Chương 3 – Tự hỏi rốt cuộc có bỏ được hay không

Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi dày đặc đến mức khiến người ta buồn nôn.

“Thỏ con ngoan ngoãn.”

“Giữ cửa mở ra.”

“Mau lên, mở ra.”

“Ta muốn vào.”

Giọng nam mang theo nụ cười quỷ dị, khe khẽ ngâm nga điệu hát cổ.

“Cứu… cứu tôi, tôi muốn về nhà…”

Tiếng khóc càng lúc càng lớn.

Tầm mắt từ mơ hồ dần trở nên rõ ràng.

Khắp mặt đất là máu tươi và hài cốt. Ở chính giữa, một thiếu niên bị xích sắt quấn chặt quanh cổ, máu đỏ chói mắt từ bụng không ngừng chảy ra. Vết thương ngang bụng bị chém sâu đến mức gần như nhìn thấy xương bên trong.

“Đau quá… cứu tôi… đau lắm… cho tôi về nhà…”

“Xin anh… thả tôi… đau quá… tôi muốn về nhà…”

“Tôi muốn… về nhà…”

Thiếu niên sắc mặt trắng bệch, nước mắt đã khô, chỉ còn hốc mắt đỏ và sưng. Hắn hết lần này đến lần khác cố bò ra ngoài, nhưng lần nào cũng bị người giữ xích túm lại kéo về.

Trong bóng tối, người kia khẽ cười, chậm rãi lặp lại câu hát: “Thỏ con ngoan ngoãn, đừng khóc.”

Tiếng xích va vào nền đất, tiếng máu nhỏ giọt, tiếng hát quỷ dị, xen lẫn tiếng khóc yếu ớt cầu xin tha thứ… tất cả hòa vào nhau, lạnh lẽo và tuyệt vọng.

Tầm mắt càng lúc càng gần. Cuối cùng, gương mặt thiếu niên hiện rõ trước mắt.

“Ôn Ngôn Dụ!”

Đồng tử của Phó Hàn Xuyên co rút lại, anh giật mình bừng tỉnh.

Một vài người đang uống rượu và nói chuyện xung quanh bị anh làm cho giật mình.

“Ê, sao thế?” Thẩm Hoài Nam run tay, rượu trong ly đổ ra hơn nửa, “Lại bị Ôn Ngôn Dụ bám riết phát bệnh à?”

Âm nhạc nhẹ trong phòng VIP và mùi rượu kích thích thần kinh, nửa người tê dại của Phó Hàn Xuyên dần lấy lại cảm giác.

Trái tim anh đập hỗn loạn, đầu óc trống rỗng, gương mặt lạnh lẽo đã bị sợ hãi nhuộm đậm.

“Cậu vừa gọi tên Ôn Ngôn Dụ?” Vạn Hải Huy nhớ lại chuyện hai người quen nhau hai năm trước, lại nghĩ đến cú điện thoại mới nhận được, liền nhướng mày trêu chọc: “Chẳng lẽ cậu thích người ta thật rồi à? Thích thì mau đồng ý đi, dây dưa làm gì.”

Vẫn chưa kịp thoát khỏi ác mộng, Phó Hàn Xuyên theo phản xạ nhíu mày phản bác: “Tôi không thích đàn ông.”

Thấy anh hoảng loạn, mấy người trong phòng nhìn nhau, ý cười ánh lên trong mắt.

Thẩm Hoài Nam cười lớn: “Lão Phó à, thật ra Ôn Ngôn Dụ trông cũng xinh đấy, lại còn vì cậu mà suýt mất mạng. Cậu cũng đừng vô tình thế.”

Ôn Ngôn Dụ đã nhiều lần công khai tỏ tình, bị từ chối càng nhiều lại càng bám dai. Đây là lần đầu tiên họ thấy Phó Hàn Xuyên bị một người làm cho không biết đối phó ra sao, lại hoảng loạn đến thế.

Là bạn bè cùng thương trường bao năm, thấy anh có chỗ yếu thế, họ tất nhiên muốn trêu chọc cho đã.

“Chỉ là một giấc mơ thôi.”

Phó Hàn Xuyên nhắm mắt, day day huyệt thái dương. Lưng anh đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, áo sơmi dính chặt vào da, khó chịu vô cùng.

Nghe bạn bè nói vậy, anh cau mày đầy khó chịu: “Không đời nào. Sau này đừng nhắc tên hắn trước mặt tôi, ghê tởm.”

Thẩm Hoài Nam bật cười: “Vô tình thật.”

Phó Hàn Xuyên chỉnh lại quần áo, định rời đi.

Cố Phong Nghiêu híp mắt cười, bỗng đùa: “Nếu cậu thật sự không thích, để tôi thử xem thế nào? Hắn hợp gu tôi đấy, vừa hay giúp cậu bớt một phiền phức.”

Bước chân Phó Hàn Xuyên khựng lại. Hình ảnh Ôn Ngôn Dụ trong mộng, đầy máu và tuyệt vọng, lập tức ùa về.

Như có ngọn lửa bùng lên trong tim, thiêu đốt dữ dội.

“Cố Phong Nghiêu.” Giọng anh khàn đi, nặng nề và chứa đầy lửa giận. “Ôn Ngôn Dụ là con người, không phải đồ chơi của cậu.”

“Tránh xa hắn ra. Đừng đùa giỡn kiểu ác độc như thế.”

Cố Phong Nghiêu kinh ngạc nhướng mày.

Nhận ra cảm xúc của Phó Hàn Xuyên không bình thường, Thẩm Hoài Nam chạm ly ra hiệu bảo Cố Phong Nghiêu dừng lại.

