyện gì sao.

Ôn Ngôn Dụ giơ túi thuốc lên: “Đây là thuốc tôi vừa chạy từ bệnh viện về, còn có hợp đồng ngày mai Lam tỷ bảo tôi đến công ty ký. Nếu tôi muốn chết thì cần gì làm mấy chuyện này?”

Phó Hàn Xuyên sững lại một giây, đánh giá cậu hồi lâu, mất tự nhiên quay đầu.

“Cậu ăn cơm trước đã.”

“Ừ.” Ôn Ngôn Dụ cúi đầu đáp.

Trên bàn ăn, Ôn Ngôn Dụ nhìn quanh căn phòng vẫn giữ nguyên cách bài trí quen thuộc do mình sắp xếp trước kia, thầm mắng — anh ta còn chưa dọn ra, đồ đạc cũng không bỏ đi.

Cúi đầu yên lặng múc cháo, từng muỗng đưa vào miệng. Mới ăn được ba muỗng, dạ dày đã bắt đầu cuộn lên.

Phó Hàn Xuyên ở đối diện vẫn nhìn chằm chằm.

Ôn Ngôn Dụ mặt không đổi, tiếp tục ăn, giả vờ như ăn rất ngon.

“Cậu bị sao với mái tóc vậy, sao tự dưng lại bạc như thế?” Phó Hàn Xuyên mở miệng phá vỡ sự im lặng.

Ôn Ngôn Dụ khựng tay, bình thản đáp: “Trước đây cũng hơi bạc, thấy màu này đẹp nên nhuộm luôn.”

Phó Hàn Xuyên nhìn mái tóc “đen bạc lẫn lộn” kia, còn cả làn da trắng bệch mạch máu nhìn rõ, lông mày nhíu chặt.

Hồi lâu mới nghiến ra từng chữ: “Không may mắn, nhuộm lại sớm đi.”

Ôn Ngôn Dụ tùy ý đáp: “Ừ.”

Bữa cơm miễn cưỡng kết thúc, dạ dày cậu như sóng cuộn, đặt muỗng xuống, tranh thủ lên tiếng trước khi anh kịp nói.

“Phó tiên sinh, ngài đã chăm sóc tôi rất nhiều, tôi sinh ra tâm tư không nên có, làm phiền ngài là lỗi của tôi.”

Cậu ngừng lại, biết bản thân trải qua quá nhiều chuyện ly kỳ, dấu vết trên người cũng khó giải thích, nói ra đối phương cũng chẳng tin. Dù sao anh đã ghét mình như vậy, cậu cũng không định tiếp tục ở bên anh, dứt khoát thật giả lẫn lộn mà nói.

“Có lẽ là đã chết một lần, chuyện gì cũng nghĩ thoáng. Tôi sẽ không có những ý nghĩ không nên có nữa. Ân tình ngài giúp đỡ, hiện tại tôi chưa thể báo đáp, nhưng sau này nhất định sẽ tìm cách trả.

Ngài yên tâm, tôi sẽ không làm phiền ngài nữa. Nếu ngài muốn tôi biến mất khỏi trước mặt, tôi lập tức làm ngay. Nếu ngài cần tôi giúp gì, chỉ cần gọi, còn không thì tôi tuyệt đối sẽ không xuất hiện.”

Nói xong, cậu khẽ nói thêm: “Vậy… khi nào tôi có thể về nhà? Tôi muốn về nhà.”

Nghe câu nói giống hệt trong mơ, Phó Hàn Xuyên sững sờ, không rõ rốt cuộc câu nào khiến thần kinh mình đau nhói, lồng ngực nghẹn lại muốn chết.

Ánh mắt anh tối xuống, các đốt ngón tay siết chặt đến trắng bệch.

Hồi lâu sau —

“Cảm ơn đã chiêu đãi.” Ôn Ngôn Dụ đứng lên định chuồn mất.

“Bây giờ quá muộn rồi, cậu ngủ ở phòng khách một đêm, mai tôi bảo tài xế đưa cậu về.” Giọng Phó Hàn Xuyên khàn khàn vang lên.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play