Cánh cửa bị đóng sầm lại. Bóng lưng của Phó Hàn Xuyên biến mất.

Thẩm Hoài Nam và Cố Phong Nghiêu nhìn nhau.

“Chuyện gì thế?”

“Bị công việc dồn đến phát điên rồi à?”

“Lạ thật, sao hai người lại thành ra thế này… rõ ràng trước đây…”

“Được rồi, uống rượu đi.”

Vạn Hải Huy thu lại toàn bộ biểu cảm vừa rồi của Phó Hàn Xuyên vào mắt, chỉ khẽ cười, uống thêm một ngụm rượu.

 

---

Sáng hôm sau, Ôn Ngôn Dụ tỉnh dậy vì cơn đau thắt tim và tiếng chuông điện thoại.

Nước trong bồn tắm đã lạnh ngắt.

Chiếc điện thoại đặt cạnh bồn tắm rung liên hồi. Ôn Ngôn Dụ không đổi sắc, giơ tay lau vệt máu từ mũi chảy ra, dựa vào thành bồn hồi lâu.

Cuối cùng mới cầm điện thoại lên, bấm nghe.

Ở đầu dây bên kia, một giọng nữ nghẹn ngào vang lên trước, sau đó run rẩy hỏi: “Tiểu Ôn… cơ thể thế nào rồi?”

Ôn Ngôn Dụ dùng nước rửa vết máu trên tay, bật loa ngoài: “Lam tỷ, yên tâm, em không sao.”

“Đứa ngốc này… sao có thể không sao? Dù người ta không thích em, em cũng không thể làm chuyện dại dột như vậy.” Ở đầu dây kia, tiếng sột soạt của giấy vang lên, như đang lau nước mắt.

“Phó Hàn Xuyên chẳng qua giúp em vài lần, sao em lại thích hắn đến vậy? Em còn trẻ, sẽ gặp được nhiều người khác. Không… đừng làm chuyện dại. Em còn chưa dự đám cưới của chị, chẳng phải còn nói sẽ làm cha nuôi con chị sao?”

Giọng chị nghẹn lại.

Ôn Ngôn Dụ chỉ biết bất đắc dĩ.

Từ khi bị cốt truyện ép buộc phải vào giới giải trí, công ty đã phân cho cậu một quản lý – Lý Lam. Cậu là nghệ sĩ đầu tiên chị dẫn dắt. Vì biết cậu mồ côi cha mẹ, Lý Lam vẫn luôn chăm sóc cậu như em trai.

Chị không biết chuyện thật sự xảy ra, chỉ nghĩ rằng cậu thích Phó Hàn Xuyên nên mới nhiều lần tỏ tình công khai. Nhưng dư luận về tình cảm đồng tính vẫn còn khắt khe, huống hồ cậu là người của công chúng, ảnh hưởng rất lớn. Lý Lam đã khuyên cậu vô số lần, nhưng đều vô ích.

“Lam tỷ, đừng lo. Em không thích Phó Hàn Xuyên nữa, sau này cũng sẽ không theo đuổi anh ta.”

“Đừng gạt chị. Lần này em…”

Nếu không phải được vài nữ sinh đi thám hiểm trong núi phát hiện kịp thời, ở nơi hoang vắng như vậy, lại uống thuốc, thì chắc chắn đã không còn cơ hội sống.

Rõ ràng là quyết tâm muốn chết.

Lý Lam không kìm được, lại bật khóc. Cảm xúc của chị dành cho Ôn Ngôn Dụ rất phức tạp. Cậu là nghệ sĩ đầu tiên chị dìu dắt, thấy cậu nổi tiếng, được nhiều người yêu thích, nhưng lại si mê một người không nên yêu, thậm chí đánh đổi cả mạng sống.

Bên ngoài đồn rằng Ôn Ngôn Dụ vì muốn nổi tiếng, muốn lưu lượng, nhưng chị biết không phải. Bao nhiêu năm nay, tiền cậu kiếm được đều đem đi quyên góp, chỉ giữ lại chút ít cho sinh hoạt.

Chị không hiểu, vì sao cậu rõ ràng đau khổ như vậy, không cần fan tung hô, không cần tiền bạc, mà vẫn ép mình ở lại giới này.

Ôn Ngôn Dụ dịu giọng: “Thật đấy, Lam tỷ. Em nghĩ thông rồi. Trước đây ký hợp đồng với công ty là 5 năm, giờ còn hơn hai năm. Em định kiếm chút tiền rồi lui về sống bình yên.”

“Em nói thật chứ?”

“Ừ. Em quyết rồi. Sau này em phải dự đám cưới chị chứ. Em còn muốn mua một căn nhà nhỏ ở quê, trồng hoa, sống dưỡng già. Tỷ giúp em xem có hoạt động nào thì nhận đi, em chưa tích góp được bao nhiêu đâu.”

Lý Lam lau nước mắt: “Được, em nghỉ ngơi vài hôm. Chị sẽ tìm việc mới cho em.”

“Vâng.”

Cuộc gọi kết thúc.

Ôn Ngôn Dụ thay quần áo, đứng trước gương. Gương mặt trong gương trắng bệch như bệnh nhân, chỉ có nốt ruồi đỏ ở đuôi mắt là điểm sắc duy nhất.

Đôi mắt vốn nên đa tình lại đầy mỏi mệt. Đồng tử đen nhánh đang dần mất đi ánh sáng.

Cậu khẽ thở dài, sờ lên mái tóc đã gần như bạc trắng.

Tiện thể lúc nhuộm, sẽ cắt ngắn luôn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play